Đồ Sâm nghe đến say sưa, điếu thuốc trên tay quên cả đưa lên miệng.

“Thật đó anh, người ta còn chẳng kể chuyện này cho anh, anh giả vờ không biết chẳng phải được rồi sao? Tại sao cứ phải dính líu đến nhà họ Lưu, nhà họ có mười người thì mười người đều điên cả...”

Bỗng dưng không còn tiếng động nữa.

Đồ Sâm liếc mắt nhìn sang. Người đàn ông vừa ngã xuống đất không biết lấy từ đâu ra một miếng băng dán màu trắng dán lên miệng của người tóc xanh.

Người tóc xanh trợn tròn mắt nhưng cũng không dám tháo miếng băng ra nữa đành ngậm miệng lại.

“Não tôi bị cậu lắc loãng ra rồi.” Người đàn ông dưới đất cất giọng khàn khàn nói một câu rồi phủi bụi đứng dậy.

Giọng điệu đầy vẻ bất lực quá rõ ràng. Đồ Sâm nghe mà không nhịn được muốn cười. Đôi mắt đang cố nén cười của cô vô tình chạm phải ánh mắt của người đàn ông vừa đứng dậy. Động tác phủi bụi của anh khựng lại rồi anh lịch sự gật đầu với cô.

Đồ Sâm cũng chỉ có thể gật đầu lại một cách gượng gạo.

Vừa nãy bị lay mạnh quá, chiếc áo sơ mi đen thẳng thớm của anh bị bung vài cúc, cũng nhăn nhúm đi. Cổ áo mở rộng để lộ một chút xương quai xanh.

Trên đó có một sợi chỉ đen giống như được xăm vào da, lộ ra một đoạn rất ngắn còn lại ẩn dưới lớp áo.

Người đàn ông không nói gì nữa, vòng qua xe mở cửa ghế phụ và ngồi vào.

Người tóc xanh với miếng băng dán trên miệng cũng chạy theo vào xe.

Chiếc xe hơi màu đen gầm lên một tiếng, quay đầu trên nền đất vàng và nhanh chóng rời đi.

Đồ Sâm phì phà khói thuốc về phía đuôi xe.

Người đàn ông này trông khá ổn, rất lịch sự, cử chỉ và khí chất cũng không tầm thường.

Hơn nữa cái kiểu "vỡ vụn" vừa ngã sấp mặt xuống đất khi vừa ra khỏi cửa này cũng rất thích hợp để làm hình tượng nam chính.

Đáng tiếc.

Đồ Sâm thở dài. Đáng tiếc là cô không viết thể loại đó. Mỗi ngày cô chỉ viết về tu tiên hoặc đánh đấm nên không dùng đến hình tượng này.

…..

Trước khi đi Đồ Sâm lại vào nhà tang lễ đốt cho Lưu Lăng Húc một xấp kim tiền. Cô đã chọn xấp đắt nhất trong cửa hàng đồ tang lễ bên cạnh.

Những người trong tang lễ không hiểu sao không còn căng thẳng như trước nữa, họ ngồi thành từng nhóm nhỏ trò chuyện rỉ rả. Mắt của các nữ trưởng bối đều đỏ hoe. Khi thấy Đồ Sâm đi vào, mẹ ruột của Lưu Lăng Húc còn kéo cô sang một bên và hỏi: “Cái cậu vừa ra ngoài kia có phải ngất xỉu rồi không?”

Có chút gượng gạo.

Lưu Lăng Húc đã ghi tên cô vào danh sách khách đến dự tang lễ của anh ta với ghi chú là "đại diện học sinh".

Ghi chú này khiến cô cảm thấy như mình nên đeo khăn quàng đỏ. Cộng thêm tính cách sợ hãi người lớn tuổi, cô đã cư xử như một học sinh gương mẫu trước mặt mẹ của Lưu Lăng Húc.

Nhưng cô thực sự không muốn dính líu vào chuyện gia đình họ.

Vì vậy cô chỉ có thể ừm một tiếng cho qua.

May mắn là mẹ của Lưu Lăng Húc cũng không thực sự cần câu trả lời của cô. Câu hỏi đó giống như một lời mở đầu, một cách để bà có thể tâm sự với một người lạ.

Cái "công tắc" đã được bật. Đồ Sâm về cơ bản chỉ cần lắng nghe.

“Tôi nghe nói cậu ta tỉnh lại ngay sau đó phải không?” Mẹ Lưu Lăng Húc bĩu môi có chút thất vọng, “Trời phật đúng là không có mắt. Loại người đó phải ngã đập đầu chết ngay tại tang lễ mới gọi là ác giả ác báo.”

Đồ Sâm nghĩ thầm, người tóc xanh kia hình như cũng nói vậy.

“Trời phật thật sự không có mắt mà.” Mẹ Lưu Lăng Húc lau mắt, “Nghe nói cái thằng họ Tạ giờ làm ăn phát đạt, nhận đủ giải thưởng trong và ngoài nước, còn tổ chức triển lãm nữa. Đúng là đồ bạch nhãn lang. Lão gia ngày xưa không nên nuôi nó, nuôi con chó còn biết ơn hơn nó.”

Đồ Sâm nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong chiếc chậu sắt.

Những lời này khiến cô cảm thấy không thoải mái. Mối quan hệ còn chưa thân mà đã nói ra những lời độc ác như vậy.

“Thương cho con trai tôi...” Mẹ Lưu Lăng Húc vừa nói vừa khóc thút thít vỗ đùi bôm bốp.

Đồ Sâm có chút bất ngờ nhìn bà.

Một người họ hàng bên cạnh đến đỡ. Mẹ Lưu Lăng Húc giằng ra chạy đến chỗ đặt quan tài vỗ vào tấm gỗ bên cạnh.

“Nếu con trên trời có linh thiêng hãy bắt thằng họ Tạ kia đập đầu chết ở đây đi...”

“Anh trai con cũng bị nó hại, sống không thấy người chết không thấy xác...”

Giọng nói kéo dài với âm điệu than khóc hòa cùng tiếng kèn đám ma ai oán khiến người ta không thể thở nổi.

Bên cạnh có người khuyên can, có người thì thầm đồng tình.

Nhiệt độ trong chậu sắt cao, những miếng kim tiền biến thành tro bụi bay lên không trung.

Vàng ở nhiệt độ này chắc chắn không thể cháy thành tro. Vậy nên những miếng kim tiền mà ông chủ tiệm tang lễ kia quảng cáo chắc chắn là giả, vậy mà ông ta lại lấy của cô hai mươi tệ một tấm.

Nhưng đã đốt rồi, nếu Lưu Lăng Húc nhận được coi như mua vui cũng tốt.

Đồ Sâm lặng lẽ đốt xong tấm kim tiền cuối cùng, đứng dậy nhìn di ảnh của Lưu Lăng Húc một lần nữa rồi rời khỏi nhà tang lễ cũ kỹ này.

Khi đợi xe ôm công nghệ ở cửa, cô thấy chiếc xe hơi màu đen lúc nãy đang đỗ ở một góc ngã tư. Biển số xe thuộc tỉnh này, trên xe có logo của một công ty cho thuê xe.

Trong xe không có người. Người tóc xanh đang ngồi bên lề đường áp điện thoại vào tai, giọng nói lớn đến nỗi từ xa vẫn có thể nghe thấy vài âm nhấn.

Dưới một cái cây ở phía bên kia xe là người đàn ông cao lớn lúc nãy, chắc chắn là họ Tạ. Anh cầm một chai nước không biểu cảm nhìn người tóc xanh đang nghe điện thoại.

Không hiểu sao cảnh tượng này lại đầy chất truyện.

Đồ Sâm lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Vào giây cô nhấn nút chụp, người tóc xanh không biết đã nói gì, chai nước khoáng trong tay người đàn ông kia bay thẳng đến "cạch" một cách chính xác. Cảnh đó được chụp lại đúng lúc anh giơ tay lên.

Đồ Sâm làm mờ khuôn mặt của cả hai người trong ảnh, cho vào bộ sưu tập tư liệu rồi cất điện thoại.

Nếu thực sự có ma, Lưu Lăng Húc hẳn sẽ đến tìm cô vào nửa đêm.

Đến dự tang lễ mà không thu thập được chút tư liệu nào ngược lại lại chụp một tấm ảnh về kẻ thù của gia đình họ và còn trân trọng cất vào kho tư liệu.

Nhưng thực sự cảnh tượng đó rất hợp với gu thẩm mỹ của cô.

Kiểu câu chuyện chỉ cần nhìn ảnh là có thể tưởng tượng ra hàng chục vạn chữ ân oán tình thù.

Đồ Sâm lên xe mà vẫn không kìm được lấy ảnh ra phóng to thu nhỏ xem hồi lâu. Sau đó cô chụp thêm một tấm ảnh nhà tang lễ tồi tàn rồi kéo ảnh đại diện của Lưu Lăng Húc vào nhóm "Dấu chấm". Trong nhóm này đã có hai người: một là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của cô và một là tài khoản phụ cô tự lập lấy tên là mẹ mình.

Đây là những người mà cô đã từng tham dự tang lễ của họ và cũng là những tài khoản sẽ không bao giờ sáng đèn nữa.

Từ lúc cô lên xe tài xế đã lầm bầm rằng chuyến này không lời. Thị trấn này bình thường không có ai bắt xe. Anh ta chở cô đi thì chắc chắn sẽ phải quay về không, tốn tiền xăng cả đi và về mà chỉ lấy tiền của một chiều.

Đồ Sâm lặng thinh đưa điện thoại ra hướng về phía tài xế và nói: “Anh gì ơi, tôi đang livestream.”

Tài xế sững người lập tức ngậm miệng lại.

Đồ Sâm mỉm cười giơ điện thoại một lúc rồi khóa màn hình, đeo tai nghe và nhắm mắt lại.

Khi Kim Khuê không kìm được mắng những người nhà họ Lưu là những kẻ ngu ngốc vào điện thoại với lão ngũ, anh ta biết chắc Tạ Trai Lăng sẽ đánh mình. Anh ta vươn tay ra đỡ chính xác chai nước khoáng mà anh ném tới.

Nhưng động tác quá mạnh, suýt nữa làm mấy sợi dây chuyền kim loại lủng lẳng tạo phong thái của anh ta đập vào mặt. Anh ta vội vàng gỡ dây chuyền ra, ngẩng đầu lên thì thấy người phụ nữ vừa ra khỏi cổng nhà tang lễ giơ điện thoại lên về phía họ.

Kim Khuê nheo mắt: “Người phụ nữ này có phải đang chụp lén chúng ta không?”

Tạ Trai Lăng cũng quay đầu nhìn một cái hỏi ngược lại: “Chụp chúng ta làm gì?”

Góc chụp này không thể thấy mặt chính diện. Cho dù có thấy, khoảng cách này cũng không thể chụp rõ được.

Hơn nữa cũng không có lý do gì để chụp họ cả.

Kim Khuê hiển nhiên cũng nhận ra, anh ta nhìn chằm chằm người phụ nữ một lúc lẩm bẩm: “Ai mà biết được, người nhà họ Lưu đều kỳ quái, đầu óc không bình thường.”

“Nhưng cô ấy không phải người nhà họ Lưu. Trước đây chưa từng thấy.”

“Chắc chắn không phải.” Kim Khuê đã quen tự hỏi tự trả lời, cứ thế nói tiếp, “Vừa rồi anh ngất xỉu chẳng có ai giúp chúng ta cả, chỉ có cô ấy hỏi có cần gọi xe cứu thương không, còn đưa em nửa gói khăn giấy ướt.”

“Cô ấy cũng tốt bụng phết chứ.” Kim Khuê gãi đầu nhìn người phụ nữ đó tự mình cười, “Lại còn xinh nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play