Tạ Trai Lăng đã quá quen với tính nói nhiều của Kim Khuê. Hầu hết thời gian anh ta nói, Tạ Trai Lăng chẳng để lọt tai. Dù sao thì anh ta tự hỏi tự trả lời cũng được, chỉ cần đợi đến cuối cùng để "lượm" kết luận là được.

Nhưng kết luận hôm nay lại là "xinh đẹp".

Vì vậy Tạ Trai Lăng theo bản năng quay đầu nhìn lại một lần nữa. Người phụ nữ đó đang cầm điện thoại đối chiếu biển số xe với một chiếc Volkswagen màu trắng rồi lên xe.

Anh không có khái niệm đặc biệt rõ ràng về việc người khác có đẹp hay không nhưng anh vẫn nhớ dáng vẻ của cô vì họ suýt va vào nhau. Cô có những đường nét rất dễ chịu, không hề sắc sảo, rất dịu dàng.

Và giống như anh, cô mặc một cây đen.

Có lẽ là người duy nhất ở tang lễ của Lưu Lăng Húc, ngoài anh ra ăn mặc giống đi dự đám tang nhất.

Anh nhớ mẹ ruột của Lưu Lăng Húc mặc một chiếc áo đen có hoa văn chìm màu đỏ bên trong.

Tạ Trai Lăng vẫn dựa vào gốc cây. Chiếc Volkswagen màu trắng mà người phụ nữ đó ngồi đi ngang qua con đường trước mặt họ. Anh theo bản năng nhìn thêm một chút, biển số xe khá dễ nhớ, thế là anh ghi nhớ nó.

Anh vẫn đang sốt, đầu choáng váng khó chịu. Một nơi như nhà tang lễ không phải là nơi anh nên đến trong tình trạng này. Nhưng có một số việc đã đến lúc phải làm, nếu không khi chết cũng không thể nhắm mắt.

Kim Khuê thấy anh vẫn còn dựa vào cây cũng không giục, anh ta mở trò chơi ra và một phút sau lại bắt đầu chửi thề.

Tạ Trai Lăng lại uống nửa chai nước, đứng thẳng dậy. Khi đi ngang qua Kim Khuê, anh lấy cuộn băng keo y tế trong túi ra dán lại cái miệng đang lảm nhảm của Kim Khuê.

“Đi thôi,” anh nói rồi mở cửa ghế phụ.

Kim Khuê nhảy vào ghế lái, không vội xé miếng băng keo. Sau khi khởi động xe anh ta mới vui vẻ xé ra và hét lên về phía cuối con đường: “Cuối cùng cũng đi rồi!”

Tạ Trai Lăng cười nhẹ không nói gì.

Đối với Kim Khuê, việc rời xa những người nhà họ Lưu là một chuyện đáng vui.

Còn đối với anh, thứ mà anh sợ nhất phải rút ra khỏi mớ bòng bong kia chính là sự rời đi.

…..

Vì tâm trạng tốt, miệng Kim Khuê cứ luyên thuyên suốt dọc đường từ những đơn hàng gần đây của studio đến các triển lãm cuối năm rồi lại chuyện về mấy mỏ đất sét mà họ hợp tác.

“Ôi, em thấy mấy năm nay chúng ta thực sự có cảm giác đang gây dựng sự nghiệp đấy,” Kim Khuê nói rồi tự thấy vui, giọng cao hẳn lên, “Mấy năm trước đúng như đi ăn xin vậy. Đến giờ em vẫn thường xuyên mơ thấy cửa studio của chúng ta bị người ta cầm rìu đến chặt, bên ngoài toàn là người đến đòi nợ, đòi tiền cọc.”

“Nhưng cậu cũng cầm rìu chặt trả mà.” Tạ Trai Lăng đáp lời cười cười.

“Hồi trẻ cứ nghĩ giang hồ là đàn ông đích thực,” Kim Khuê với quả đầu dreadlock màu xanh cảm thán, “Bây giờ mới thấy tiền mới là tất cả. Không có tiền đến cả làm người cũng chẳng xong.”

Tạ Trai Lăng chỉ vào quả đầu của anh ta: “Cậu để kiểu tóc này mà nói những lời bình thường như vậy, nghe như bị ma nhập ấy.”

“Em làm thế là vì nghệ thuật mà!” Kim Khuê hét lên, “Trong studio chúng ta chỉ có hai người có tiếng nói. Anh thì ngày nào cũng ăn mặc như một tên gian thương nên phải có một người trông giống nghệ sĩ chứ.”

“Ừm.” Tạ Trai Lăng gật đầu, “Người trông giống gian thương thì phụ trách làm gốm, người trông giống nghệ sĩ thì phụ trách quản lý tài chính.”

Kim Khuê ngây người rồi bật cười: “Này, cái miệng anh đúng là... lần sau đừng dán băng keo vào miệng em nữa, cái miệng thối của anh còn gây chuyện hơn em nhiều.”

Tạ Trai Lăng lấy một chai nước, mở nắp và uống cạn nửa chai.

“Sốt vẫn chưa hạ à?” Kim Khuê nhìn anh, “Sốt có lên máy bay được không?”

“Mới lạ thật đấy, tôi chỉ là người đi máy bay chứ có phải phi công đâu, bị sốt mà không được đi à?” Tạ Trai Lăng đặt chai nước xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày và nhìn lại một lần nữa.

“Sao vậy?” Kim Khuê phản ứng nhanh nhạy cũng nhìn ra ngoài.

Không có gì đặc biệt cả.

Họ vừa ra khỏi tỉnh lộ sắp lên đường cao tốc. Hai bên đường không có nhiều xe, trông đều rất bình thường.

“Dừng lại bên cạnh chiếc Volkswagen màu trắng có biển số đuôi 81 phía trước.” Tạ Trai Lăng chỉ ra ngoài cửa sổ.

Tại lối vào đường cao tốc có một chiếc xe điện Volkswagen màu trắng đang dừng. Tài xế đứng bên ngoài chống nạnh, vẻ mặt có vẻ bực bội.

“Hỏng xe à?” Kim Khuê hơi bối rối. Tạ Trai Lăng không phải kiểu người thấy ai hỏng xe bên đường cũng sẽ giúp.

Tuy nhiên anh ta vẫn nhanh chóng bật xi nhan và đỗ xe ngay trước chiếc xe hơi màu trắng kia.

Người tài xế đó không nhìn về phía họ, anh ta đang nói với cửa sổ hàng ghế sau với vẻ mặt rất khó coi. Khi họ mở cửa xe có thể nghe thấy toàn những lời chửi rủa tục tĩu.

Có vẻ đây là một cuộc tranh chấp giữa tài xế xe công nghệ và hành khách, không biết vì chuyện gì mà anh ta bị hành khách đuổi xuống xe và khóa cửa lại.

Tài xế đó giật cửa xe vài lần, liên tục đe dọa bằng lời nói, chửi rất thậm tệ trông như sẵn sàng lao vào ẩu đả bất cứ lúc nào.

Tạ Trai Lăng xuống xe đi đến cạnh tài xế.

Tài xế nhìn thấy anh thì sững người.

Cửa sổ ghế sau vốn luôn đóng chặt bỗng nhiên hạ xuống, một nửa khuôn mặt ló ra.

Kim Khuê đi theo sau đang còn bối rối thì thấy nửa khuôn mặt đó liền ngây người ra, một lúc lâu sau mới nói được một câu: “Cô không phải là người...”

...người đã đưa cho anh ta khăn giấy ướt để lau mặt đó sao!

Nửa khuôn mặt trong xe sau một thoáng sững sờ đã nhanh chóng cười và nói với Kim Khuê: “Trùng hợp thật, hai người cũng ở đây à.”

Kim Khuê phản ứng chậm không đáp lại kịp lời cô.

Tạ Trai Lăng ở bên cạnh cúi người hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng điệu rất quen thuộc.

Kim Khuê, người vốn đã phản ứng chậm giờ trợn tròn mắt.

Đồ Sâm cảm thấy Lưu Lăng Húc chắc chắn không hài lòng với việc cô đã chụp ảnh kẻ thù của gia đình anh ta ngay trước nhà tang lễ.

"Quả báo" đến rất nhanh.

Tài xế xe công nghệ này than phiền không ngừng ngay từ đầu. Cô dùng lý do "đang livestream" để tạm thời bịt miệng anh ta nhưng sau đó anh ta bắt đầu kiếm chuyện.

Tất nhiên anh ta không dám trực tiếp kiếm chuyện với Đồ Sâm.

Đầu tiên là liên tục phanh gấp, chửi rủa những chiếc xe phía trước, chửi tài xế nữ, chửi tình trạng giao thông.

Đồ Sâm đeo tai nghe chỉ nghe loáng thoáng, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Có lẽ thấy Đồ Sâm không có phản ứng, tài xế bắt đầu nghịch hai chiếc điện thoại trên bảng điều khiển, chuyển qua chuyển lại màn hình, vừa nhắn tin thoại trên WeChat vừa lướt video ngắn.

Đồ Sâm đã quyết định sẽ khiếu nại sau khi kết thúc chuyến đi nên cô không thèm liếc nhìn tài xế.

Có lẽ vì đang mải mê trò chuyện, cứ đến đèn đỏ là anh ta lại lôi điện thoại ra nghịch. Thậm chí khi đang lái xe điện thoại có thông báo anh ta cũng nhìn. Kết quả tại một ngã ba, anh ta vượt đèn đỏ.

Khi phanh gấp, dây an toàn ở ghế sau siết chặt khiến vai Đồ Sâm đau nhói.

“Anh gì ơi,” Đồ Sâm nổi giận. Khi cô thực sự tức giận cô lại trông đặc biệt bình tĩnh, mạch lạc, “Anh dừng xe ở đây được rồi. Khoảng cách không xa, anh không cần về không đâu.”

Thế nhưng tài xế còn giận hơn, anh ta chỉ vào đèn đỏ mà gào lên với Đồ Sâm: “Cô xuống xe làm gì? Cô làm hại tôi vượt đèn đỏ, cô còn muốn xuống xe nữa à?”

Đồ Sâm càng bình tĩnh hơn: “Xe không phải do tôi lái, chân ga không phải tôi đạp, tin nhắn trong điện thoại cũng không phải tôi gửi. Vậy tôi làm thế nào mà hại anh vượt đèn đỏ?”

Lúc này nếu dùng lại lý do quay video hay livestream chắc chắn sẽ càng chọc giận tài xế. Đồ Sâm không động đậy.

Có lẽ vì lời nói của Đồ Sâm khiến tài xế không thể phản bác, anh ta mặt lạnh lùng lái xe đi không nói một lời.

Thấy xe sắp lên đường cao tốc, Đồ Sâm sợ đi tiếp sẽ nguy hiểm, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi lại lên tiếng: “Anh gì ơi, anh cho tôi xuống xe được không?”

“Đưa tôi 200 tệ tiền phạt vượt đèn đỏ đã.” Tài xế nói với vẻ mặt u ám.

Đồ Sâm nói: “Ở phía trước lối vào cao tốc có chỗ dừng xe. Anh dừng lại đã, muốn đưa tiền cho anh thì cũng phải dừng xe quét mã chứ. Tôi không thể quét mã QR dán trên ghế lái, mã đó có sự giám sát của nền tảng mà, như vậy không hay đâu.”

Tài xế nhìn Đồ Sâm qua gương chiếu hậu.

Đồ Sâm không biểu cảm.

Tài xế lại liếc nhìn lối vào trạm thu phí cao tốc. Cuối tuần, làn ETC đang xếp hàng.

Anh ta bật xi nhan đỗ xe vào bãi dừng xe đệm ở lối vào cao tốc, cầm điện thoại mở mã QR cá nhân rồi quay đầu nhìn Đồ Sâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play