“Triệu Hi!”

Khi Triệu Hi đang mơ tưởng xem nên làm thế nào để trang trí căn biệt thự bốn phòng ngủ một phòng khách của mình, một tiếng gọi bất ngờ kéo cô trở lại hiện thực.

Cô không vội quay đầu lại, chỉ xoa đầu Cam nhỏ rồi thở dài một hơi: “Cho một chiếc xe lao đến đâm chết tôi luôn đi.”

Người gọi cô là Kỷ Giai Dĩnh, người đã giúp cô chụp ảnh vào sáng nay. Cô ấy cầm máy ảnh trong tay, gương mặt Kỷ Giai Dĩnh đầy vẻ vui mừng sau khi nhìn thấy Triệu Hi: “Cậu cũng sống ở đây à?”

Trên mặt Triệu Hi không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu lẩm bẩm: “Không ở đây, đến tìm bạn thôi.”

Cô ghét những người không biết giữ khoảng cách.

Triệu Hi, người vẫn chưa về nhà đang mặc đồng phục học sinh, trong khi Kỷ Giai Dĩnh mặc một chiếc váy màu hồng. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, Triệu Hi bỗng nhớ lại vài khoảnh khắc ở trường học.

Trường THPT số 26 yêu cầu học sinh mặc đồng phục hàng ngày. Tất cả mọi người đều tuân theo, chỉ có phần quần áo bên trong là được chọn tuỳ ý, nhưng hầu hết mọi người đều chọn áo thun trắng. Chỉ riêng Kỷ Giai Dĩnh là khác biệt, áo mặc bên trong đồng phục của cô ấy lúc nào cũng có màu sắc rực rỡ, đặc biệt là những màu thuộc tông kẹo ngọt, cực kỳ nổi bật.

“Thế bây giờ cậu định đi luôn à?” Kỷ Giai Dĩnh lại hỏi, còn bước lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Cô ấy cứ liên tục hỏi, khiến Triệu Hi không khỏi nhớ lại hình ảnh của Kỷ Giai Dĩnh ở trường.

Bởi trong ấn tượng của cô, dù Kỷ Giai Dĩnh là con gái của giáo viên chủ nhiệm nhưng lại rất kín tiếng. Tuy nhiên sự kín tiếng này không phải vì bố cô ấy là giáo viên chủ nhiệm, mà bởi vì cô ấy hơi khó hòa đồng, không có nhiều bạn bè. Thêm vào đó, cô ấy mới chuyển đến trường hai tháng trước và ngồi cách khá xa Triệu Hi, nên bình thường cô không để ý nhiều đến Kỷ Giai Dĩnh.

Mà ấn tượng của Triệu Hi về cô ấy, ngoại trừ việc cô ấy là con gái của chủ nhiệm lớp, còn có việc bởi vì mỗi lần học thể dục cô ấy đều không có mặt, giờ thể dục buổi sáng cũng chưa từng thấy bóng dáng của cô ấy.

Triệu Hi kéo suy nghĩ lại: "Đúng vậy." 

Lúc nói, trên mặt cô còn mang theo nụ cười khách khí.

“A... Vậy sao, thế chúng ta cùng đi, cũng đúng lúc mình muốn ra ngoài.” Kỷ Giai Dĩnh thu máy ảnh, cất vào trong túi xách của cô ấy, nói xong lại liếc trộm túi xách trong lòng Triệu Hi: “Đây là mèo của cậu sao, đáng yêu quá.”

Nghe thấy cô ấy khen Cam nhỏ, thái độ của Triệu Hi cũng thay đổi. Cô đỡ bụng, để cô ấy nhìn rõ hơn một chút: "Nó tên là Cam đấy.”

Kỷ Giai Dĩnh rục rịch, rất muốn sờ một chút: "Có thể sờ không?”

“Được thôi.” Triệu Hi mở ba lô ra, Cam nhỏ bên trong cũng rất phối hợp thò đầu ra, còn kêu một tiếng.

Hai người đã bị mèo con làm tan chảy trong giây lát.

Lúc này, trẻ con lũ lượt xuống tầng chơi, không lâu sau đã có mấy đứa trẻ đi qua bên này, Triệu Hi nhìn thoáng qua: "Đi thôi, nhiều người quá, Cam nhỏ không thích chỗ đông người.”

Câu nói kia của cô là bịa chuyện, trên thực tế là cô không thích trẻ con cho nên để cho Cam nhỏ không biết nói đội cái nồi này.

“Đi thôi!” Kỷ Giai Dĩnh còn vội hơn cả Triệu Hi, bởi vì cô ấy cũng không thích trẻ con.

Lý Mục Hách đang dắt Goblin ở phía xa xa lập tức chú ý tới bên kia, nhưng không phải cậu nhìn thấy trước mà là người chị thích ồn ào của cậu phát hiện trước.

Đồng phục của trường THPT số 26 tương đối dễ thấy, bà chị mới chạy chưa được hai bước đã thở hổn hển của cậu nhân cơ hội này để dừng lại, chuyển sang đề tài khác: "Ê? Em nhìn bộ đồng phục kia, có phải của trường em không?”

Lý Mục Hách không thèm để ý đến chị ấy, nhưng sau khi liếc mắt nhìn một cái thì cậu nhướng mày, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nghiền ngẫm: "Phải, còn học cùng lớp em.”

Lý Mục Ngữ đang khom lưng thở dốc nghe vậy cũng ngẩng đầu: "Không qua chào hỏi à?”

Ngoài miệng chị ấy chỉ hỏi, nhưng bước chân đã đi về phía trước.

Lý Mục Hách vội vàng lên tiếng để dừng chị mình lại: "Không quen, đừng đi qua đó.”

"Sao lại không quen, không phải mấy đứa cùng một lớp sao?" Lý Mục Ngữ nghe vậy thì trực tiếp chạy lên theo từng bước nhỏ.

Chị ấy vừa chạy, Goblin cũng trực tiếp bị thu hút theo, Goblin nhỏ bé nhưng sức kéo lại rất lớn, kéo dây xích đuổi theo Lý Mục Ngữ, ngay cả Lý Mục Hách cũng bị ép đi nhanh hơn.

Triệu Hi ôm balo chú ý tới bóng dáng đang chạy tới bên cạnh, còn nhìn thấy Lý Mục Hách đi theo phía sau. Cô dừng lại theo bản năng, bởi vì cô cảm nhận được hình như hai người kia đang hướng về phía cô.

“Hình như là Lý Mục Hách.” Kỷ Giai Dĩnh cũng nhận ra: “Lý Mục Hách cũng ở chung cư này.”

Kỷ Giai Dĩnh nói xong thì đột nhiên hỏi một câu: “Người bạn mà cậu nói là Lý Mục Hách sao?”

“Không phải.”

Hai người bọn họ cùng lớp hai năm, đã nói được ba câu với nhau chưa nhỉ?

Nhìn đối phương càng ngày càng gần, lòng bàn tay Triệu Hi nóng lên, thậm chí còn ra một chút mồ hôi. Dường như Cam nhỏ dưới lòng bàn tay cô cảm nhận được sự khác thường của cô, còn dùng đầu đẩy tay cô một chút.

Triệu Hi bỗng nhiên hoàn hồn, cô thu tầm mắt lại, nói với Kỷ Giai Dĩnh ở phía sau: “Đi thôi.”

Hai người vừa muốn đi, ngươi con gái chạy tới lập tức lên tiếng ngăn lại: "Chờ một chút!”

Hai người nghe thấy tiếng dừng lại, nhất là Triệu Hi, cô dừng lại nhanh nhất.

“Hai đứa học lớp 11/3 à?” Người chạy tới nói một câu như vô cùng thân thiết.

Lý Mục Ngữ thấy hai người bọn họ đều bày ra biểu cảm không hiểu gì cả thì cố gắng giải thích một chút: "À! Em  của chị! Lý Mục Hách là bạn cùng lớp các em!" Nói xong còn chỉ chỉ vào người phía sau chị ấy.

“Lý Mục Hách! Nhanh lên coi!" Lý Mục Ngữ thúc giục.

Hai người bị hỏi còn mang theo biểu cảm không hiểu gì cả, nhưng hai người bọn họ vẫn nhìn theo ngón tay của chị gái kia, chẳng qua một người nhìn con chó bị cạo lông trên mặt đất, người còn lại thì nhìn người dắt chó.

Một giây sau, Triệu Hi lập tức nghe thấy người phía sau dùng ‘volume’ vô cùng nhỏ nói thầm một câu: "Đây là giống chó gì thế…”

Cô quay đầu lại, cũng dùng ‘volume’ rất nhỏ để trả lời: "Là giống Bichon.”

"À~" Kỷ Giai Dĩnh không hiểu được, không phải Bichon trên mạng đều có lông xù à? Sao nhìn thế nào con này cũng giống con chuột trắng thế? ( app TYT - tytnovel )

Goblin kéo dây, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy về phía trước, chỉ tiếc người nắm dây phía sau không tăng tốc, nó muốn đạp ra tia lửa cũng chỉ di chuyển được mấy mét.

Lý Mục Hách đến gần nhìn thoáng qua Triệu Hi, sau đó lại nhìn túi mèo trong lòng cô: "Mèo của câụ sao?”

“Ừ.”

“Rất đáng yêu.”

"Cảm ơn."

Ánh mắt Kỷ Giai Dĩnh nhảy qua nhảy lại giữa hai người hai cái, không hề để ý tới chuyện Lý Mục Hách không hề nói chuyện với cô ấy. Cô ấy nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh Lý Mục Hách, ánh mắt cô gái kia đang dính vào túi mèo.

Triệu Hi cũng chú ý tới, vì thế cô quay lại: "Chị muốn sờ không?”

“Được sao?” Ánh mắt Lý Mục Ngữ lập tức sáng lên.

Lý Mục Hách: “...”

Quả nhiên là chị ấy đến vì mèo nhà người ta.

Khóa kéo túi mèo bị kéo ra lần nữa, Cam nhỏ cũng nghe thấy tiếng khóa kéo được mở ra. Nó vừa chui ra đã lập tức kêu một tiếng: "Meo meo!"

"A a a chết tui rồiiiii, em ta quá đáng yêu đi!" Lý Mục Ngữ cẩn thận từng li từng tí khi bắt đầu sờ, Cam nhỏ rất nể tình, cọ đi cọ lại trên tay chị ấy.

Ánh mắt của mọi người đều dồn vào Cam nhỏ biết làm nũng, duy chỉ có tầm mắt Triệu Hi chuyển một chút, nhìn thoáng qua Lý Mục Hách.

“Em ở tòa nào thế?” Lý Mục Ngữ vừa sờ vừa hỏi, có ý làm thân sau đó tấn công vào nhà đối phương.

Triệu Hi bị chỉ điểm giương mắt nhìn: "Em không sống ở đây.”

“Vậy em ở gần đây sao?” Lý Mục Ngữ lại nói.

Lúc nãy Lý Mục Ngữ chạy tới cũng là bởi vì nhìn thấy mèo, chị ấy thật sự rất thích mèo, nhưng bởi vì mèo hay rụng lông nên trong nhà không cho nuôi. Bình thường chị ấy thường xuống tầng cho mèo hoang ăn hoặc là đến cà phê mèo chơi với mèo. Bây giờ bắt gặp được một người có nuôi mèo trong nhà, Lý Mục Ngữ thấy hơi mụ mị.

Nghe chị ấy hỏi như vậy, Lý Mục Hách còn dùng cánh tay chạm vào chị ấy, ý bảo chị ấy lý trí một chút.

Dường như nhận ra ý của đối phương, Triệu Hi đáp: "Nhà em cách đây xa lắm, ở bên Tây Giao.”

Thật ra nhà cô cách nơi này cũng chỉ mười phút đi bộ.

“À... Tây Giao sao, xa quá.” Trên mặt Lý Mục Ngữ tràn đầy sự đáng tiếc.

Kỷ Giai Dĩnh ở bên cạnh nghe xong sợ hãi than: "Ôi vãi, Tây Giao á? Đây là là Đông Giao, nếu cậu không về thì sẽ muộn mất.”

Thật ra bây giờ trời cũng đã tối hẳn, đèn đường trong khu chung cư được bật lên hết, cũng không biết màn đêm phía trên đã chuyển thành màu xanh đậm từ lúc nào.

Nhìn giờ một cái, bây giờ đã gần chín giờ rồi.

Rõ ràng Triệu Hi bình tĩnh hơn nhiều so với phản ứng của những người khác.

Lý Mục Ngữ cũng không sờ mèo nữa, chị ấy vội vàng nói với đối phương: “Vậy em mau về đi, trời tối rồi, Lý Mục Hách, đưa người ta về đi.”

Lý Mục Hách bị điểm tên: ?

Cũng không biết chị cậu có còn nhớ cậu nói không thân quen không nữa…

“Không cần đâu.” Người đầu tiên từ chối là Triệu Hi, chủ yếu là cô sợ lát nữa sẽ lộ tẩy.

Tuy rằng Lý Mục Hách không quen thân đối phương lắm, nhưng cũng biết quả thật giờ này hơi muộn. Cậu cũng không nghe theo Triệu Hi, sau khi đưa dây xích cho chị, cậu trực tiếp nói với hai người: "Đi thôi, tôi đưa hai cậu về.”

“Thật sự không cần đâu.” Bây giờ Triệu Hi có hơi hoảng loạn, sớm biết như vậy thì vừa nãy cô đã không nói lung tung.

Kỷ Giai Dĩnh khoát tay nói: "Tôi thì không cần đâu, tôi vốn định ra ngoài chụp ảnh trời chiều nhưng bây giờ trời đã tối rồi, tôi cũng về ngay đây.”

“Vậy chị đưa em về.” Lý Mục Ngữ giơ tay nói.

“Không cần đâu chị ơi, em ở ngay tòa nhà phía trước.”

Mấy người này anh một lời tôi một câu, lập tức sắp xếp xong xuôi cho Triệu Hi. Khi cô và Lý Mục Hách cùng đi ra khỏi cửa khu nhà, đầu óc của Triệu Hi còn hơi mơ hồ, không biết sao sự tình lại đi đến nước này.

Đèn đường bên ngoài khu chung cư đã sáng lên hết, đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng bốn phía, xi măng dưới chân còn đắp xung quanh đèn đường, chẳng qua bởi vì xung quanh không có cửa hàng gì, có vẻ nơi này cực kỳ hoang vắng.

Triệu Hi ôm túi mèo, suy nghĩ trong đầu loạn thành một mớ bòng bong, cô nhìn thoáng qua Lý Mục Hách đi bên cạnh cô, vừa định mở miệng nói cậu không cần đưa cô về, kết quả là đối phương lại mở miệng trước cô.

Trong giây phút đó, dường như hô hấp của Triệu Hi cũng cứng lại.

“Để tôi xách giúp cậu.” Lý Mục Hách bắt đầu xách túi trong lòng Triệu Hi lên.

Triệu Hi còn chưa kịp phản ứng thì dây lưng trên vai đã trượt xuống trước.

“Không cần đâu.” Triệu Hi giơ tay ngăn lại nhưng cô ngăn hơi muộn, túi đã được Lý Mục Hách xách đi.

Lý Mục Hách mở miệng nói: “Nặng lắm, tôi xách giúp cậu, lát nữa đến trạm xe sẽ đưa lại cho.”

Triệu Hi: “...”

Chính bởi vì cô không đến trạm xe nên mới không muốn cậu cầm.

Lần này lại càng không có cách nào để kiếm cớ trốn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play