Thời tiết nóng nực vốn đã khiến người ta khó chịu, Lý Mục Hách lại bị Triệu Hi làm mất mặt thảm hại. Trên đường về nhà, tâm trạng cậu không tốt, càng nghĩ càng khó chịu vô cùng.
Anh quay đầu nhìn Goblin nhỏ đang lon ton đi theo mình, không cam lòng gọi một tiếng: "Goblin?"
Goblin vốn đang hửi hửi ở bãi cỏ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Mục Hách: "Không phải là mày có thể hiểu à? Sao lúc nãy lại giả vờ không hiểu?"
Khi nãy ở cửa hàng thú cưng, Triệu Hi khoanh tay nhìn cậu, thậm chí còn nói một câu: "Chứng minh đi."
Phản ứng đầu tiên của Lý Mục Hách là: "Chứng minh thế nào? Nó là chó nhà tôi mà, tên là Goblin, giống Bichon, tôi nhận nuôi nó ở Trung tâm Bảo vệ Động vật trên đường Đông Ngũ cách đây hai năm."
"Goblin?" Triệu Hi cúi đầu gọi một tiếng theo cậu.
Goblin đang ngồi ở đó: "…?"
Không những không đáp lại, nó còn nghiêng đầu một cái.
“...”
Triệu Hi lập tức bế con chó trên đất lên, còn ra vẻ công tư phân minh: "Xin lỗi, nếu không chứng minh được đây là chó của cậu, tôi không thể để cậu mang nó đi."
Khi Lý Mục Hách định gọi cho chủ cửa hàng thú cưng thì chủ lại cầm hộp cơm bước vào cửa đúng lúc đó. Nghe tiếng, Lý Mục Hách quay đầu lại nói: "Bà chủ, mau nói với cô ấy Goblin đúng là chó nhà em hộ với."
Chủ cửa hàng vừa bước vào, đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã phải xử lý vụ ‘kiện tụng’ kiểu học sinh tiểu học này trước.
Chuyện xảy ra ở cửa hàng thú cưng nghĩ thế nào cũng thấy nực cười, mà thủ phạm gây ra chuyện này chính là con chó ngốc kia. Khổ nỗi cậu không thể đánh, cũng chẳng thể mắng nó nổi.
"Về rồi đây." Lý Mục Hách chán nản, xách cơm mua cho chị và bà nội vào nhà.
Nghe thấy tiếng, bà nội Lý ngồi trên sofa vội đứng dậy: "Ôi chao, cháu ngoan về rồi à?"
Lý Mục Hách ngẩng đầu nhìn, không thấy bóng dáng chị gái đâu thì lập tức gọi một tiếng: "Chị! Xuống ăn cơm!"
“Mang lên đây cho chị đê!" Tiếng vọng từ trên tầng xuống.
Sau khi bà nội Lý bước tới, ánh mắt bà không rời khỏi Goblin: "Cháu ngoan, cục cưng của bà, tắm rồi à, để bà nội ngửi xem có thơm không nào?"
Goblin vẫy đuôi ngồi trên tấm thảm, rõ ràng thích thú đến mức kêu ư ử nhưng vẫn không rời khỏi tấm thảm.
"Ồ~ chưa lau chân đúng không? Qua đây bà lau chân cho cục cưng!" Bà nội vừa nói vừa định lấy khăn ướt cho thú cưng.
"Để cháu làm cho. Bà ơi, bà mang cái này vào bếp đi nhé, sau đấy tìm bát đựng, cẩn thận kẻo bị bỏng." Lý Mục Hách vừa thay giày vừa phải cẩn thận với túi đồ trên tay, sợ nó bị đổ nên hoàn toàn không chú ý đến cuộc đối thoại giữa bà nội và Goblin.
Sau khi lau chân cho Goblin, Lý Mục Hách vào bếp lấy một phần cho chị gái rồi mang lên tầng: "Bà ơi, cháu lên tầng đây."
Bà nội ôm Goblin ngồi ở bàn ăn, nghe Lý Mục Hách nói thì chỉ đáp lại một câu: "Ừ biết rồi, lên đi."
"Cộc cộc—"
"Vào đi vào đi."
Lý Mục Hách mở cửa, bên trong tối om: "Mì lạnh và Coca Zero."
Cậu vừa nói vừa bật đèn.
Người trên giường lồm cồm ngồi dậy, vì chưa quen với ánh sáng nên khuôn mặt trở nên nhăn nhó: "Em đoán xem giờ chị vừa ngủ dậy hay còn chưa ngủ?"
Lý Mục Hách đặt cơm lên bàn chị ấy, chẳng buồn trả lời. Ngày nào chị cậu cũng hỏi câu này, chị ấy thì không thấy phiền nhưng cậu đã bắt đầu thấy phiền rồi.
"Không chịu được thì đến bệnh viện khám xem, lấy ít thuốc gì đó." Trước khi đi cậu vẫn quan tâm nhắc nhở một câu.
Trên mặt Lý Mục Ngữ đầy vẻ bất lực không nói nên lời, chị ấy dùng cằm ra hiệu bảo cậu nhìn giá sách bên cạnh bàn học. Lý Mục Hách nhìn qua, trên đó toàn là những hộp thuốc.
“Ăn xong thì mau ngủ đi."
"Biết rồi, thank you, bro."
…
Vì không muốn về nhà, Triệu Hi đã ở lại cửa hàng thú cưng giúp chị Vân Vân, thỉnh thoảng còn lấy cớ đang buồn để lên tầng chơi với mấy chú mèo con hơn ba tháng tuổi.
Ở đây chữa lành suốt buổi chiều, tâm trạng của Triệu Hi mới khá lên đôi chút.
Tháng bảy là thời gian có ban ngày dài nhất, trời vẫn sáng dù đã gần tám giờ tối. Triệu Hi đeo balo đựng mèo trên lưng, bước đi trên con đường ngập lá vàng óng. Cô đeo balo mèo trước ngực, kéo khóa hé ra một chút, luồn tay vào trong để vuốt ve Cam nhỏ.
Cam nhỏ vốn đã nhiều lời, ra ngoài lại còn ‘nói’ nhiều hơn, tiếng meo meo líu lo đến mức Triệu Hi không kịp đáp lại.
“Con cũng không muốn về nhà à?” Triệu Hi véo nhẹ tai Cam nhỏ. Bởi vì trời nóng nên Cam nhỏ nằm bên trong cũng nóng, đến cả tai cũng ấm ấm nóng nóng.
Dù không nhìn thấy, cô vẫn cảm nhận được Cam nhỏ đang cố gắng trả lời mình. Trước khi kêu, bụng nó còn phồng lên lấy đà: “Meo meo gừ, grừ~”
Trên mặt Triệu Hi cũng hiện lên vẻ u sầu: “Mẹ cũng không muốn về.”
Mới đây bố cô còn gọi điện hỏi có về ăn cơm không, Triệu Hi lấy cớ từ chối, bảo sẽ về muộn. Từ chiều đã kéo dài đến giờ, giờ mà không về thì cũng không ổn.
Cô tiếp tục véo tai Cam nhỏ: “Nếu không có con, mẹ đã đến nhà mẹ của mẹ lâu rồi. Tiếc là bà ấy sợ mèo, mà nhà bà ấy cũng nhỏ, chẳng đủ chỗ cho hai chúng ta.” ( truyện trên app t.y.t )
Ánh hoàng hôn phủ lên người cô, bụi bay lơ lửng trong ánh vàng như bụi tiên của bà tiên đỡ đầu rắc xuống. Những hạt bụi vàng ấy lượn lờ quanh khuôn mặt Triệu Hi, khiến người ta không thể rời mắt, đặc biệt là sống mũi cao như một tác phẩm nghệ thuật của cô.
Vài cậu thanh niên bên đường ôm bóng rổ, xô đẩy nhau như định tiến lại gần.
Triệu Hi liếc qua, khuôn mặt vốn dửng dưng lập tức mang vẻ ghét nỏ.
“Cái đó… Đây là mèo của cậu à?” Một cậu trai ôm bóng rổ ngập ngừng tiến tới, tìm chủ đề để bắt chuyện. Mấy người khác đứng cách đó mười mấy mét chờ, một người có vẻ hóng chuyện, người khác thì có phần hơi ngượng ngùng.
Triệu Hi điều chỉnh cảm xúc, hít một hơi rồi mới đáp: “Không phải, đây là mèo của bạn trai tôi. Tôi đang trên đường đón nó về cho anh ấy.”
Cậu con trai đó rõ ràng cũng không ngờ rằng sẽ nhận được câu trả lời như vậy, đến mức bàn tay đang giơ điện thoại ra cũng khựng lại một chút: "À… là vậy à, con mèo này đáng yêu thật, đây là giống gì thế?"
Cậu trai nói rồi nhét điện thoại vào lại túi.
"Mèo cam Bugatti*." Triệu Hi đáp.
(*) Cách gọi vui của Triệu Hi cho Cam nhỏ chứ không có giống mèo này.
"À~" Cậu con trai vừa nói vừa gật đầu, nhìn tư thế nghiêng người của cậu ấy có vẻ như muốn rời đi.
Triệu Hi là người kết thúc cuộc trò chuyện trước, cô hơi nhíu mày, dùng tay che ánh nắng chói mắt: "Nếu không có gì nữa thì tôi đi trước đây."
"À, được." Cậu con trai vội vàng gật đầu.
Quay người đi, Triệu Hi lại thò tay vào balo đựng mèo, xoa bụng của Cam nhỏ: "Đi thôi nào, Cam Bugatti, đi tìm bố của con nào."
Khi Triệu Hi rời đi, hai cậu con trai đứng ở xa lập tức chạy lại.
“Thế nào rồi?”
“Người ta có bạn trai mất rồi.”
“Đã bảo mày đừng có đi rồi!”
“Đệt mẹ! Không phải chính mày bảo là muốn có WeChat của người ta à!”
Vì ở hướng đó có ba cậu con trai kia, Triệu Hi không muốn trực tiếp đụng mặt nên chọn đi vòng đường khác. Cô đeo ba lô, băng qua đường rồi đến khu vực có giá nhà đắt nhất ở đây.
Khu Đông Giao này có nguồn tài nguyên giáo dục khá tốt, giá nhà cũng vì thế mà tăng cao. Ngay cả nhà tái định cư của gia đình Triệu Hi cũng tăng giá, dù không nằm trong khu học tập, nhưng nhờ có giao thông thuận tiện và cơ sở vật chất xung quanh phát triển mà trở thành điểm nóng, không ít học sinh lớp 12 ở các trường gần đó đều chọn thuê nhà ở khu của họ.
Cách khu nhà của họ hai con phố là một khu nhà kiểu biệt thự, bên trong toàn là các tòa nhà thấp tầng và biệt thự đơn lập. Đôi khi đi dạo, Triệu Hi sẽ đi đến đây ngắm nghía để nhìn thấy sự chênh lệch giữa người với người, giúp cô tỉnh táo hơn.
Mỗi lần đến cô chỉ đứng ngoài nhìn, nhưng lần này khi đi tới đây, Triệu Hi bỗng muốn vào thử xem sao.
"Cam nhỏ, sau này mẹ giàu lên rồi mua một căn ở đây, sau đó dành riêng cho con một phòng, trên tường đầy cây leo cho mèo, không đặt bất kỳ khu vực cấm nào, cho con chạy nhảy trong nhà tùy thích!" Triệu Hi vừa nói vừa mở túi đựng mèo, cho Cam nhìn qua khu nhà mà hai mẹ con họ sẽ sống trong tương lai.
Cam nhỏ thò đầu ra, cũng nhìn quanh một chút.
Nói xong Triệu Hi nhìn xung quanh. Cô muốn vào trong nhưng khu này quá nghiêm ngặt, phải quẹt thẻ từ mới được vào. Thậm chí bảo vệ ở cổng còn không phải những ông chú năm, sáu mươi tuổi, không hề có chút ‘linh hồn’ nào mà một khu dân cư nên có.
Khi cô đang định rời đi, vài cô bé chạy tới, trông như học sinh trung học, vừa đùa nghịch vừa đi về phía cổng khu nhà. Triệu Hi nhìn một cái rồi bước theo sau.
Khi cô vào trong thành công, cô lập tức lật mặt: "Cũng chả nghiêm lắm."
"Meo~" Cam nhỏ lại bắt đầu kêu gừ gừ.
Triệu Hi xoa đầu Cam nhỏ, nói với nó: "Đi thôi, chúng ta đi xem khu nhà tương lai của mình!"
Giờ ánh nắng không còn quá gay gắt nữa, cả bầu trời được kéo màn xanh lam nhạt sau hoàng hôn, không còn chút sắc đỏ nào sót lại.
Gió nhẹ mùa hè thoảng qua, mang một chút mát mẻ đến. Lúc này đã qua giờ ăn, đâu đâu cũng đều là những người ra ngoài đi dạo. Ngay bên phải cổng khu dân cư có một quảng trường nhỏ, ở đó toàn là trẻ con đang chơi đùa.
Triệu Hi nhìn thoáng qua một cái: "…"
Sau đó cô quay người đi về hướng ngược lại.
Cùng lúc đó, Lý Mục Hách cũng đang chuẩn bị dắt Goblin ra ngoài đi dạo. Cậu kiểm tra túi đựng phân và giấy vệ sinh, sau đó lại quay sang nhìn Goblin đang đứng đợi cậu ở cửa.
Cậu bất chợt nhớ lại lời Triệu Hi nói vào buổi chiều: "…Cô ấy nói đúng, đúng là mày xấu thật."
Nói xong cậu lại cảm thấy áy náy nên lập tức đưa tay bịt tai Goblin lại: "Xin lỗi mày nhiều, nhưng mà phải nói là mày rất xấu."
Khi cậu chuẩn bị dắt Goblin ra ngoài, bỗng nhiên có một người bước từ tầng trên xuống.
"Đi thôi!"
Lý Mục Hách nhìn chị mình rồi lại nhìn bộ đồ chị ấy đang mặc.
Lý Mục Ngữ đang làm động tác khởi động quay sang nhìn cậu với vẻ khó hiểu: "Đi nào, không đi à?"
Lý Mục Hách đứng dậy, nhìn bộ đồ của chị ấy từ đầu đến chân một lượt: Băng thấm mồ hôi, tai nghe dẫn truyền qua xương*, áo lót thể thao, quần yoga, váy bảo hộ, túi đeo hông, giày chạy bộ.
(*) Tai nghe công nghệ dẫn truyền qua xương hay Bone-conduction là loại tai nghe truyền tải âm thanh bằng các rung động qua xương hàm trên, sau đó trực tiếp đến thẳng tai trong và não thay vì bằng các rung động qua không khí như những loại tai nghe thông thường.
"…Đúng là học sinh kém thì đồ đạc nhiều, chẳng biết có chạy nổi 200 mét không." Lý Mục Hách nhỏ giọng lẩm bẩm khi quay người.
"Gì cơ?" Lý Mục Ngữ đeo tai nghe, bên trong đang phát nhạc nên hoàn toàn không nghe rõ cậu nói gì.
Lý Mục Hách lắc đầu: "Không có gì, đi thôi."