Ánh nắng mùa hè gay gắt đến mức làm không gian xung quanh như bị thiêu đốt, cây cối trở nên méo mó với tiếng ve kêu rền rĩ như xé tai, không biết là do quá nóng hay do nắng quá chói.

Mùa hè ở vùng Tây Bắc như ngồi trực tiếp bên bếp lò, gió thổi cũng mang theo hơi nóng hầm hập khiến người ta khó thở.

Dưới thời tiết nóng không ngừng đến mức như phá kỷ lục liên tục thế này, đáng ra phải ở trong phòng điều hòa nhưng không! Trường lại giao cho đám học sinh bài tập là đến thăm bảo tàng, chụp ảnh và viết cảm nhận, khiến đám học sinh chẳng được nghỉ ngơi yên ổn.

[Lớp 11/3 phiên bản không có giáo viên]

[La Tuệ Linh: Ngày mai là ngày cuối bảo tàng mở cửa, ai chưa đi thì điểm danh bằng số 1 trong nhóm.]

[Lý Mục Hách: +1]

[Triệu Hi: +1]

[Lục Vĩnh Dương: +1]

[Thành Thụ: +1]

[Kỷ Giai Dĩnh: +1]

[...]

[La Tuệ Linh: ... Không phải đó chứ, có đến tận hơn hai mươi người chưa đi sao?]

[Thành Thụ: Đại ca à, hôm nay mới là ngày nghỉ hè thứ hai mà.]

[La Tuệ Linh: …]

[La Tuệ Linh: Được rồi.]

[La Tuệ Linh: Bảo tàng mở cửa lúc 10 giờ sáng, ai không xuất hiện trước cửa bảo tàng trước 10 giờ sáng mai, mình sẽ bẻ chân người đó.]

Sau lời nhắc của lớp trưởng, hàng loạt biểu tượng “Đã nhận” xuất hiện phía sau.

Triệu Hi nhìn qua tin nhắn nhóm, hậm hực mở WeChat báo cáo trong nhóm làm thêm partime: [@Trình Dương Khu @Lý Minh12388904406 Anh ơi, mai em việc bận không đi làm thêm được, phiền anh tìm người khác giúp em ạ.]

[Anh Lý Minh: OK.]

[Anh Lý Minh: Em có việc gì à?]

[Triệu Hi: Trường bắt đi tham quan bảo tàng ạ.]

[Anh Lý Minh: Trường này bao nhiêu năm không thay đổi nhỉ? Hè nào cũng bắt học sinh làm việc gì đó. Ngày xưa bọn anh cũng thế, chán vô cùng luôn đấy.]

Huỷ buổi làm thêm xong, Triệu Hi mở ví điện tử trong WeChat nhìn số dư một lát, còn hơn một nghìn tệ. Với một học sinh cấp ba bình thường thì đây là con số kha khá rồi, nhưng với Triệu Hi thì vẫn mãi chưa đủ.

Việc làm thêm tại siêu thị bán sản phẩm sữa được trả 120 tệ một ngày nhưng rất vất vả và cũng không phải lúc nào cô cũng tranh được suất. Đêm qua mới giành được việc này, kết quả là chưa kịp cầm tiền đã tan tành mây khói hết rồi.

Triệu Hi mở máy tính trên điện thoại, tính toán số tiền có thể kiếm được rồi trừ đi các khoản cần chi tiêu, cuối cùng phát hiện có lẽ đến lúc khai giảng cũng chỉ còn lại bảy, tám trăm.

“Cam, nếu mẹ không nuôi con thì đã thành phú bà rồi.” Triệu Hi nói rồi nhìn chú mèo đang nằm dài phơi bụng ngủ bên cạnh.

Chú mèo lông dài màu cam trắng nằm ở cuối giường, đối diện quạt máy. Mỗi lần cánh quạt quay là lông mèo lại bay khắp phòng.

Triệu Hi phẩy phẩy lông mèo trước mặt, đứng dậy tắt quạt nhưng vừa tắt thì Cam nhỏ kêu một tiếng. Triệu Hi lập tức quát nó: “Mèo con gì mà ngày nào cũng nằm trước quạt, cẩn thận miệng lệch đó!”

Nói là vậy nhưng cô lại đứng dậy mở cửa phòng rồi ra ngoài phòng khách bật điều hòa. Cam nhỏ vẫy đuôi đi theo, Triệu Hi thấy vậy thì lập tức ôm nó lên: “Lông con rụng đầy sàn rồi đấy nhé!” 

Cam nhỏ được bế như một đứa trẻ, không giãy giụa.

Sau khi về phòng, Triệu Hi đặt Cam nhỏ lên giường rồi nhắc nhở: “Đừng chạy lung tung, lông mà bay tứ tung thì con sẽ bị đuổi ra ngoài đấy.”

Lại nằm trên giường, Triệu Hi và Cam nhỏ tận hưởng làn gió mát từ phòng khách thổi vào. Sau đó cô cầm điện thoại lên, cộng thêm một khoản tiền điện vào chi phí dự kiến tháng này.

Thế nhưng còn chưa cảm nhận được làn gió mát này bao lâu thì máy điều hòa trong phòng khách bên ngoài bỗng nhiên phát ra một tiếng ‘cạch’, sau đó nó tắt ngấm.

Triệu Hi đứng dậy nghe ngóng, giơ tay bật đèn bàn ở đầu giường nhưng quả nhiên là đèn không sáng.

“Á... cái khu dân cư tệ hại này.” Cô lại nằm xuống giường, miệng vẫn lẩm bẩm mắng mỏ.

Khu của cô là nhà tái định cư, tuy không có vấn đề lớn nhưng gặp đủ thứ trục trặc nhỏ, nhất là vào mùa hè, tuần nào cũng phải cúp điện một lần.

Lúc này gần đến giờ cơm chiều rồi, Triệu Hi đứng dậy đi vào bếp mở vòi nước, quả nhiên cũng không có nước.

Cô trực tiếp gọi điện cho bố cô: “Bố ơi, khu bị cúp điện rồi, nước cũng mất luôn, không biết khi nào mới có lại. Chiều nay bố đừng nấu cơm nhé, mua gì đó ăn cũng được.”

“Cúp điện à? Ờ… Được rồi, biết rồi, con muốn ăn gì?”

Triệu Hi nóng đến mức không thèm nổi món gì: "Ăn gì cũng được ạ."

"Xuống nhà ăn đồ nướng thì sao?"

"Cũng được ạ."

"Được, gần tới nơi bố gọi cho con nhé."

"Vâng."

Triệu Hi vừa cúp máy thì thấy bé mèo Cam ngoan ngoãn ngồi chờ trước cửa phòng, mọi vẻ khó chịu trên mặt cô tan biến ngay lập tức. Cô nhanh chóng mỉm cười, giọng cũng trở nên mềm mại: "Ái chà, Cam ngoan quá nè, biết không được ra ngoài nên ngồi ở cửa đợi mẹ. Ngoan quá đi thôi, mèo nhà ai ngoan thế này, để mẹ thơm một cái nào!"

Cam được ôm vào lòng cũng không phản kháng, thỉnh thoảng còn đáp lại tiếng gọi của mẹ, trông như một chú mèo đồ chơi biết phát ra âm thanh “meo meo”.

“Thôi không chơi nữa đâu!”

Dù sân bóng rổ trong nhà có điều hòa cũng không thể chống lại được cái nóng 43 độ bên ngoài.

Chơi bóng suốt buổi chiều, mấy chàng trai ai nấy cũng ướt đẫm, cúi người thở hổn hển, mồ hôi còn nhỏ giọt xuống theo tóc.

Một người kiệt sức đến mức muốn ngã quỵ xuống sàn: "Không được rồi… không chạy nổi nữa."

Trong số mười người, chỉ còn một người có thể đứng thẳng. Cậu bước qua bên cạnh, lấy khăn lau mồ hôi trên cổ.

Cậu tiện tay cầm điện thoại đặt dưới đất lên để xem giờ, đã gần đến giờ cơm tối: “Lục Vĩnh Dương, chúng ta nên về thôi!”

Người đang nằm trên sàn ngẩng đầu lên: “Mấy giờ rồi?”

“Sắp sáu giờ rồi.”

“Vãi chưởng, đã chơi cả buổi chiều rồi cơ à!”

Ông chủ sân bóng ngồi dưới đất cũng chống tay đứng dậy, tiến lại gần: “Ê ê ê, thêm số liên lạc đi, sân bóng bọn anh có nhóm, lần sau mọi người muốn đánh bóng thì cứ hẹn nhau trong nhóm nhé!” Nói xong lập tức giơ điện thoại ra cho người bên cạnh.

Lục Vĩnh Dương đang nằm dưới sàn la lên một câu: “Lý Mục Hách, cậu kết bạn đi rồi add tôi vào nhóm nhé!”

Lý Mục Hách thêm xong lập tức cất điện thoại: “Cậu đứng dậy nhanh lên, trễ chút nữa là sẽ kẹt xe vào giờ tan tầm đấy.”

Ông chủ sân bóng tiện miệng hỏi: "Nhà mấy cậu ở khu nào?"

"Bên Đông Nhị Hoàn."

"Ồ! Thuận đường đấy, vừa hay hai đứa khỏi phải chen chúc tàu điện ngầm, anh đưa hai cậu về luôn, nhà anh ở Vĩnh Hâm Phủ." Ông chủ sân bóng quyết định ngay, còn nhìn về phía mấy người còn lại: “Các cậu có ai ở khu Đông Nhị Hoàn thì đi chung luôn nhé!”

Chạy trên sân bóng vài tiếng đồng hồ, mọi người đã mệt lả, chỉ muốn nhanh chóng về nhà nằm. Lý Mục Hách và Lục Vĩnh Dương vừa tắm xong, không sấy tóc, chỉ đứng ngoài sân hứng gió một lúc là tóc khô gần hết.

Ông chủ sân bóng lái xe chở hai người, Lục Vĩnh Dương ngủ thiếp đi trên ghế sau, còn Lý Mục Hách phải canh chừng suốt dọc đường để tránh cho nước dãi của cậu ấy không chảy ra xe.

Gần đến nơi, Lý Mục Hách chú ý quan sát đường phố bên ngoài: "Anh thả chúng em ở đây là được rồi ạ."

"Vậy anh đỗ xe bên đường nhé, hai cậu xuống xe cẩn thận." Sau khi dừng xe, ông chủ sân bóng còn nói thêm: “Lần sau nhớ đến chơi nhé, có bạn bè thì giới thiệu thêm!”

Lục Vĩnh Dương lập tức tỉnh táo, mắt còn chưa mở hẳn, miệng đã bật ra: “Cảm ơn anh! Tuần sau chúng em lại đến! Lúc đó tụi em sẽ gọi thêm bạn nữa!”

Lý Mục Hách cũng nói theo: “Cảm ơn anh.”

“Được rồi, về đi nhé!” Người trong xe vẫy tay chào.

Đúng giờ cao điểm tan tầm, xe cộ trên đường đông đúc, cũng có nhiều người đang ăn tối ở các quán ăn hai bên đường.

Lý Mục Hách lấy điện thoại ra xem rồi hỏi thẳng: “Ăn đồ nướng không?”

Lục Vĩnh Dương vốn đang mệt bỗng phấn chấn hẳn: “Cậu mời hả?”

“Chị tôi mời.”

“Chị Mục Ngữ cũng đến à?”

“Cậu nghĩ chị ấy sẽ ra đường vào cái thời tiết này sao?”

“Ừ nhể.” 

Khu Đông Nhị Hoàn có vài con phố sầm uất, trung tâm thương mại phát triển, đặc biệt là trước cổng các khu nhà tái định cư phía nam, thậm chí ngoài đường cũng bày đầy bàn ghế.

Hai người họ đi bộ khoảng mười phút mới đến quán nướng mà chị cậu chỉ định, dù chưa tới giờ cao điểm của quán nướng nhưng bên ngoài đã kín hết chỗ ngồi.

“Ông chủ, kê thêm bàn ở chỗ này nữa được không!” Lục Vĩnh Dương gọi với ra cửa, nơi có người cầm thực đơn.

Người đó chỉ sang bên cạnh, lớn giọng nói: “Bên cạnh ấy! Bên cạnh cũng là quán tôi đấy, ở đó là quán tôm càng xào!”

“Đi nào, qua đó thôi!” Lục Vĩnh Dương vội kéo bạn mình đi.

Hai anh chàng cao lớn rất dễ thu hút sự chú ý, đặc biệt là khuôn mặt của Lý Mục Hách, riêng sống mũi cao của cậu đã khiến điểm nhan sắc tăng lên hẳn tám mươi điểm.

Khi cậu khoác túi đựng bóng đi qua, vài bàn có mấy cô gái còn thì thầm, ra hiệu cho nhau nhìn anh chàng vừa đi qua.

“Trời ơi, hồng hài nhi kìa!”

“Cậu cũng nhận ra được điều đó à?”

“Mình chỉ nói bừa thôi mà.”

Nhóm nữ ở bàn bên cạnh cố tình hạ giọng khi trò chuyện nhưng Triệu Hi ngồi gần đó vẫn nghe thấy. Cô quay lại nhìn một chút, lập tức thấy hai khuôn mặt vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ. ( app truyện T Y T )

Hai bạn học cùng lớp nhưng chưa từng nói chuyện.

Cô thu ánh mắt lại, vừa định lấy điện thoại ra hỏi bố đã đến chưa thì nhận được tin nhắn thoại từ ông ấy.

Triệu Hi mở tin nhắn lên rồi áp điện thoại vào tai: “Bố thấy có điện lại rồi, trong tủ lạnh còn ít đồ, dì con cũng không có nhà, bố con mình làm gì đó đơn giản ăn nhé.”

[Triệu Hi: Vậy bố không cần làm cho con đâu ạ, con xuống nhà ăn một bát mì sườn.]

[Bố: Được, vậy bố không làm nữa, bố đi ngủ chút đây.]

Khi Triệu Hi đang cúi đầu nhắn tin, không hiểu sao hai người vừa đi qua lại quay lại. Lục Vĩnh Dương để tay lên bàn rung nhẹ: “Bàn này cũng ổn, ngồi ở đây đi, nhờ chủ quán dọn bàn này.”

Lý Mục Hách gật đầu, đặt túi xuống ngồi luôn.

“Chủ quán! Giúp bọn em dọn cái bàn này với ạ.” Lục Vĩnh Dương vẫy tay về phía người đứng ở cửa quán rồi chỉ vào đống rác còn sót lại trên bàn.

Hai người vừa ngồi xuống, mấy cô gái đang nói chuyện rôm rả cũng chợt ngại ngùng im lặng, không ai lên tiếng, chỉ có ánh mắt là đảo qua đảo lại.

Khi Triệu Hi nhắn tin xong rồi ngẩng đầu lên, trước mặt cô là hai bạn cùng lớp không thân lắm vừa ngồi xuống bàn trước mặt.

“...”

Cả đời này, điều cô ghét nhất chính là gặp bạn cùng lớp ngoài trường.

Có cảm giác nếu chào hỏi thì ngại, mà không chào thì lại sợ đối phương nhìn thấy mình, khó xử không thể tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play