Thông thường thì cảm xúc của Triệu Hi rất ít khi bị xáo trộn, nếu có cũng chỉ là những sự đen đủi không hồi kết. Trên đời này, những thứ có thể khiến cô vui vẻ chỉ có Cam nhỏ và việc bộ truyện cô theo dõi đột nhiên cập nhật thêm mười nghìn chữ.
Điều đầu tiên giúp cô lấy lại trạng thái bình tĩnh, còn điều thứ hai thì cô chưa từng gặp nhưng rất muốn thử một lần.
Hôm nay có chút đặc biệt. Suốt cả ngày, cảm xúc của cô thay đổi khá nhanh, rất nhiều chuyện xảy ra, nhiều đến mức khiến Triệu Hi muốn nhanh chóng đón sinh nhật để kịp ước một điều ước.
Trong phòng của Triệu Hi chỉ có một chiếc đèn bàn được bật sáng. Cô nằm trên giường ôm chiếc gối của mình, không biết đang nghĩ gì. Bên ngoài, chiếc TV vẫn đang miệt mài làm việc vào buổi tối như thế, thỉnh thoảng có thể nghe thấy nội dung cuộc gọi của dì Tiểu Trần.
Ánh sáng nhạt nhòa khiến Triệu Hi rơi vào vòng lặp cảm xúc một lần nữa. Cô đeo tai nghe rồi trở mình, cố gắng ngăn cách âm thanh từ phòng khách.
Kết quả của việc loại bỏ âm thanh bên ngoài là cảnh tượng xấu hổ tại trạm xe buýt lúc vừa nãy lại tràn vào đầu cô.
“...”
Triệu Hi vốn đã quen với việc nói nhảm vì điều đó thực sự giúp cô tránh được rất nhiều cuộc giao tiếp không cần thiết. Nhưng không ngờ tối nay lại phải rước họa vì điều đó.
Đối phương chưa hề làm gì khiến cô mất mặt, nhưng cô đã tự mình chuốc lấy thiệt thòi. Khi Triệu Hi bước lên chiếc xe buýt hướng về Tây Giao, cô thật sự chỉ muốn chết.
Từ khu của họ đến trạm xe buýt chỉ vài bước chân, nhưng trong vài bước đi đó, hàng loạt lý do thoái thác lóe lên trong đầu cô. Ngay khi cô định lấy cớ để rút lui thì…
Người dân nhiệt tình có tên Lý Mục Hách bất ngờ phát hiện ra chiếc xe buýt số 720 đến Tây Giao đã dừng ngay trước trạm… Và các hành khách khác đều đã lên xe.
“Xe đến rồi!”
Phản ứng đầu tiên của Lý Mục Hách là bước tới ngăn lại. Cậu cầm balo đựng mèo chạy vài bước, vẫy tay ra hiệu cho tài xế mở cửa xe rồi quay đầu gọi Triệu Hi: “Nhanh nào, lên xe đi!”
Sau đó cậu lại còn quay sang nói với bác tài: “Cháu không lên ạ, phiền bác chờ một chút.”
Lúc đó Triệu Hi thật sự muốn chết đi cho xong, nhưng sự việc đã đến nước này, nếu bây giờ cô không lên xe thì thật có lỗi với sự cố gắng của Lý Mục Hách khi giúp cô gọi xe.
Nói trắng ra là vì sĩ diện.
"Tạm biệt, đi đường cẩn thận." Lý Mục Hách vừa nói câu này vừa giúp Triệu Hi chỉnh lại balo đựng mèo. Thấy cô lên xe, bác tài cũng đóng cửa lại thì cậu mới quay lại trạm chờ.
Chỉ là Triệu Hi trông có vẻ hơi rén rén, suốt dọc đường gần như không dám ngẩng mặt nhìn lên.
Triệu Hi đang không dám nhìn ai: “...”
Có một cảm giác gọi là chột dạ.
Khi Triệu Hi ôm balo đựng mèo lên chiếc xe bus đi về Tây Giao, cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận. Chiếc xe này không chỉ chạy ngược hướng về nhà cô mà trạm tiếp theo còn cách hẳn hai cây số. Đừng nói đến việc đi đường cẩn thận, tối nay liệu cô có thể về được nhà hay không cũng là một vấn đề.
Khi Triệu Hi đang phiền não về việc sau khi xuống xe nên bắt taxi về hay đi qua cầu vượt để bắt xe khác thì Lý Mục Hách đang bấm điện thoại nghịch ngợm gì đó.
Cậu lướt qua danh sách trong nhóm lớp của họ trên ứng dụng QQ, tìm thấy Triệu Hi nhưng khi định thêm cô làm bạn bè thì đột nhiên lại ngập ngừng: "Bây giờ còn ai dùng cái này nữa không?"
Vừa nói, cậu lại mở nhóm WeChat của lớp. Kết quả khi định thêm bạn, màn hình lại hiện ra một thông báo: [Không thể kết bạn qua nhóm chat.]
“...”
Lý Mục Hách giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ cất điện thoại vào túi.
Triệu Hi, người đang phải trả giá cho lời bịa đặt của mình đã vẫy một chiếc taxi sau khi xuống xe buýt. Trùng hợp thay, tài xế lại chính là bố cô.
Ngồi ở ghế phụ, Triệu Hi ôm balo đựng mèo, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn hậu của những chiếc xe phía trước phát ra ánh đỏ, ánh đèn đường màu cam vàng bao phủ mọi thứ. Tiếng còi xe vang lên từng hồi, cùng với đó là tiếng động cơ của những chiếc xe máy lướt qua, tất cả tạo nên một bức tranh đêm sống động.
Bố cô và cô đều là những người ít nói. Sau khi lên xe, ông ấy chỉ hỏi cô đi đâu rồi không nói thêm lời nào.
Câu trả lời của Triệu Hi vẫn như mọi khi, là nói dối.
Nhiệt độ vào ban đêm hạ xuống chút ít. Khi xe lăn bánh, làn gió mát lạnh làm người ta không khỏi cảm thán: Mùa hè thật là tuyệt. Triệu Hi nhắm mắt tựa vào thân xe, tận hưởng khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi này.
"Con định làm gì vào kỳ nghỉ hè?"
Triệu Hi nghe tiếng thì mở mắt, lần này cô không nói dối nữa mà trả lời thật: "Con đi làm thêm ở bể bơi."
“Được bao nhiêu?”
“Được 120 tệ một ngày, làm từ mười giờ sáng đến 8 giờ tối ạ.”
“Đến đó làm gì? Con dạy bơi cho trẻ con à?”
“Con đến trông cửa hàng đồ bơi ở đó cho người ta thôi.”
"Mấy kiểu bán xúc xích nướng đó à?"
“Vâng.”
“...Được rồi, vậy con cứ đi làm. Nếu mệt thì nói với người ta là mình không làm nữa. Mùa hè nóng lắm, đừng cứ chạy ra ngoài mãi, dễ bị cảm nắng.”
“Con biết rồi ạ.”
Trong xe lại trở nên yên lặng, nhưng không hiểu sao viền mắt của Triệu Hi lại hơi nóng lên. Cô nghĩ có lẽ là do gió thổi nên ngồi thẳng dậy, đóng cửa sổ xe lại.
Khi gần đến cổng khu chung cư, Triệu Hi bất ngờ hỏi: “Hôm nay bố chạy ca dài à?”
“Ừ.”
“Mấy giờ bố về?”
“Mười một giờ, sao thế?”
“Không có gì đâu ạ.”
Xuống xe xong, Triệu Hi đi về phía cổng khu chung cư, chiếc taxi phía sau cũng quay đầu trong con đường hẹp này.
Có lẽ do mấy ngày nay đội quản lý đô thị không đi tuần ở khu vực này, cổng khu chung cư trở nên cực kỳ náo nhiệt, bán đủ thứ trên đời. Ban đầu Triệu Hi định về nhà nhưng nghĩ chắc chắn ở nhà không có gì ăn nên quay lại chỗ có một xe đẩy nhỏ, mua một phần mì xào.
Dường như Cam nhỏ đã quen với môi trường ồn ào này, không kêu la cũng không tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí còn cọ qua cọ lại trong chiếc balo đựng mèo, cố gắng tìm một lối thoát để chui ra.
Khi Triệu Hi đang ăn tối, chiếc điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Cô lấy ra xem thì thấy là cuộc gọi video từ mẹ cô.
“Sao thế ạ?”
Triệu Hi đặt điện thoại trước mặt, vừa ăn vừa nhìn màn hình.
Người trong video trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không quên hỏi thăm Triệu Hi: “Đang ở đâu thế?”
“Con ở ngoài khu chung cư, mua một phần mì xào ăn.”
“Giờ này rồi mà bố con không nấu cơm à?”
Triệu Hi cúi đầu: “Hôm nay bố con chạy ca dài, không có thời gian nấu cơm.”
Nghe vậy, người ở đầu bên kia tức giận ra mặt, lườm một cái rồi hỏi tiếp: “Cái cô họ Trần đó đâu, không nấu cơm cho con à?”
Nghe đến đây, Triệu Hi thở hắt ra một hơi: “...Con vừa mới về, đi đến cổng chung cư tiện thì mua mì xào ăn thôi.”
“Cô họ Trần đó đối xử với con thế nào, không tốt thì nói với mẹ, mẹ phải bay qua dạy cho nó một bài học.” Người trong video càng nói càng kích động, mặt cũng đỏ bừng lên.
Triệu Hi không muốn nói thêm về chuyện này nên đánh trống lảng: “Mẹ mới về nhà à hay sao?”
“Vừa mới về đến nhà, ôi trời, mệt chết đi được. Hôm nay chạy khắp nơi cả ngày, bây giờ chẳng bán được chút bảo hiểm nào, mệt đến mức mẹ còn chưa ăn gì.” Hình ảnh trên màn hình điện thoại nhấp nháy vài lần, có thể thấy người ở đầu bên kia đang nằm trên giường, còn chưa kịp thay quần áo mặc trên người.
Thấy Triệu Hi vẫn mặc đồng phục, bà ấy hỏi: “Con chưa nghỉ hè à?”
“Con nghỉ rồi mà hôm nay có hoạt động tham quan bảo tàng nên phải mặc đồng phục.”
“Nghỉ rồi thì con có qua chỗ mẹ ở không?”
“Thôi ạ, nhà mẹ chật quá, với lại trời nóng nực, con cũng không muốn đi đâu cả.”
Thực ra mẹ cô ở Tây Giao, đó là căn nhà bà ấy mua được sau vài năm bươn chải sau ly hôn, bà ấy gom góp tiền cọc rồi vay ngân hàng 30 năm.
Căn nhà chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, đáng ra hai mẹ con ở cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng mẹ cô mắc chứng nghiện tích trữ, cứ thấy đồ rẻ hay có khuyến mãi là lại mua cả đống, khiến căn nhà gần như không còn chỗ trống.
Hai người ở đã khó, chưa kể Triệu Hi còn có một con mèo.
“Muốn gặp con một lần cũng khó, Tết năm ngoái mẹ mới gặp con được một lần, bình thường con cũng chẳng gọi điện cho mẹ.” Bà ấy đổi chủ đề giữa chừng: “Tiền tiêu vặt của con có còn đủ không? Để mẹ chuyển thêm cho con nhé?”
Nghe nhắc đến tiền tiêu vặt, Triệu Hi không còn cúi đầu nữa, thậm chí còn nở nụ cười: “Dạ, được ạ!”
“Xì! Nhắc đến tiền là mặt mày sáng lên ngay.”
Cả ngày chẳng cười lấy một lần, cuối cùng Triệu Hi cũng bật cười: “Hehe.”
“Thôi, không nói nữa, mẹ phải đi nấu cơm đây, con ăn cơm đi nhé.”
Nhận được tiền, giọng điệu của Triệu Hi thay đổi hẳn: “Cảm ơn mẹ!”
“Ừ, bye bye.”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hi nhìn số tiền mẹ chuyển rồi nói với con mèo của mình: “Cam ơi, tháng này có tiền mua đồ ăn cho con rồi.”
Mẹ cô chuyển cho cô 200 tệ.
Nhận được tiền, Triệu Hi liếc nhìn thời gian rồi nói: “Phải về thôi, không mai đi làm thêm lại dậy không nổi.”
“Đi thôi, Cam nhỏ ơi, vào balo nào.” Triệu Hi thu dọn bàn, vứt rác vào thùng bên cạnh sau đó đeo balo đựng mèo lên lưng rồi đi về phía khu chung cư. Càng đi, tâm trạng cô càng trở nên phức tạp.
Cô thà làm thêm thâu đêm ở quán net còn hơn là về nhà. ( app TYT - tytnovel )
Khi về đến nơi, đèn phòng khách vẫn sáng. Dì Tiểu Trần đang trong nhà vệ sinh, Triệu Hi nhanh chóng thay giày, xách balo mèo về phòng. Khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tối nay không tắm rửa gì nữa vậy.”
…
Từ “kỳ nghỉ hè”, tự nó đã mang một cảm giác oi bức của mùa hè và lẫn trong đó là cả sự thoải mái. Tất nhiên, còn chứa cả sự bực bội khi bị cái nóng đánh thức vào buổi sáng.
Cái nóng bên ngoài xuyên qua rèm cửa, sưởi ấm không gian trong nhà, Lý Mục Hách cảm thấy khó chịu, nheo mắt bò dậy tìm điều khiển điều hòa. Sau hai tiếng “bíp bíp”, lúc này cậu mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Khi cậu chuẩn bị ngủ tiếp, tiếng bước chân bỗng vang lên ngoài cửa.
“...”
Chắc chắn là chị gái cậu rồi.
“Cốc cốc!” Người bên ngoài không chờ người bên trong đáp lại, gõ cửa xong đã đẩy cửa bước vào ngay lập tức: “Chị đói rồi, mua bữa sáng cho chị đi.”
Lý Mục Ngữ mặc đồ ngủ, tinh thần phấn chấn, trông không giống người vừa mới dậy chút nào.
Có lẽ cảm nhận được sự khó chịu từ người đang nằm trên giường, Lý Mục Ngữ nói thêm một câu: “Phí chạy việc 50 tệ.”
“Ăn gì?” Lý Mục Hách lập tức ngồi dậy khỏi giường.
“Là quán lần trước chị bảo em mua mì sườn ấy, bên cạnh nó có tiệm bán hulatang*. Chị vừa xem livestream, họ vừa nấu xong một nồi, chị muốn ăn cái đó. Mua thêm vài cái quẩy nữa nhé, chị chuyển tiền cho, đi đi.” Lý Mục Ngữ nói xong thì bỏ đi luôn, không thèm quan tâm Lý Mục Hách có đồng ý hay không.
(*) Một món ăn dạng súp ở tỉnh Hà Nam - Trung Quốc, thường được sử dụng để phục vụ bữa sáng.
Cơn buồn ngủ của Lý Mục Hách chưa tan đã phải miễn cưỡng dậy đi mua bữa sáng cho chị gái mình. Hôm nay quả là một ngày...
Tuyệt vời.
:)
Cậu liếc nhìn điện thoại, phát hiện chế độ ‘Không làm phiền’ bật từ tối qua đã chặn không ít tin nhắn.
[Lục Vĩnh Dương: Anh em ơi anh em ơi! Đi bơi không! Mùa hè là phải đi bơi! Tôi vừa lướt Douyin* thấy một chỗ, nếu đi theo nhóm thì mỗi người chỉ 19.9 tệ thôi!]
(*) Mạng xã hội lướt video ngắn, giống với TikTok bên mình.
[Vãi, ông chủ định làm một vố rồi nghỉ luôn à?]
[Chắc là hoạt động khai trương, tôi cũng thấy quảng cáo rồi.]
[Tôi nghĩ tôi biết chỗ các cậu nói. Lớp tôi mấy bạn nữ cũng định đi, họ vừa nói trong nhóm lớp.]
[Quá đã, phải đi thôi!]
[Bao giờ đi?]
[Ngày mai, lớp tôi mấy bạn nữ đi ngày mai đấy.]
[Ai thèm hỏi lớp cậu con gái đi lúc nào.]
[Làm ơn đi, ngày mai chúng ta đi luôn được không, crush tôi cũng đi vào ngày mai.]
[Gọi bố đi con.]
[Bố ơi.]
[Được! Ngày mai đi! Ai đi cũng phải đi vào ngày mai nhé!]
[Ngày mai mấy giờ đi?]
[Hồ bơi mở cửa lúc 10 giờ.]
[Anh em lên!]
[Tôi không có quần bơi.]
[Tới đó rồi mua!]
Đám người này không chỉ lên kế hoạch cho mình mà còn “xếp lịch” luôn cho Lý Mục Hách, thậm chí còn tung tin sang bên nhóm mấy cô gái rằng Lý Mục Hách cũng sẽ đi.