Mặc dù vẫn mang chút cảnh giác, nhưng Đồ Trạch không thể phủ nhận rằng cậu khá vui khi có sự xuất hiện của Thúy Hoa, ít nhất thì cũng có người trò chuyện cùng cậu, hơn nữa, trúc dù sao cũng là thực vật, cũng giống như củ cải mà thôi, không mang lại cảm giác đe dọa quá lớn.
Huống hồ, Thúy Hoa lại cực kỳ khéo ăn khéo nói, việc thuyết phục một con thỏ trăm tuổi như Đồ Trạch chẳng đáng là gì. Chỉ mất một lúc, Thúy Hoa đã nhận được một lá ngọn của củ cải từ Đồ Trạch làm quà.
Đồ Trạch ngồi ngoan ngoãn trên phiến đá cuội đầy màu sắc, gặm cành cạch củ cải mọng nước, lắng nghe Thúy Hoa kể câu chuyện quá khứ của cậu ấy.
Thúy Hoa kể rằng mình đến từ một ngọn núi trúc ở phía đông của Tây Hải. Mất ba trăm năm để khởi linh khai trí, thêm năm trăm năm để hóa thành hình người. Theo lý mà nói, cuộc đời của một cây trúc như cậu ấy vốn sẽ bình an trôi qua, cho đến khi cậu ấy đủ sức mạnh để chu du thiên hạ thì lại gặp phải chuyện không may, trên ngọn núi trúc ấy lại xuất hiện một con gấu trúc (*).
(*): nguyên văn là thú ăn sắt, đây là cách gọi cổ của gấu trúc
Tệ hơn nữa, con gấu trúc đó tuy tốc độ tu luyện chậm, nhưng sức mạnh lại vô cùng đáng sợ. Nó thường xuyên lảng vảng gần chỗ Thúy Hoa, thỉnh thoảng còn ngồi ở gần, vừa nhai trúc vừa nhìn chằm chằm cậu ấy. Nước dãi nhỏ tong tỏng khắp nơi, cứ như thể đang đợi Thúy Hoa lớn thêm chút nữa để ăn thịt cậu ấy vậy.
Thúy Hoa rất sợ, dù đã hóa thành hình, nhưng nếu nói về sức mạnh thì cậu ấy không có nhiều. Trong thế giới Sơn Hải này, yêu linh mạnh mẽ nhiều vô kể, một tiểu yêu trúc chưa đến một nghìn tuổi như cậu ấy đến việc muốn rời núi vẫn còn chưa làm được.
Sự xuất hiện ngày càng thường xuyên của con gấu trúc, với thân hình đen trắng khổng lồ, quầng mắt đen đáng sợ và hàm răng thường xuất hiện trong ác mộng, liên tục khiến thần kinh của Thúy Hoa căng thẳng, cậu chỉ đành ra sức tu luyện để mong có thêm chút khả năng tự vệ.
Điều khiến Thúy Hoa hoàn toàn sụp đổ và quyết định liều mạng rời khỏi núi trúc là việc con gấu trúc dường như rất vui trước sự cố gắng tu luyện của cậu. Đôi khi nó còn hứng chí tiến đến liếm cậu một cái, rõ ràng là không thể chờ được để ăn cây trúc linh này.
Ngọn núi trúc đều là lãnh địa của gấu trúc, Thúy Hoa không có nơi nào để trốn. Cuối cùng, sau một lần bị liếm mất một chiếc lá, cậu đã lấy hết can đảm bỏ trốn khỏi ngọn núi, bước chân vào thế giới đầy rẫy nguy hiểm bên ngoài. Dù sao cũng đều là bị ăn, trốn ra ngoài có lẽ vẫn còn một đường sống. Huống chi lúc đó, cậu ấy cũng sắp một nghìn tuổi rồi.
Thúy Hoa cạp cạp nhai sạch lá ngọn củ cải, hít sâu một hơi, rõ ràng vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại hành trình chạy trốn ấy: “Tớ trốn khỏi núi trúc rồi mà con gấu trúc đó vẫn đuổi theo, sống chết không chịu buông tha. Tớ chạy năm ngày, nó cũng đuổi năm ngày. Cuối cùng, tớ nhảy xuống một con sông, thà bị chết chìm còn hơn bị ăn thịt. Nhưng cuối cùng tớ không chết, dòng nước cuốn tớ trôi xa, đưa tớ đến một nơi không ai biết. Từ đó, tớ vừa chu du vừa tu luyện, đã nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, gặp gỡ nhiều yêu tinh, sống được đến hôm nay cũng là nhờ may mắn.” Hồi tưởng lại quá khứ, Thúy Hoa xúc động vô cùng.
Đồ Trạch gật đầu, tò mò hỏi: “Rừng savan ở đâu vậy?”
Thúy Hoa: “… Cậu chỉ muốn hỏi mỗi chuyện đó thôi à?”
Đồ Trạch: “Con gấu trúc đó có ăn thỏ không?”
Thúy Hoa: “… Nó ăn củ cải.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Đồ Trạch: “…” Lừa cả thỏ đúng thật là chẳng ra sao, nghĩ rằng đổi tên thôi thì cậu sẽ không biết gấu trúc à? Còn nữa, từ khi nào gấu trúc ăn củ cải vậy? Thỏ trăm tuổi không dễ bị lừa đâu. Trong đầu nghĩ vậy nhưng Đồ Trạch vẫn khôn ngoan không nói gì, chìa ra một lá ngọn củ cải: “Cậu ăn nữa không?"
Thúy Hoa cau mày: “Tại sao chỉ cho tớ lá mà không cho cả củ?”
Khuôn mặt ngây thơ của Đồ Trạch đầy vẻ khó hiểu: “Ăn củ cải? Cậu nghĩ mình là gấu trúc à?”
Thúy Hoa: “…”
Sau cuộc trò chuyện “vui vẻ”, hai người bạn mới đã bước đầu chấp nhận lẫn nhau. Với kinh nghiệm từng chu du qua nhiều nơi, Thúy Hoa thực sự đã cung cấp thêm nhiều thông tin về thế giới Sơn Hải cho Đồ Trạch.
Ví dụ, thế giới này thực ra không có tên, nhưng Thúy Hoa cảm thấy cái tên thế giới Sơn Hải rất hay nên cậu ấy cũng gọi theo cách đó. Hơn nữa cậu ấy cũng tỏ ra rất hứng thú với việc hôm qua Đồ Trạch thao tác với màn hình ảo trên không.
Nói đến đây, Đồ Trạch không nhịn được mà ưỡn ngực đầy kiêu hãnh. Là một yêu tinh hiện đại, cậu cảm thấy không quá tự hào khi giảng giải về sự phát triển của công nghệ cho một yêu tinh cổ đại.
Thế là, một chú thỏ chỉ biết một chút về khoa học đã bắt đầu giảng giải cho một cây trúc chưa từng tiếp xúc với khoa học về điện thoại, livestream và cả cơ học lượng tử.
Kết quả thì ai cũng đoán được, đôi mắt tròn xoe như cuộn nhang muỗi. May mà Thúy Hoa không quá chấp nhất việc tìm hiểu nguyên lý, cậu ấy liền quy mọi thiết bị Đồ Trạch kể vào nhóm các sản phẩm luyện khí phức tạp hơn, so với nguyên lý, cậu ấy quan tâm đến kết quả hơn.
Dưới ánh mắt tò mò của Thúy Hoa, Đồ Trạch một lần nữa bật livestream, mở ra màn hình ảo và chỉ vào từng khu vực trên màn hình để giải thích chức năng: “Đây là khu vực bình luận. Khán giả có thắc mắc gì sẽ hỏi ở đây.”
Thúy Hoa nhìn vào khu vực bình luận trống trơn hỏi: “Bây giờ không có ai hỏi gì sao?”
Vẫn chưa kịp điều chỉnh lại sự tự hào trong mình, Đồ Trạch lớn tiếng đáp: “Không! Bây giờ không có khán giả!”
Thúy Hoa: “…”
Lúc nhận ra, khí thế của Đồ Trạch cũng yếu đi vài phần, cậu lẩm bẩm: “Chắc do tôi trông không đủ khí thế. Có lẽ tôi nên tập bắp tay trước đã.”
Thúy Hoa: “Tập gì cơ?”
Đồ Trạch siết chặt nắm tay, tạo dáng như một vận động viên thể hình: “Là chỗ này có cơ bắp!”
Thúy Hoa không thể hiểu nổi tư duy của yêu tinh hiện đại, đành chọn cách im lặng. Ánh mắt cậu ấy lướt qua màn hình, bất ngờ phát hiện khu vực bình luận đã có chữ hiện lên.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa Hoảng Hoảng Hồ Hồ: [Ha ha ha]
Đúng vậy, chính là Đan Hồ, con cáo bị Đồ Trạch đánh thức vào đêm qua, từ đó đến giờ vẫn luôn để ý đến cậu. Vừa thấy Đồ Trạch livestream, cậu ta lập tức theo dõi, chưa kịp hỏi rõ chuyện tối qua thì đã bị sự tương tác dễ thương của hai tiểu yêu tinh làm cho tan chảy. Là một con hồ ly đực trưởng thành, dù chưa có bạn đời, nhưng điều đó không ngăn cản cậu ta bỗng dưng trỗi dậy cảm giác làm cha, làm những suy đoán về cao thủ ẩn mình cũng lập tức bay biến.
Đồ Trạch cũng nhìn thấy dòng bình luận, lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên: “Hóa ra thật sự có hiệu quả này, tớ chỉ cần khoe chút cơ bắp là có người đến xem ngay!”
“Những gì cậu gọi là cơ bắp mà cũng đủ để thu hút thì tớ chẳng còn trông mong gì vào mấy yêu tinh các cậu nữa.” Thúy Hoa khoanh tay, lạnh lùng vạch trần ảo tưởng của Đồ Trạch.
“Được rồi, dù sao thì tớ cũng có khán giả rồi! Hồng Hồng Hỏa Hỏa Hoảng Hoảng Hồ Hồ, chào mừng bạn đến với kênh livestream này! Là khán giả đầu tiên, tôi quyết định… cho bạn xem một bảo vật lớn!”
Đồ Trạch hưng phấn vô cùng, còn Đan Hồ thì bị dọa đến giật mình.
Theo bước chân của Đồ Trạch, màn hình quay đến góc sâu bên trong hang động. Tiểu yêu nhảy tưng tưng đến một góc tối nhất, ôm lấy một cây nấm khổng lồ màu đỏ: “Nhìn xem! Một cây linh chi siêu to khổng lồ, còn là linh chi đỏ nữa! Nếu tôi có thể trở về Thương Hành, tôi sẽ tặng nó cho bạn!" ( app truyện TᎽT )
Đan Hồ chỉ cười, không coi lời này là thật. Làm gì có cây linh chi nào lớn như vậy chứ, đừng nói là ở Thương Hành, ngay cả những bí cảnh liên kết với Thương Hành cũng đã bị khai thác gần hết rồi. Chỉ có trong game mới thỉnh thoảng xuất hiện vài loại linh thảo cấp tiên phẩm. Nhưng nhiều năm sau, một bưu kiện ký tên Thỏ Lá Sen lại được gửi đến cho cậu ta. Cậu ta mở hộp ra, bên trong là một tiểu nhân tóc đỏ đang khóc oe oe. Từ đó, Đan Hồ bắt đầu cuộc sống bận rộn chăm con, nhưng đó lại là chuyện của sau này.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa Hoảng Hoảng Hồ Hồ: [Đa tạ chủ phòng đã chiêu đãi.]
Đồ Trạch vô cùng vui sướng, cây linh chi đỏ này cậu đã tìm thấy trong một khu rừng phong đỏ. Lá những cái cây ở đây trông giống lá phong, nhưng sắc đỏ lại rực hơn rất nhiều, cứ như đang bốc cháy, thậm chí nhiệt độ của khu rừng đó cũng cao hơn nhiều. Nếu không phải vì linh chi này có thuộc tính không phù hợp, thì Đồ Trạch đã sớm gặm sạch nó rồi.
“Không có gì, tôi còn phải cảm ơn bạn vì đã vào xem livestream của tôi nữa ấy. Đây là thế giới Sơn Hải, tôi cũng không biết nó ở đâu, cảm giác không phải là một bí cảnh, khác với Thương Hành, linh lực ở đây rất dồi dào.” Đồ Trạch phấn khích nói liến thoắng, kể lại những cảm giác trong mấy ngày qua, bao gồm cả những sinh vật kỳ lạ mà cậu đã gặp.
Đan Hồ nghe rất chăm chú, nhất thời cũng không thể xác định được Đồ Trạch đang ở đâu.
Tôi Là Gạo Đây: [Chủ phòng có nghiêm túc không? Những sinh vật mà bạn nói không có trong bất kỳ bí cảnh nào đã biết, chủ phòng có phải đang trong giai đoạn tu luyện cao cấp? Chủ phòng là chủng tộc gì? Chủ phòng đã xem livestream của những cao thủ khác chưa?]
Đan Hồ, người đã quen với việc lui tới các livestream, ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Đồ Trạch lại vui vẻ, nghiêm túc trả lời câu hỏi: “Là nghiêm túc đó, nếu không nghiêm túc thì tôi không sống đến giờ đâu. Đây không phải bí cảnh, cảm giác đây là một thế giới. Tôi là chủng tộc Thỏ, Thỏ Lá Sen. Tôi đã xem livestream của cao thủ ở các khu vực khác, nhưng chưa xem của khu sinh tồn.”
Tôi Là Gạo Đây: [Thỏ mà đến khu sinh tồn? Chủ phòng đang đùa tôi à? Một thế giới? Chủ phòng đang nằm mơ đấy à?]
Thúy Hoa nhíu mày, dù cậu ấy không hiểu livestream nhưng không có nghĩa là không hiểu lời người khác nói.
Đồ Trạch lại không hề để tâm, ngược lại còn gật đầu nghiêm túc: “Tôi cũng định đổi loại hình livestream rồi, tôi cảm thấy mình hợp với khu ẩm thực hơn, nhưng quản lý lại đang kết kén nên tôi chỉ có thể ở đây. Có lẽ đây đúng là một giấc mơ hoặc có thể là cơn ác mộng, tôi chỉ hy vọng có thể sống thêm ngày nào hay ngày đấy thôi.”
Tôi Là Gạo Đây có lẽ chưa từng gặp một chủ phòng nào yếu đuối như vậy trong khu sinh tồn, chỉ cần đụng một cái là đổ, cũng không phản kháng gì.
Đồ Trạch vẫn đang than thở, than thở cuộc đời thỏ đúng là không dễ dàng: “Tôi chỉ là một con thỏ bình thường thôi, tôi có 134 anh chị, 327 em trai em gái, nhà tôi vốn đã ít người, nếu tôi gặp chuyện, ai sẽ gửi tin nhắn thông báo gia đình đến tham dự tang lễ của tôi đây?”
Thúy Hoa ???: “Chờ đã, gia đình cậu ít người?”
“Đúng vậy, ba mẹ tớ rất chú trọng kế hoạch hóa gia đình.” Đồ Trạch gật đầu như thể chuyện đó rất đương nhiên, so với nhà bác nhà chú, nhà cậu quả thật là ít người.
Thúy Hoa “……” Không thể tưởng tượng nổi thế giới của Đồ Trạch có bao nhiêu yêu tinh? Như vậy lại nói là ít người, nghĩ đến mà thấy sợ.
Đan Hồ không nhịn được lại gửi một chuỗi ha ha ha, tâm trạng của chủ phòng tốt như vậy, cậu ta đương nhiên không cần phải khơi chuyện rồi. Đối với một chủ phòng mới như vậy, bất kể ai đúng ai sai, trong livestream mà cãi nhau thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn là chủ phòng.
Tôi Là Gạo Đây: [Chủ phòng có thể ra ngoài xem thử không? Hôm qua có phải có một tên khổng lồ không?]
Đồ Trạch ngoan ngoãn gật đầu: “Được, tôi cũng định chuyển nhà rồi, ở đây không thích hợp trồng củ cải, còn Thúy Hoa thì sao?”
Thúy Hoa ngẩng đầu: “Cậu đang gọi tớ à?”
“Đúng vậy, khi livestream thường không dùng tên thật.” Đồ Trạch nói với biểu cảm chú thỏ vô tội.
Thúy Hoa nhíu mày: “Nhưng tớ không biết nở hoa.”
Đồ Trạch tiến lại vỗ vỗ vai Thúy Hoa, với dáng vẻ của người đi trước: “Không sao, chỉ là biệt danh thôi, như tớ đây, tên cũng khá tùy tiện.”
Đan Hồ: [Ha ha ha, tên hay đấy!]
Quỷ Quỷ Không Muốn Động: [Không tệ, không tệ, Thúy Hoa là một cái tên hay!] kèm meme cười nhưng không nói gì.
“Nhìn kìa, khán giả cũng thấy thích.” Đồ Trạch chỉ vào khu bình luận với vẻ mặt ngây thơ, rồi vừa vui mừng vừa bất ngờ phát hiện số lượng người xem livestream đang tăng lên.
Thúy Hoa gật đầu nhẹ nhàng: “Được thôi, sau này livestream thì gọi tôi là Thúy Hoa.”
Đồ Trạch hài lòng ( ̄︶ ̄)