Đối mặt với lời giải thích lạc quẻ của hệ thống, Đồ Trạch vẫn muốn đấu tranh thêm chút nữa, không đổi được loại hình phát sóng, vậy đổi phần mô tả cũng được! Nhưng hệ thống lại thông báo thông tin cá nhân chỉ được chỉnh sửa mỗi tháng một lần, thời gian hiện tại không đủ, không thể chỉnh sửa.
Chú thỏ thất vọng đến mức không chỉ có bầu trời ngoài kia xám xịt, mà bản thân cậu cũng cảm thấy như mình bị nhuốm một màu xám. Bánh thỏ nằm bẹp trên đất, thỉnh thoảng lại lật qua lật lại, kèm theo là những tiếng thở dài như ông lão trăm tuổi.
Cuối cùng, lão thỏ trăm tuổi này cũng không thể chống lại sự cám dỗ của việc được giao tiếp với người khác, quyết định bật livestream. Tất nhiên, lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng, chú thỏ già vẫn còn chút xấu hổ, không chọn hình dạng thỏ mà chọn hình dạng người mini, cũng chính là hình dáng mô phỏng.
Hình dáng mô phỏng của Đồ Trạch cao 15cm, nặng 1,1kg, khá giống với hình dạng thỏ. Để thể hiện sự nghiêm túc, cậu đặc biệt lấy ra một bộ lễ phục đen trắng từ trong không gian tâm trí, thắt nơ bướm chỉnh tề, chụp một bức ảnh đứng trước cửa hang làm ảnh bìa thay cho ảnh mặc định. Tất nhiên, phần mô tả trên ảnh bìa thì không thể bỏ đi.
Thế là, ngày hôm ấy, trên nền tảng livestream Thương Hành bỗng xuất hiện một phòng livestream thuộc khu vực sinh tồn với phong cách lạc quẻ hoàn toàn.
Dù thế giới Sơn Hải đầy rẫy nguy hiểm, linh lực nơi đây lại vô cùng phong phú, chỉ xét về mặt phong cảnh đã hoàn toàn vượt trội so với hành tinh Thương Hành gốc. Ảnh bìa livestream mà Đồ Trạch chụp so với các ảnh bìa đầy sức mạnh chiến đấu khác thì đúng là một làn gió mới. Thế Giới Sơn Hải nghe rất lạ lẫm, không có chút tiếng tăm nào, còn cái tên Thỏ Lá Sen thì chẳng liên quan gì đến sinh tồn, khiến người xem không hiểu nổi.
Với tâm trạng thấp thỏm, Đồ Trạch đã thiết lập chế độ phát sóng toàn cảnh 360 độ thay vì góc nhìn cố định. Điều này có nghĩa là khán giả có thể tự do chuyển đổi góc nhìn khi vào phòng livestream. Đây cũng là cách thiết lập góc quay thường thấy ở khu vực sinh tồn và khu vực trò chơi.
Mặc dù bị đả kích bởi những chủ phòng có lực chiến cao ngất ngưởng, cậu vẫn cẩn thận nghiên cứu các nội dung livestream trong khu vực sinh tồn và phát hiện rằng trọng điểm chủ yếu vẫn xoay quanh những vấn đề như giá trị chiến đấu, độ khó của bí cảnh, độ khó của bản sao hệ thống và giá trị nhan sắc.
Đồ Trạch ưỡn thẳng ngực, mặc dù hoàn toàn tránh được ba vấn đề đầu tiên nhưng với niềm tin rằng mình có nhan sắc không tồi, chú thỏ Đồ Trạch cảm thấy hôm nay mình phải cao đến 18cm. Mặc dù có các camera ẩn khắp nơi, Đồ Trạch vẫn vô thức nhìn vào chiếc camera chính trước mặt, nghiêm túc nói: “Chào mọi người, tôi là Thỏ Lá Sen, rất vui được làm quen với mọi người. Hiện tại, tôi đang ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, tôi sẽ dẫn dắt các bạn khám phá thế giới này qua những buổi livestream…”
Đồ Trạch đầy hứng khởi nói một tràng dài, sau khi nói xong mới cảm thấy mình high quá rồi, đến mức không biết mình vừa nói những gì. Ánh mắt đầy mong đợi nhìn vào khu vực bình luận, ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ của cậu cứng đờ, góc trên bên trái màn hình livestream hiện rõ số lượng khán giả trong phòng livestream: 0.
Đồ Trạch nhỏ bé trong bộ lễ phục đứng ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng đau buồn nhận ra rằng dù đã bắt đầu livestream nhưng vẫn không có ai trò chuyện cùng cậu. Một cảm giác cô đơn mãnh liệt ùa tới, bao trùm cả hang động nhỏ bé này. Tiếng mưa rả rích bên ngoài cũng len lỏi vào, không ngừng đâm thẳng vào tai Đồ Trạch.
Chú thỏ nhỏ với gương mặt thất thần ngồi trên một viên sỏi cuội đầy màu sắc mà cậu đã kỳ công tìm được vào ngày hôm qua, thẫn thờ nhìn xa xăm.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Đồ Trạch thiếp đi trên nền đất lạnh, cơ thể cuộn tròn lại, biểu hiện rõ sự bất an trong lòng. Trong bóng tối dày đặc, từ phía ngoài hang bất ngờ vang lên một tiếng sấm rền, ánh sáng chớp lóe của tia sét xé toạc màn đêm, làm sáng bừng cả thế giới. Chú thỏ đang say giấc giật mình tỉnh dậy, vô thức nhìn về phía cửa hang.
Mưa nhỏ đã chuyển thành mưa lớn, từng hạt mưa rơi xuống mặt đá với sức mạnh như muốn đồng quy vu tận, tạo ra những bọt nước tung cao rồi bị những giọt mưa khác đập tan. Ánh sáng lóe lên từ tia sét trở thành nguồn sáng duy nhất trong thế giới tối tăm này, Đồ Trạch tiến lại gần cửa hang, tò mò ngó nhìn ra ngoài.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Thú thật, dù đã ở đây nhiều ngày, cậu vẫn chưa thực sự quan sát thế giới này vào ban đêm. Bởi vì thế giới này không có mặt trăng hay sao trời, màn đêm của nó chỉ là một màu đen, bất kỳ nguồn sáng nào để lộ ra bên ngoài đều sẽ thu hút vô số sinh vật săn mồi về đêm.
Trong những ánh sáng nhấp nháy từ tia sét, cậu bắt gặp thoáng qua một góc của thế giới bao la này và cảnh tượng ấy khiến đồng tử của Đồ Trạch rung lên dữ dội. Đồ Trạch dụi dụi mắt, tự hỏi liệu mình có vừa nhìn nhầm hay không.
Cậu thấy những con rồng khổng lồ lượn lờ trong các tầng mây, thấy một sinh vật hình người khổng lồ di chuyển chậm rãi trên mặt đất rộng lớn, và thấy một đàn sinh vật vừa giống bò, lại không giống bò, chạy điên cuồng trong màn đêm.
Vì quá kinh ngạc trước cảnh tượng này, Đồ Trạch không chú ý đến ở cửa hang không có gió, một cây trúc mọc trong khe đá khẽ run lên vài lần, sau đó lén lút dịch chuyển vào bên trong hang để tránh cơn mưa gió.
Cùng lúc đó, tiếng sấm không chỉ đánh thức mỗi Đồ Trạch, mà còn cả một vài khán giả đang treo máy trong phòng livestream để cày kinh nghiệm, không chỉ riêng chủ phòng cần lên cấp, khán giả cũng cần. Một số người chuyên cày kinh nghiệm thường chọn những phòng livestream yên tĩnh, ít người vào buổi tối để treo máy lúc ngủ. Vì vậy, thỉnh thoảng sẽ có vài khán giả từ các phòng livestream của những cao thủ khu sinh tồn thoát ra, rồi kéo xuống dưới cùng, tùy ý chọn một phòng yên tĩnh, ít người theo dõi để yên tâm treo máy.
Âm thanh mưa rơi rả rích như một bản nhạc ru ngủ, nhưng khi tiếng sấm vang lên, một khán giả tên Đan Hồ giật mình đến mức rơi khỏi giường. Cậu ta xoa xoa đôi tai suýt nữa bị điếc, không hài lòng nhìn về màn hình livestream, đúng lúc ấy, cậu ta nhìn thấy cảnh tượng chấn động vừa lướt qua.
Đan Hồ lắc lắc đầu, là một người hâm mộ lâu năm của khu sinh tồn, cậu ta đã xem qua không ít bí cảnh, từ độ khó cao đến thấp. Xem nhiều đến mức đã trở nên thản nhiên, nhưng vừa rồi, cậu ta nghi ngờ mình đã nhìn thấy người khổng lồ, một sinh vật cổ xưa chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Nghĩ vậy, cậu ta không khỏi tò mò và lập tức đặt câu hỏi. ( truyện trên app t.y.t )
Hồng Hồng Hỏa Hỏa Hoảng Hoảng Hồ Hồ: [Chủ phòng đang ở bí cảnh nào vậy? Vừa rồi có phải là người khổng lồ không?]
Là một tài khoản cấp 80, Đan Hồ đầy tự tin, nhưng ngay sau đó, màn hình livestream tối đen, phòng livestream bất ngờ đóng lại.
Đan Hồ: ???!!!
Ngạc nhiên một hồi, cậu ta mở trang thông tin cá nhân của chủ phòng, dòng chữ lớn “Sống thêm ngày nào hay ngày đó” đập ngay vào mắt. Đan Hồ xoa cằm, ngẫm nghĩ. Cách nói này... là yếu đuối hay là phong thái của một cao thủ? Dựa trên cảnh tượng vừa thấy, bí cảnh này không hề đơn giản. Phải chăng đó là một vị cao thủ ẩn mình, vì buồn chán nên mở livestream ở dị giới?
Cao thủ chính là làm gì cũng rất tùy hứng. Livestream mà không nói chuyện, không trả lời bình luận, muốn tắt là tắt, thậm chí không buồn chào một câu.
Quỷ Quỷ Không Muốn Động: [Vừa rồi là gì vậy? Tại sao chủ phòng lại tắt livestream? Có ai biết chuyện gì không?]
Một Miếng Thịt Ba Chỉ: [Đừng hỏi tôi, tôi vừa bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc.]
Tôi Là Gạo Đây: [Giả thôi, làm gì có bí cảnh nào từng xuất hiện người khổng lồ? Chủ phòng sợ lộ tẩy nên tắt livestream chạy trốn à?]
Phòng livestream chỉ có vài khán giả bị kích động bật dậy bàn luận, nhưng tiếc là chẳng ai trả lời thắc mắc của họ.
Chú thỏ nhỏ bị tiếng sấm làm cho kinh hãi, tiện tay tắt livestream rồi chui vào sâu trong hang để ngủ. Chỉ có như vậy, cậu mới xoa dịu được trái tim nhỏ bé đã bị hù dọa liên tục. Người khổng lồ? Không có đâu. Không thể nào có sinh vật đáng sợ như vậy được?
Sau một đêm, trời quang mây tạnh, bầu trời vốn trong xanh nay lại càng xanh hơn, thậm chí còn ánh lên chút màu xanh ngọc bích, tựa như một viên ngọc phỉ thúy thượng hạng.
Vươn vai một cái, Đồ Trạch nhận ra mình ngủ say đến mức tóc bị vểnh hết lên. Cậu chạy lóc cóc đến cửa hang, định tìm chút nước mưa hoặc sương để vuốt lại tóc. Bỗng nhiên, ánh mắt cậu nhìn về cây trúc xanh ở cửa hang, trên lá vẫn còn những giọt nước mưa chưa rơi xuống.
Đồ Trạch liếm liếm môi, rồi vươn tay kéo một chiếc lá trúc lại, há to miệng, kiễng chân định hứng nước. Nhưng ngay khi chiếc lá gần chạm vào miệng, hai chiếc lá trúc khác đột nhiên thò ra từ bên cạnh, nhanh như chớp giật lấy chiếc lá ngay trước mắt cậu.
Đồ Trạch giữ nguyên tư thế đang ngẩng đầu, há miệng. Giọt nước mưa vốn sẽ rơi vào miệng lại chảy đầy mặt.
Hai chiếc lá trúc mảnh cuộn lại như đang chống nạnh, rồi một giọng nói có chút bực bội vang lên: “Ăn lá trúc? Cậu mà cũng gọi là thỏ sao?”
Đồ Trạch: (⊙_⊙)
Nghĩ rằng mình chưa tỉnh ngủ, Đồ Trạch quay lưng đi vào hang, định nằm ngủ tiếp. Vừa đi cậu vừa lẩm bẩm: “Cây trúc biết nói, người khổng lồ biết đi, quả nhiên trong mơ cái gì cũng có, chỉ là không có củ cải khổng lồ thôi.”
Bước đến giường đá, cậu ngả người nằm xuống, đôi má bầu bĩnh ép sát lên phiến đá, bẹt ra thành một mảng.
Cây trúc ở cửa hang lắc nhẹ, làm rơi mấy giọt nước xuống, cất tiếng đáp: “Củ cải khổng lồ cũng có đấy, ở rừng savan tớ từng nhìn thấy đấy.”
Đồ Trạch đang nằm lăn trên giường đá, nghe vậy lập tức bật dậy, trừng mắt nhìn về phía cây trúc.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Dưới ánh nhìn của cậu, một tia sáng xanh lóe lên ở cửa hang. Một bóng người nhỏ nhắn ngang tầm cậu xuất hiện, thay thế cây trúc mảnh mai. Người này mặc áo choàng xanh lục, đầu cài trâm ngọc xanh biếc, từ từ bước qua phiến đá nơi cửa hang, tiến lại gần.
Cuối cùng Đồ Trạch cũng nhận ra mình đã đụng phải yêu tinh. Cậu lập tức cảnh giác, cố gắng gào to: “Đừng qua đây! Tớ ăn lá trúc đấy!”
Người mặc áo choàng xanh bật cười: “Tớ nhường cậu một chiếc lá, cậu đánh thắng tớ thì muốn ăn bao nhiêu cứ việc.”
Đồ Trạch: “Tớ nhường cậu một củ củ cải, cậu để tớ đi được không?”
Thuý Hoa: “...”
Thuý Hoa cố tỏ ra thân thiện hơn, chắp tay cúi chào: “Tớ là Thúy Hoa, ở hang động này gần một tháng rồi. Tớ không ăn thỏ. Như cậu thấy, tớ là yêu tinh trúc xanh.”
Đồ Trạch theo phản xạ chắp tay đáp lễ: “Tớ là Đồ Trạch, tớ cũng không ăn thỏ.”
Thúy Hoa phá lên cười: “Vậy xem ra chúng ta cũng có điểm chung rồi. Thời buổi loạn lạc, những tiểu yêu như chúng ta sinh tồn thật khó khăn, chẳng bằng chúng ta cùng tiến cùng lùi, hỗ trợ lẫn nhau, Đồ Trạch cậu nghĩ sao?”
“Tớ đã một trăm tuổi rồi.” Đồ Trạch vẫn cố gắng giữ hình tượng mạnh mẽ.
“Trùng hợp ghê, tớ vừa tròn một nghìn tuổi.” Thúy Hoa mỉm cười dịu dàng.
Đồ Trạch: “...”
Cứ thế, vào ngày thứ bảy ở thế giới Sơn Hải, Đồ Trạch đã “vui vẻ” kết bạn với người bạn đầu tiên ở dị giới, một yêu tinh trúc xanh vừa mới một nghìn tuổi.