Rất nhanh tiếng gọi ở cửa hang ngừng lại, thay vào đó là một loạt âm thanh xì xì vang lên. Cậu lập tức nhận ra đó là con rắn. Tiếng va chạm và tiếng đánh nhau ở cửa hang càng lúc càng lớn, khiến cậu càng co người lại, thậm chí còn lôi ra một chiếc chăn nhỏ để đắp lên miệng cốc, phó mặc cho số phận.
Thời gian trôi qua, bên ngoài ngày càng náo nhiệt. Quả nhiên, những sinh vật khác trong màn đêm cũng bị âm thanh hỗn loạn này thu hút. Có lẽ chúng chưa phát hiện ra cậu, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được việc chúng kéo đến bởi tiếng động lớn như vậy.
Cửa hang nhỏ hẹp bên ngoài giờ đã trở thành chiến trường, cậu lén lút thò cái đầu nhỏ ra khỏi chiếc cốc, cái mũi nhạy cảm khẽ động vài lần, sau một lúc do dự, cậu vẫn không dám lại gần cửa hang để nhìn rõ tình hình.
Một là vì bên ngoài quá tối, hai là vì âm thanh này thật sự quá đáng sợ, cậu cũng chẳng biết bên ngoài đã hỗn loạn đến mức nào.
Rụt đầu lại vào trong cốc trà, cậu lôi ra một củ cà rốt nhỏ, hôn nhẹ lên đó rồi ôm chặt lấy củ cà rốt giòn tan ấy, lúc này cậu mới dần cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
Cứ như thế, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cậu thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại, cậu thậm chí còn ngạc nhiên vì mình ngủ ngon đến vậy. Một chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu rọi vào hang. Cậu không vội ra ngoài ngay, mà ngồi ôm lấy ăn củ cà rốt, cái miệng nhỏ rất nhanh nhưng tư thế ăn lại rất nhã nhặn, ria mép không ngừng rung lên, âm thanh cạch cạch tràn đầy sức sống.
Sau khi ăn xong củ cà rốt, cậu cảm thấy như sống lại, lúc này mới thu dọn đồ đạc, vuốt lại đôi tai nhỏ của mình, hít một hơi thật sâu, cơ thể liền phồng như một quả bóng lông, hiên ngang tiến về phía cửa hang. Bên ngoài lúc này đã yên tĩnh, ánh nắng ấm áp và rực rỡ xuyên qua đống đá chặn cửa hang, chiếu sáng không gian bên trong. Đống đá bị giày xéo suốt đêm qua nhưng vẫn trụ vững, không để bất kỳ kẻ săn mồi nào lọt vào.
Còn chưa ra khỏi cửa hang, cậu đã nhìn thấy một chiếc chân khổng lồ của con rết bị kẹt giữa những khe đá, rõ ràng đây là con rết khổng lồ có đầu người. Không khó để đoán ra, tối qua, khi con rết này thò chân vào trong hang, con trăn đã tranh thủ tấn công, từ đó khơi mào một trận hỗn chiến.
Cẩn thận tránh xa chiếc chân rết, cậu áp sát tai nhỏ vào đống đá ở cửa hang, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Sau khi chắc chắn không có bất kỳ điều gì bất thường, Đồ Trạch mới từ từ đẩy đống đá ra, một quả cầu lông trắng nhỏ chui ra ngoài, cái đầu nhỏ lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Khung cảnh trước mắt khiến cậu sững sờ. Bãi cỏ này giờ đã tan hoang, những vết máu đỏ thẫm loang lổ khắp nơi, các bộ phận của nhiều loài động vật kỳ quái rải rác khắp mặt đất. Con rết khổng lồ dường như đã bị chặt đứt thành nhiều mảnh, các chân rết và vỏ rết vương vãi khắp nơi.
Ngoài ra, còn có vài chiếc vảy không rõ của loài nào, một số móng vuốt và những mảng da có lông đen dài như kim thép của một sinh vật nào đó.
Cậu bần thần rời khỏi nơi này, trông như một đống lông trắng bông vô định, bối rối không biết phải đi về đâu, như một bông bồ công anh nhỏ đang bị gió cuốn đi vô định.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Hành trình phiêu lưu trong thế giới khác của cậu thỏ nhỏ mới chỉ bắt đầu. Thế giới lạ lẫm này dần hé lộ tấm màn bí ẩn, phơi bày những nguy hiểm và kỳ dị, đồng thời cũng chứa đựng vẻ đẹp kỳ vĩ của nó.
Còn ở một không gian khác, Phục Tình vừa thất tình, giờ đã đóng cửa tự nhốt mình lại. Khi những người bạn tốt của anh ta tìm đến, họ phát hiện ra anh ta đã hóa kén. Điều này khiến mọi người bối rối, không hiểu vì sao một con sâu ngàn năm tuổi như anh ta lại đột nhiên ngộ ra và quyết định hóa bướm?
Tại dị thế, Đồ Trạch đội một chiếc lá sen, leo lên ngọn núi cao. Những cơn mưa liên tục đổ xuống khiến việc leo trèo trở nên khó khăn hơn, nhưng thời tiết như vậy cũng giúp giảm thiểu sự xuất hiện của những kẻ săn mồi. Kể từ đêm kinh hoàng hôm đó, sau năm ngày băng rừng vượt suối, cuối cùng cậu cũng tìm được một chỗ dừng chân an toàn. Đó là một hang động trên đỉnh núi, bên ngoài mọc vài bụi cỏ dại và một cụm trúc xanh không cao lắm.
Leo đến đỉnh núi, cậu chui vào hang động, cẩn thận đặt chiếc mũ lá sen vừa gỡ xuống lên một tảng đá lớn ở lối vào. Đồ Trạch thở phào nhẹ nhõm, cậu nhấc chân nhỏ lên kiểm tra, nhưng bộ ngực lông xù đã che khuất tầm nhìn. Cậu hài lòng vỗ nhẹ vào bộ cơ bắp lông lá của mình, sau đó ngồi phịch xuống, ôm lấy chân xem xét.
Xác nhận chỉ có bàn chân nhỏ bị ướt, cậu lập tức lôi ra một chiếc khăn từ trong không gian tâm trí của mình, quấn toàn bộ cơ thể lại rồi lăn lộn hai vòng. Tiếng mưa rơi lộp độp ngoài hang mang theo hơi lạnh, bầu trời u ám thiếu sức sống, không có tiếng sấm, không một kẽ hở, chỉ có một dải mây xám trải dài bất tận.
Quấn chiếc khăn ngồi ở cửa hang, Đồ Trạch khẽ thở dài. Từ phải chạy trốn trong đêm với đôi chân xước xát, đến run rẩy trong cơn mưa tầm tã và cả những ngày không ngừng chạy trốn, cậu nhận ra mình đã không còn là chú thỏ như xưa nữa. Bây giờ, cậu đã là một con thỏ chạy trốn ở một đẳng cấp cao hơn rồi.
“Tít! Tít!”
( app truyện T Y T )
Tiếng thông báo email đột nhiên vang lên, kéo Đồ Trạch ra khỏi những suy nghĩ xa xăm, cúi đầu nhìn, cậu vui mừng phát hiện ra đơn xin phát sóng trực tiếp mà mình nộp hai ngày trước đã được phê duyệt. Cậu mở giao diện thao tác lên, khua bàn tay mũm mĩm của mình bấm vào màn hình ảo lơ lửng trước mặt. Vì màn hình quá lớn, thỉnh thoảng cậu phải nhón chân để với tới những phần ở trên, khiến cơ thể nhỏ bé kéo dài ra, đôi tai thẳng đứng, đôi khi còn khẽ run lên, chứng tỏ tâm trạng cậu đang rất tốt.
Dù chưa từng phát sóng trực tiếp bao giờ, nhưng là một trạch yêu chính hiệu, cậu sao có thể chưa từng xem livestream chứ? Khi rời khỏi làng Thỏ, Đồ Trạch chỉ đơn thuần muốn dùng thiết bị livestream để ghi lại cuộc sống bên ngoài. Nhưng sau khi đến thế giới kỳ lạ này, bị mất kết nối mạng suốt sáu ngày liền, chú trạch thỏ này suýt nữa sụp đổ vì hoàn cảnh sinh tồn quá áp lực.
Tự nhận thấy mình không phải là một chú thỏ hay tám chuyện, nhưng trong hoàn cảnh không có ai để trò chuyện, lại ở một thế giới xa lạ, không người thân bên cạnh, cậu đột nhiên thấy nhớ những người thân còn lại ít ỏi của mình. Ngay cả việc ngẩng đầu ngắm trăng nhớ cố hương Đồ Trạch cũng không làm được, thế là cậu chuyển sự chú ý sang thiết bị livestream. Rồi cậu kinh ngạc phát hiện ra rằng, đúng là các ông lớn, thiết bị họ sản xuất vẫn dùng được!
Cậu đặt chiếc vòng tay livestream lên một tảng đá trước mặt, sau đó nghiêm túc cúi lạy bốn lần về phía nó: “Xin cảm tạ bốn vị đại nhân Ngô Ngư, Vệ Thập, Vệ Cửu và Phong Lâm!”
Bốn người này không chỉ là những nhà tiên phong trong việc kết hợp giữa yêu giới và nhân gian, mà còn là những người cải tiến nhiều công nghệ của con người. Nghe nói trong số họ, có hai vị là nhân loại tu luyện thành yêu, còn một người là quỷ tu rất am hiểu công nghệ. Chính vì vậy, họ hiểu rõ về công nghệ của con người, chẳng hạn như chiếc vòng tay livestream này, nó tích hợp các chức năng như chụp ảnh, quay phim, gọi điện và phát sóng trực tiếp, giống điện thoại di động ở yêu giới, chỉ là có nhiều kiểu dáng khác nhau, mỗi chú yêu tinh có thể tuỳ theo sở thích của mình mà lựa chọn những kiểu dáng khác nhau. Cậu chọn kiểu dáng vòng tay, tất nhiên là để hòa nhập vào xã hội loài người, mỗi yêu quái vẫn sẽ được trang bị một chiếc điện thoại di động của nhân loại, bởi vì loài người có câu, nhiều thiết bị thì không bao giờ thiệt.
Cậu vui vẻ đeo vòng tay vào, vuốt lại lớp lông của mình, rồi nghiêm túc mở giao diện livestream.
[Vui lòng chọn loại nội dung mà bạn muốn phát sóng]
Điều đầu tiên mà cậu phải đối mặt là lựa chọn loại hình phát sóng. Livestream được chia thành nhiều danh mục dựa trên nội dung, vừa thuận tiện cho việc quản lý, vừa giúp khán giả dễ dàng tìm thấy lĩnh vực mình yêu thích.
Nhưng đến đây thì cậu bắt đầu đau đầu. Kỹ năng chơi game của cậu không bằng bạch tuộc và các loài nhiều chân, giọng hát không sánh được với các loài chim, bơi lội không giỏi bằng cá, còn chiến đấu thì thua xa rất nhiều loài khác.
Đồ Trạch nước mắt rưng rưng...
Chú thỏ nhỏ đang bối rối, bắt đầu cắn móng tay của mình, tốc độ của miệng nhỏ rất nhanh, ria mép rung lên theo nhịp. Đột nhiên cậu ngừng lại, vỗ tay một cái rồi nhanh chóng chọn nội dung phát sóng của mình: Khu vực sinh tồn.
[Vui lòng đặt tên cho kênh livestream của bạn]
Đồ Trạch do dự một lúc, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc mũ lá sen, liền tiện tay viết: Thỏ Lá Sen.
[Vui lòng đặt tên cho phòng livestream của bạn]
Đôi tai nhỏ khẽ động, cậu lại bắt đầu cắn móng vuốt. Cái đầu nhỏ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài hang động, ngó qua ngó lại vài lần, cuối cùng cậu gõ bốn chữ: Thế giới Sơn Hải.
[Vui lòng viết một câu mô tả cho phòng livestream của bạn]
Lông mày Đồ Trạch nhíu lại đến mức như sắp dính vào nhau. Lúc xem livestream thì thấy dễ, nhưng tự mình làm sao lại rắc rối đến vậy. Do dự một hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra nội dung phù hợp, cậu đành dựa vào hoàn cảnh thực tế của mình, buông xuôi: Sống thêm ngày nào hay ngày đó.
[Vui lòng chọn khung giờ livestream của bạn]
Đồ Trạch: “…”
[Vui lòng chọn đối tượng khán giả của bạn]
Đồ Trạch ngạc nhiên phát hiện danh sách khán giả có cả loài người, liền tò mò bấm chọn.
[Xin lỗi, cấp độ của bạn quá thấp, không có quyền sử dụng chức năng này]
Đồ Trạch: “…”
[Vui lòng đọc kỹ quy tắc phát sóng]
Hệ thống livestream yêu cầu liên kết danh tính cá nhân và tài khoản, mỗi yêu quái chỉ được mua một thiết bị. Dựa trên nguyên lý phụ thuộc lượng tử, mỗi thiết bị livestream đều có một thiết bị ghép đôi khác tại tổng bộ phát sóng của yêu giới. Khi một thiết bị hoạt động, thiết bị còn lại sẽ đồng bộ hóa hoàn toàn, do đó không bị giới hạn thời gian và không gian...
Sau một giờ vật lộn vất vả, Đồ Trạch đọc đến chóng mặt, cậu gần như đã cắn hết móng vuốt, cuối cùng nằm bẹp xuống thành một chiếc bánh thỏ ngay tại chỗ. Coi như cậu đã hoàn thành phần lớn quy trình của hệ thống phát sóng.
[Bạn có muốn bắt đầu phát sóng không?]
Đồ Trạch lăn một vòng từ dưới đất ngồi dậy, từ bánh thỏ biến thành cục tròn thỏ. Nhưng với tư cách là một chú thỏ có kế hoạch và thông minh, cậu quyết định trước tiên nên xem các chủ phòng cùng khu phát sóng như thế nào, dù gì cậu cũng ít khi ghé thăm khu vực sinh tồn.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Mở giao diện khu vực sinh tồn, một luồng khí vương giả ập vào mặt. Lướt qua một lượt, Đồ Trạch hoàn toàn ngơ ngác.
[Hổ tinh ba nghìn năm dẫn bạn vượt qua bí cảnh độ khó bốn sao]
[Vua loài rắn chinh phục phụ bản Ma Sói – Huyết Nguyệt]
[Người cá Đông Phương đấu với Tiên cá Tây Phương]
[Gia tộc Sói hoang dễ dàng nghiền nát mê cung ảo cảnh bốn sao]
…
Ngoài hang, mưa vẫn rơi. Chú thỏ từ tư thế ngồi nghiêm túc chuyển sang hoài nghi về cuộc đời mình, rồi cắn móng vuốt điên cuồng…
Cậu vội vàng mở lại giao diện livestream, chọn thay đổi loại hình phát sóng.
[Vui lòng liên hệ quản trị viên khu vực sinh tồn để thay đổi]
Bàn chân mũm mĩm bấm vào hình đại diện của quản trị viên.
[Quản trị viên đang ở nhà kết kén, vui lòng thử lại sau]
Đồ Trạch: ??? Chuyện gì thế này? Quản trị viên mà làm việc kiểu này sao? Chẳng lẽ quản trị viên khu vực sinh tồn là một con bướm?
Sau khi thử nhiều lần nhưng không có kết quả, hệ thống vẫn thông báo rằng quản trị viên đang ở nhà kết kén, quản trị viên mới chưa nhậm chức, vui lòng thử lại sau. Đồ Trạch cuối cùng đành từ bỏ, ngồi thẫn thờ nhìn vào giao diện phòng livestream của mình. [Thỏ Lá Sen, Thế Giới Sơn Hải, Sống thêm ngày nào hay ngày đó]