Hòn đảo có chân dài đó có hình dáng như một kim tự tháp lộn ngược, nhìn từ xa trên đảo là một mảng xanh um tùm đầy sức sống, thấp thoáng có thể thấy bóng dáng của sinh vật đang sinh sống.

 

Nhưng cảnh tượng này chẳng có gì đẹp đẽ cả, thậm chí vượt xa mọi hiểu biết của Đồ Trạch về thế giới. Nó không thể xác định liệu hòn đảo có chân này là một sinh vật sống hay là một vật thể được tạo ra, chỉ có thể thận trọng quan sát xung quanh, sau đó nhanh chóng trốn sau một tảng đá đen lớn, lén lút thò cái đầu nhỏ ra tiếp tục quan sát.

 

Đồ Trạch nhìn hòn đảo nhỏ có chiếc chân dài cao hơn mười mấy mét đang bước từng bước về phía trước, đồng thời duỗi cánh tay dài gầy guộc trông như cành cây khô ra bắt lấy những sinh vật không kịp chạy thoát. Thứ trông như củ khoai tây cắm bốn chiếc đũa này lại mang sức sát thương cực kỳ đáng sợ.

 

Những sinh vật bị bắt đều bị ném vào hòn đảo. Dường như phía trên của hòn đảo tồn tại một lớp màng chắn vô hình, không một sinh vật nào bị ném vào có thể thoát ra được.

 

Khoảng cách ngày càng gần, cơn chấn động càng mạnh hơn. Đồng thời, Đồ Trạch cũng nhìn rõ hơn những gì đang diễn ra trên hòn đảo. Hiển nhiên, tình hình trên đó hoàn toàn khác với dự đoán ban đầu của cậu. Trên đảo không phải là nơi sinh sống của các sinh vật mà là một nơi giam giữ chúng. Những sinh vật này giống như những con chim bị nhốt trong lồng, không ngừng giãy dụa tìm cách thoát ra nhưng đều bất lực.

 

Khi hòn đảo có chân tiến lại gần hơn, vì góc độ mà Đồ Trạch không thể nhìn rõ tình hình trên đảo nữa, ngược lại lại thấy được cảnh tượng bên dưới hòn đảo, nó lập tức hoảng sợ. Phần dưới của hòn đảo không phải là đất đá mà là một vùng đầy xương cốt tích tụ lại. Da thịt của những bộ xương này dường như đã bị ăn sạch sẽ, chỉ còn lại phần xương gãy nát với mức độ khác nhau, bị một lớp màng chắn vô hình gom lại với nhau, trông như một cái dạ dày khổng lồ, còn phần trên của hòn đảo chính là khay thức ăn của nó.

 

Hòn đảo có chân dần đi xa với cơn chấn động cực lớn, Đồ Trạch thầm thở phào nhẹ nhõm vì mình chỉ là một con thỏ đựng vừa trong cốc trà, không đủ lớn để trở thành mục tiêu của loại sinh vật săn mồi khổng lồ này. Tuy nhiên, trải nghiệm này cũng khiến nó nhận ra rằng đây chắc chắn không phải một thế giới thân thiện.

 

Một con rết khổng lồ với cái đầu người, một kẻ săn mồi khổng lồ kỳ dị như hòn đảo này, và cả những sinh vật kỳ lạ bị bắt bởi hòn đảo, rốt cuộc đây là thế giới quái quỷ gì?

 

Vừa mới đến đây, thế giới quan của Đồ Trạch đã bị đảo lộn hoàn toàn. Mặc dù xung quanh có một vài loài động thực vật quen thuộc, nhưng phần lớn vẫn là những loài kỳ lạ. Ngay cả bầu trời trống trải trên đầu cũng không hề có mặt trời, khiến cậu cảm thấy không quen, giống như cảm giác ra đường mà quên đội tóc giả vậy.

 

Sau khi lau sạch chiếc cốc, Đồ Trạch cất nó vào không gian tâm trí, giữ nguyên hình dáng thỏ và thận trọng quan sát xung quanh. Dù sao, với linh lực hiện tại, duy trì hình dạng con người sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, mà cậu vẫn quen thuộc với hình dáng thỏ hoặc người mini hơn.

 

Sau khi thoát khỏi một đợt tấn công nữa của con sói xám có cánh kia, Đồ Trạch đã rời khỏi vùng đồng cỏ xanh mướt. Rõ ràng, địa hình bằng phẳng không thích hợp cho việc ẩn nấp và sinh tồn. Khu rừng rậm rạp có vẻ là nơi trú ẩn tốt hơn, nhưng nơi này cũng không kém phần nguy hiểm.

 

Những rễ cây đan xen phức tạp đã giúp chặn đứng móng vuốt sắc nhọn của con sói khổng lồ. Con sói tức tối xoay quanh gốc cây hai vòng, cuối cùng vỗ cánh bay đi, tạo ra một trận gió mạnh làm xù hết lông của Đồ Trạch.

 

Đồ Trạch thu mình ngẩng người dưới rễ cây. Trải qua nhiều lần sợ hãi tột độ, giờ đây tâm trạng của cậu lại trở nên bình tĩnh hơn, bắt đầu suy nghĩ về khả năng sống sót của bản thân, cậu nhanh chóng rút từ không gian tâm trí ra một cuốn sổ nhỏ để ghi chép từng điều một.

 

Đầu tiên, thế giới này có linh lực cực kỳ dồi dào. Đây có thể nói là điều kiện cậu chưa từng trải qua kể từ khi sinh ra. Điều này rõ ràng có lợi cho việc tu luyện của cậu, giúp hồi phục linh lực nhanh chóng, hỗ trợ tốt cho việc sinh tồn. Hơn nữa, những củ củ cải mà cậu trồng cũng có thể phát triển nhanh hơn, ngon hơn trước đây.

     

Thực hiện: Clitus x T Y T

 

Tuy nhiên, linh lực dồi dào cũng đồng nghĩa với việc hầu hết các sinh vật ở thế giới này đều mạnh mẽ hơn Đồ Trạch rất nhiều. Đây rõ ràng là một thế giới của luật rừng, nơi kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Thậm chí, những củ cải mà cậu trồng có khả năng cũng sẽ thành tinh và ăn ngược lại chính cậu!

 

Đồ Trạch dùng đầu bút chọc lên cái má phúng phính của mình tạo thành một vết lõm nhỏ, đôi tai nhỏ khẽ động đậy, rồi tiếp tục hí hoáy viết.

 

Hình dáng sinh vật của thế giới này rất kỳ lạ, nhiều trường hợp không thể dựa trên hiểu biết thông thường để đánh giá. Tuy nhiên, phần lớn các sinh vật vẫn giữ lại một số đặc điểm từ thế giới ban đầu. Điều này chứng tỏ rằng thế giới này không quá xa rời thế giới gốc, có thể là một nhánh khác hoặc một thế giới song song. Ít nhất thì cũng không cần lo lắng việc cà rốt sẽ có hình dạng kỳ lạ, ví dụ như có nhiều chân...

 

Thế giới này có thể tồn tại những sinh vật có trí tuệ, ít nhất con rết khổng lồ có đầu người đã từng chào hỏi cậu và gọi cậu là “tiểu yêu tinh”. Điều này chứng minh rằng yêu tinh cũng tồn tại ở đây, và những sinh vật như Đồ Trạch có thể là bình thường trong thế giới này, có khả năng cao là cậu sẽ không bị thế giới này loại bỏ đâu, như vậy củ cải cậu trồng chắc cũng không bị loại bỏ.

 

Thế giới này không có mặt trời nhưng vẫn có nguồn sáng. Không biết nơi này có ban đêm hay sự thay đổi giữa các mùa không, nếu có, có lẽ cũng sẽ khác so với thế giới ban đầu.

 

Đồ Trạch đưa tay vuốt tai mình, nhận ra bộ lông đã rối tung lại còn dính đầy bụi bẩn. Sau khi vùng vậy rồi chạy trốn khỏi vũng bùn lầy, cậu đã từ một cục bông trắng biến thành một chú nhím xám. Ngay lập tức, Đồ Trạch đặt cây bút yêu tinh đặc chế của mình xuống, kiên nhẫn dùng chi trước để rửa mặt, chải chuốt bộ lông. 

 

Chiếc đầu nhỏ lông xù khẽ lắc lư, đôi chân khẽ xoa vào nhau, cậu cẩn thận chải chuốt suốt cả tiếng đồng hồ. Sau đó, cậu lấy ra một chiếc gương nhỏ trong không gian tâm trí, hài lòng nhìn hình ảnh cục bông trắng sạch sẽ trong gương. Tuyệt vời, cậu lại trở thành một chú thỏ cốc trà sạch sẽ rồi!

 

Đôi tai nhỏ khẽ rung lên, cậu kiêu hãnh hơi ngẩng cằm lên say sưa ngắm nghía vẻ đẹp của mình thì bỗng đờ người. Đồ Trạch nhìn chằm chằm vào chiếc gương, kiểm tra xem liệu mình có nhìn nhầm không. Rất nhanh, từ phía sau rễ cây chằng chịt, một cái lưỡi rắn đỏ rực thè ra, dần dần tiến lại gần.

 

Ngay lập tức, Đồ Trạch nhét chiếc gương nhỏ vào không gian, rồi nhảy mấy bước xa khỏi rễ cây.

 

Chỉ khi đứng ở khoảng cách đủ xa cậu mới dám quay đầu lại nhìn. Một con trăn có hoa văn xám trắng đang lạnh lùng nhìn cậu, chiếc lưỡi đỏ cứ liên tục thè ra, bắt lấy tín hiệu trong không khí.

 

Đồ Trạch biết mình gặp rắc rối rồi. Con trăn này không to lắm, đường kính chưa đến 15 cm. Mà cậu, nếu tính cả đôi tai thì vừa tròn 15 cm, vừa hay đã trở thành con mồi lý tưởng.

 

Con trăn không di chuyển nhanh mà chậm rãi trườn tới gần Đồ Trạch, cậu lập tức quay đầu chạy, tạm thời bỏ lại con trăn phía sau.

 

Suy nghĩ một hồi, Đồ Trạch vẫn không dám đi sâu vào rừng rậm. Nhưng hiện giờ cậu rất cần một nơi trú ẩn an toàn, ít nhất để phòng bị cho ban đêm. Ban ngày đã nguy hiểm như thế, không cần tưởng tượng cũng biết ban đêm sẽ kinh khủng ra sao.

 

Dù thảo nguyên không có nhiều nơi ẩn nấp, nhưng cũng khiến kẻ săn mồi khó mà ẩn nấp. Đồ Trạch xoa xoa đôi chân mũm mĩm, đã đến lúc thể hiện kỹ năng đào hang của cậu rồi.

 

Vì không có mặt trời nên khó xác định thời gian, nhưng ánh sáng hiện tại khá tốt, có vẻ chưa đến buổi tối. Xoa xoa chân xong, Đồ Trạch chọn một điểm tạm dừng chân, định đào một cái hang để ở tạm qua đêm.

 

Vừa nghĩ vậy, ánh sáng trong thế giới này bỗng như bị ai đó điều chỉnh độ sáng, lập tức tối đi vài phần. Trong khoảng cách 10 mét, rừng rậm đã trở nên mờ ảo khó nhìn, nhiệt độ của thế giới u ám này cũng đột ngột giảm xuống. ( app truyện TᎽT )

 

Đồ Trạch suýt ngã sấp mặt khi đang định đào hang, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời với vẻ khó hiểu. Trong khi cậu còn đang ngước nhìn, ánh sáng của thế giới tiếp tục giảm nhanh chóng. Có vẻ không bao lâu nữa, cả thế giới sẽ hoàn toàn chìm vào bóng tối.

 

Không dám chần chừ thêm, mặc dù có nhiều thắc mắc nhưng Đồ Trạch buộc phải lập tức hành động, cậu dùng cả bốn chân, tốc độ đào hang nhanh như thi kiểm tra chạy 100 mét. Đào được khoảng bốn, năm mét, Đồ Trạch dừng lại, đẩy đống đất đằng sau ra khỏi hang. Bên ngoài ánh sáng đã yếu đến mức với khoảng cách hai, ba mét cũng không nhìn rõ.

 

Đồ Trạch đột nhiên có cảm giác khó tả, dường như trong không gian tối tăm xung quanh, có vô số kẻ săn mồi đang ẩn nấp, ánh mắt chúng lấp lóe, chờ thời cơ để ra tay. Nỗi sợ hãi này khiến cậu chỉ muốn lập tức thu mình vào hang, nhưng không được. Cửa hang vẫn chưa được che chắn, gần như là đang mở rộng cửa mời gọi những kẻ săn mồi.

    

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

 

Nhanh chóng lục lọi trong không gian tâm trí, Đồ Trạch tìm ra một chiếc đèn đội đầu, vội vàng đeo lên, sau đó chạy loạng choạng ra ngoài không xa, khiêng về đủ loại đá lớn nhỏ chất đống ở cửa hang. Cuối cùng, cậu chui vào trong hang rồi đặt tảng đá cuối cùng chắn kín lối vào.

 

Đúng lúc này, Đồ Trạch cảm nhận được màn đêm thực sự của thế giới này đã buông xuống, vô số sinh vật bắt đầu tỉnh giấc trong bóng tối.

 

Thận trọng tắt đèn đội đầu, cậu nhìn ra bên ngoài qua khe hở giữa các tảng đá. Cũng giống như ban ngày không có mặt trời, ban đêm ở thế giới này cũng không có lấy một ngôi sao nào, tựa như thế giới này đã bị vũ trụ ruồng bỏ, không có bất kỳ sự hiện diện nào của đồng loại.

 

Một âm thanh kéo lê kỳ lạ vang lên, dường như có thứ gì đó đang tiến lại gần. Âm thanh này rất giống tiếng bước chân của một người đi lại khó khăn, hoặc có thể là tiếng ai đó bò bằng hai tay. Điều kỳ dị là Đồ Trạch có một cảm giác mãnh liệt rằng, âm thanh này đang nhắm chính xác vào nơi trú ẩn nhỏ của mình!

 

Đây hoàn toàn không phải là một tin tốt. Đồ Trạch không biết nên ở lại cửa hang tiếp tục quan sát hay rút vào sâu trong hang để trốn tránh.

 

Cậu thận trọng đến mức cả ria mép cũng rụt lại sát vào mặt, đôi tai nhỏ vểnh lên nghe ngóng từng tiếng động bên ngoài. Điều kinh hoàng hơn là, cậu nghe thấy không chỉ một âm thanh đang tiến đến gần. Cậu nghe rõ tiếng trăn bò trườn quen thuộc, tiếng gì đó nặng nề nhảy từng bước và tiếng vuốt chân của một loài động vật bốn chân cào xuống mặt đất.

 

Đồ Trạch bị doạ sợ rồi, là một thỏ yêu lớn lên trong thời bình, cậu chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào đáng sợ như vậy. Cậu quay người chạy thẳng vào sâu trong hang, bất chấp là trốn chạy hay giả chết, cậu không dám nán lại ở cửa hang thêm giây phút nào nữa.

 

Nhưng đúng lúc cậu vừa xoay người, từ cửa hang bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Chào nhóc, tiểu yêu tinh.”

 

Đồ Trạch theo phản xạ định đáp lại, nhưng nỗi sợ hãi đối với loài côn trùng nhiều chân khiến cậu không thể thốt nên lời. Cả người cậu cứng đờ tại chỗ, qua khe hở, cậu nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực giống mắt người.

 

Đồ Trạch vô thức lùi lại một bước, cậu biết thứ đó đã phát hiện ra mình!

 

Cơ thể nhỏ bé của cậu không ngừng run rẩy, rồi từng chút một lùi sâu vào trong hang cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy cửa hang nữa. Đồ Trạch lôi từ không gian tâm trí ra chiếc cốc yêu thích nhất của mình, chui vào trong đó, đồng thời lấy điện thoại ra bắt đầu viết di thư.

 

Trong di thư, cậu sám hối về những hành vi đáng xấu hổ của mình khi còn sống, bày tỏ mong muốn chân thành rằng mình không muốn xuống địa ngục.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play