Đồ Trạch cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo. Lần đầu tiên đi máy bay đã gặp tai nạn. Khi máy bay lao xuống với tốc độ chóng mặt, Đồ Trạch chợt nhớ ra mấy luống củ cải nhà mình xem ra không kịp thu hoạch rồi, còn cái cốc mà tháng trước cậu ưng ý cũng không mua được nữa.

Dù sao thì, dù là yêu tinh, Đồ Trạch cũng chỉ là một con thỏ yêu yếu ớt vừa mới hóa hình, giống như cái tên của cậu vậy. Vốn dĩ tên là Thố Tử, sau khi biến thành người thì gọi là Đồ Trạch.

Trong tiếng la hét và hỗn loạn, Đồ Trạch - kẻ còn chưa biết ngự không phi hành - lặng lẽ lấy ra một cái cốc. Là một con thỏ yêu có lý tưởng với cốc trà, có chết cũng phải chết trong cốc.

Trong khoang máy bay đã sớm loạn cào cào, ánh sáng nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt. Tình trạng mất trọng lượng khiến mọi thứ đều bị xáo trộn, giống như một bàn bi-a bị đánh trúng, hỗn loạn, va chạm, vô trật tự,...

Tai nạn xảy ra quá đột ngột, đến khi kịp phản ứng thì mọi chuyện đã muộn. Trong tình huống này, tất nhiên cũng không ai để ý rằng một thanh niên vốn đang ngồi trên ghế đã biến mất, thay vào đó là một chiếc cốc sứ miệng rộng. Một con thỏ trà nhỏ bé trắng muốt đang cuộn tròn bên trong, sợ hãi đến mức chỉ còn hai cái tai lộ ra ngoài.

Thế giới chìm trong bóng tối, Đồ Trạch cuộn tròn lại, nhắm chặt mắt. Người ta nói rằng thời gian sẽ kéo dài vô tận trước khi chết, và Đồ Trạch hiện đang có cảm giác đó. Trong khoảng thời gian dài vô tận này, cậu hồi tưởng lại cuộc đời bình phàm của mình.

Cậu sinh ra trong một gia đình bình thường, có một trăm ba mươi tư anh chị em trai và ba trăm hai mươi bảy em trai em gái. Vì làng Thỏ quá đông đúc, đào hang thường xuyên đào trúng phòng ngủ của người khác, nên những con thỏ trưởng thành có năng lực đều chọn ra ngoài bôn ba lập nghiệp.

Đồ Trạch là một kẻ khác biệt trong số đó, chỉ thích sống an phận thủ thường trên mảnh đất nhỏ bé của mình, thậm chí còn lười biếng phấn đấu để có được trang bị ba hang cơ bản nhất. Đặc biệt là sau khi làng Thỏ có mạng, cậu càng trở thành một con thỏ thích ru rú ở nhà chính hiệu.

Khi em trai thứ hai trăm mười một thành công hóa hình và rời khỏi ngôi làng nhỏ, Đồ Trạch vẫn đang đào hố tránh nóng. Khi em gái thứ ba trăm lẻ một kết hôn, Đồ Trạch cuộn tròn trong cốc trà, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem livestream. Khi con của em gái thứ ba trăm hai mươi bảy đào hố khắp nơi, Đồ Trạch cuối cùng cũng bước ra khỏi làng Thỏ, bởi vì cậu muốn gặp gỡ và kết hôn với người bạn trên mạng mà cậu đã trò chuyện suốt một năm.

Đồ Trạch dùng toàn bộ gia sản trăm năm của mình để đổi lấy một bộ thiết bị livestream đầy đủ, dự định ghi lại tình yêu và cuộc sống tươi đẹp. Mang theo niềm mong chờ vào tương lai, lão thỏ trăm tuổi rời khỏi quê hương. Anh chị em liên tục gửi thư hỏi thăm, Đồ Trạch gửi tin nhắn hàng loạt để trả lời, từ đó đặt chân vào thế giới loài người.

Tất nhiên, trước khi bước vào thế giới loài người, cậu còn phải trải qua khóa đào tạo cơ bản của Hiệp hội Quản lý Yêu tinh. Duy trì hình người hai mươi bốn giờ một ngày chỉ là yêu cầu cơ bản nhất, ngoài ra còn có nhiều quy tắc và hạn chế khác, các kỳ thi về lịch sử loài người, kiến thức thường thức về cuộc sống các kiểu.

Đồ Trạch chỉ ở trung tâm đào tạo hai tháng là đã thành công vượt qua kỳ thi, dù sao thì công nghệ của loài người ngày nay cũng được ứng dụng rộng rãi trong giới yêu quái, một số còn được các cao thủ yêu giới cải tiến bằng linh lực.

Mang theo một chứng minh thư, một thẻ ngân hàng và một vạn tệ tiền cứu trợ yêu tinh, vẫy tay tạm biệt bạn học Gấu Nâu đã khổ sở học tập mười năm ở trung tâm đào tạo, Đồ Trạch vui vẻ thẳng tiến đến địa điểm hẹn gặp.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Trước khi gặp mặt, Đồ Trạch đã tưởng tượng ra vô số khả năng. Mặc dù trên mạng không nói rõ, nhưng cả hai đều hiểu rõ, chỉ chờ gặp mặt ngoài đời để bày tỏ lòng mình. Dù sao thì trên mạng họ rất hợp nhau, và phát hiện đối phương rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình. ( app truyện TᎽT )

Tiêu chuẩn tìm đối tượng của Đồ Trạch rất đơn giản, không phân biệt nam nữ, tuổi dưới một nghìn, nguyên hình phải có lông xù, dễ thương một chút, tốt nhất là mềm mại đáng yêu, có thể cùng cậu ở trong cốc trà. Và đối phương đã nói rõ rằng mình hoàn toàn đáp ứng được mong đợi của Đồ Trạch.

Sau khi hoàn thành công việc của mình, Đồ Trạch mua một bó hoa hồng đỏ rực, hối hả đến địa điểm hẹn gặp, nhìn ngang ngó dọc hồi lâu, thu hút nhiều ánh mắt, nhưng không tìm thấy người mình muốn tìm.

Đương lúc cậu nghĩ rằng mình bị bùng kèo, một người đàn ông trang nhã từ đầu đến chân bước tới, người đó cũng cầm một bó hoa hồng đứng trước mặt Đồ Trạch.

"Đồ Trạch, anh là Phục Tình." Người đó mặc một bộ đồ trắng, đến cả lông tơ dường như cũng phát sáng, thậm chí một nửa số người trên phố đã dừng chân.

Đồ Trạch có chút ngây ngốc, hoàn toàn không nhìn ra người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu này có lông xù chỗ nào,  mềm mại đáng yêu chỗ nào. Đồ Trạch đang tự đoán thì xung quanh đã có rất nhiều người vây xem, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng hét kích động.

Người đó đưa bó hoa hồng trắng cho Đồ Trạch, rồi tự mình lấy đi bó hoa hồng đỏ: "Anh biết có lẽ em sẽ cảm thấy có chút bối rối, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện kỹ hơn nhé. Anh thật sự hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của em đấy."

Theo lời của Phục Tình, xung quanh lại dấy lên một làn sóng hò hét. Rồi trong ánh mắt kích động của đám đông vây xem, Đồ Trạch ngơ ngác bị mang đi, ngoan ngoãn như một đứa trẻ bị bắt cóc, không, là một con thỏ bị bắt cóc.

Đồ Trạch đến nhà của Phục Tình, vì Phục Tình muốn hóa thành nguyên hình để chứng minh mình không lừa đảo trên mạng, và ở không gian không phải riêng tư, yêu tinh tuyệt đối không thể hóa thành nguyên hình.

Sau đó... thì không có sau đó nữa. Người đàn ông quả thật đáp ứng được tất cả các tiêu chuẩn mà Đồ Trạch nói, nhưng anh ta là một con sâu róm, có lông và mềm mại, nhưng Đồ Trạch không muốn cùng anh ta ở chung trong một cốc trà.

Người đàn ông hết lần này đến lần khác bày tỏ rằng mình có thể vì Đồ Trạch mà vĩnh viễn không hóa bướm, luôn giữ trạng thái lông mao mềm mại này. Đồ Trạch không dám nhúc nhích, cứng đờ đẩy bó hoa hồng trắng trong tay về phía Phục Tình: "Anh ăn không?"

Phục Tình lắc đầu, khiến Đồ Trạch sợ hãi lùi lại một bước, rồi rộp rộp cắn hết hoa hồng trắng, chỉ còn lại cọng, bày tỏ hai người không hợp nhau, không dám nhìn biểu cảm của Phục Tình, nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời đi, Đồ Trạch vuốt vuốt bộ lông dựng đứng của mình. Lúc thì cảm thấy mình là một tên cặn bã chỉ coi trọng vẻ bề ngoài, lúc thì lại cảm thấy mình bị lừa. Trong sự giằng xé và đau khổ, cậu mua một vé máy bay, định đi dạo quanh các thành phố khác của loài người, thay đổi môi trường, thay đổi tâm trạng.

Và sau đó, là tai nạn máy bay. Đồ Trạch cảm thấy đây có lẽ là sự trừng phạt dành cho con thỏ cặn bã.

Đồ Trạch bình tĩnh chờ đợi cái chết, suy nghĩ khắc lên bia mộ hai dòng, rồi lại cảm thấy không phù hợp, đang suy nghĩ dòng thứ ba thì "ùm" một tiếng, cả thỏ lẫn cốc rơi xuống nước.

Đồ Trạch ngây người một lúc, thì ra chết là cảm giác này, giống như chết đuối...

Một lát sau, "ào" một tiếng, trên mặt nước nhô lên một bóng dáng nhỏ bé màu trắng ướt sũng. Đồ Trạch ho khan vài tiếng, rồi phản ứng lại rằng cái cốc của mình vẫn còn ở dưới nước, vội vàng đi vớt. Tốn bao công sức, cuối cùng cũng lôi được cái cốc bị cắm vào bùn lên, nhìn cái cốc bẩn thỉu, tạm thời từ bỏ ý định cho cái cốc vào không gian linh phủ.

Đạp đôi chân ngắn ngủn, đội cốc trên đầu lội qua mặt nước nông, từ một khúc gỗ khô cắm xiên vào mặt nước để lên bờ. Chưa kịp để Đồ Trạch quan sát kỹ môi trường xung quanh, cậu đột nhiên nhìn thấy từ trong hốc cây khô đen ngòm lộ ra những bàn chân dày đặc!

Đừng nói là tai, đến cả mỗi sợi lông của Đồ Trạch đều dựng đứng lên. Dưới cái nhìn kinh hoàng của cậu, những bàn chân dày đặc đó bắt đầu động đậy. Cảnh tượng này quả thực là ác mộng của những người mắc chứng sợ lỗ. Một lát sau, một con rết khổng lồ từ từ bò ra khỏi hốc cây, rồi... lộ ra một khuôn mặt người!

Đồ Trạch!

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

"Chào, chào nhé, tiểu yêu tinh." Khuôn mặt người mở miệng nói, cười híp mắt chào hỏi Đồ Trạch.

Đồ Trạch hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy. Vốn dĩ rết đã đủ đáng sợ rồi, giờ trên cổ con rết lại mọc ra một cái đầu người thì càng kinh khủng hơn! Hơn nữa, theo kinh nghiệm thì những kẻ mắt híp đều không dễ chọc!

Chạy không biết bao xa, đầm lầy dưới chân cũng biến thành bãi cỏ xanh mướt. Ánh nắng ấm áp xua tan nỗi sợ hãi của Đồ Trạch. Cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện con yêu quái kia không đuổi theo, lập tức ngồi phịch xuống, thở hổn hển.

Cảm thấy cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu mới thoải mái nằm ngửa trên bãi cỏ, tùy tiện nhặt chút đồ ăn vặt. Cỏ xanh vừa vào miệng, còn chưa kịp nhai thì đã ngây người. Một cục tròn vo đột ngột đứng dậy, duy trì động tác ngẩng đầu nhìn ngang ngó dọc bầu trời, thậm chí xoay hai vòng tại chỗ, đảm bảo mình nhìn rõ mọi ngóc ngách trên bầu trời.

Nhưng không có! Dù là hướng nào cũng không có!

Trên trời không có mặt trời! Bầu trời trống trải xanh biếc, là loại trong trẻo mà thế giới trước đây chưa từng có. Những đám mây trắng như bông thỉnh thoảng điểm xuyết dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ tan đi. Cảnh tượng trước mắt đẹp như một bức tranh, nhưng bức tranh này lại thiếu đi phần quan trọng nhất!

Không có mặt trời, vậy ánh sáng này từ đâu đến? Đồ Trạch không tìm được câu trả lời, cúi đầu nhìn xuống, mặt đất lại có bóng, vừa vặn rơi xuống dưới chân cậu. Ít nhất điều đó chứng tỏ rằng ánh sáng đến từ phía trên.

Nhưng rất nhanh, Đồ Trạch nhận ra rằng bây giờ không phải là lúc nghiên cứu mặt trời. Cậu cuối cùng cũng nhận ra rằng mình dường như không còn ở thế giới cũ nữa. Nghĩ lại thì cũng phải, rơi từ trên cao xuống, dù có rơi xuống nước, tốc độ lớn cũng sẽ khiến cậu bẹp dí trên mặt nước, nhưng thực tế, cậu lại không hề bị thương mà rơi xuống một vũng nước nông.

Tất cả những điều bất thường này đều cho thấy rằng cậu rất có thể đã xuyên qua rào cản không gian trong quá trình rơi, hoàn thành việc phá vỡ hư không mà chỉ có thần mới có thể làm được.

Nhưng rõ ràng điều này không đáng mừng, vì thực lực chiến đấu kém cỏi của cậu, không thể phá vỡ hư không quay lại thu hoạch củ cải, củ cải nhà mình trồng cuối cùng cũng phải chết già, già đến mức không còn ngon nữa.

Đúng lúc Đồ Trạch đang cố gắng an ủi mình vứt bỏ quá khứ, làm lại cuộc đời thì mặt đất đột nhiên rung chuyển. Đồ Trạch bị hất lên một cái, ngay sau đó lại rung chuyển một lần nữa. Đồ Trạch xoay cái đầu nhỏ nhìn về phía nguồn rung, rồi nhìn thấy một ngọn núi nhỏ, hay đúng hơn là một hòn đảo, có chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play