Thúy Hoa bên này đã vui vẻ chấp nhận cái tên mới của mình, hai tiểu yêu tụm lại bàn bạc chuyện chuyển nhà. Thúy Hoa thì không mấy hào hứng với việc chuyển nhà, là một yêu tinh trúc xanh, chỉ cần không có gấu trúc thì ở đâu cũng được.

 

“Tớ đã ở trong hang động này một tháng rồi, phải nói rằng đây là một trong số ít những nơi an toàn.” Chủ yếu là vì vùng núi đá này rất ít thực vật, chỉ lác đác vài cây nhưng đã khô héo, nên phần lớn yêu tinh sẽ không đi qua đây, vậy nên Thúy Hoa khá hài lòng với sự yên tĩnh này.

 

Đồ Trạch đang dọn cái ghế nhỏ làm từ đá cuội đầy màu sắc của mình, nghe vậy cũng gật đầu tỏ ý đồng tình: “An toàn thì an toàn thật, nhưng không thể trồng củ cải.”

 

“Cậu chọn một cái giữa việc trồng củ cải và giữ mạng đi.” Thúy Hoa cảm thấy con thỏ này sống quá an nhàn rồi, không hiểu những nguy hiểm đang rình rập bên ngoài.

 

Đồ Trạch dừng tay, suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng trả lời đầy trọng đại: “Không có củ cải thì cuộc đời thỏ không có linh hồn. Tớ muốn làm một con thỏ có linh hồn. Thúy Hoa, cậu có thể không đi cùng tớ cũng được.”

 

Thúy Hoa rõ ràng không thể hiểu được sự say mê của Đồ Trạch với việc trồng củ cải. Sau bao năm lang bạt nhiều nơi, cuối cùng cậu vẫn chọn rời đi cùng Đồ Trạch.

 

“Nói trước nhé, tớ vừa đến vùng này chưa lâu, cũng không hiểu rõ xung quanh lắm. Nhưng theo chút ít kinh nghiệm sinh tồn của tớ, gần đây rất khó tìm nơi nào vừa an toàn vừa thích hợp để trồng củ cải. Theo tớ thấy…” Thúy Hoa ngẩng cao đầu đi phía trước, đồng thời phân tích tình hình môi trường xung quanh.

 

“Wow! Dấu chân to quá!” Đồ Trạch lạch bạch chạy nhanh qua, vượt lên trước Thúy Hoa, dừng lại trước một dấu chân khổng lồ.

 

So với dáng người nhỏ nhắn của bọn họ, dấu chân trước mặt thay vì nói là dấu chân thì nên gọi là một cái hồ nhỏ. Dấu chân dài khoảng mười mét, rộng bốn đến năm mét. Sau trận mưa lớn đêm qua, nước đã đọng đầy trong dấu chân. Sau một đêm thậm chí còn thể thấy bụi cỏ bị giẫm nát dưới vũng nước.

 

Nhìn theo hướng của dấu chân, những cái hồ nhỏ do dấu chân tạo thành rải rác theo quy luật, kéo dài đến phía trước, con đường phía trước bị sương mù mờ ảo bao phủ, không nhìn rõ được gì.

 

Hồng Hồng Hỏa Hỏa Hoảng Hoảng Hồ Hồ: [Chuyện tối qua là thật sao? Thật sự có người khổng lồ!]

 

Quỷ Quỷ Không Muốn Động: [Chủ phòng rốt cuộc đang ở đâu vậy? Không thể tin được! Chủ phòng là cao thủ phương nào vậy?]

 

Tôi Là Gạo Đây: [Chủ phòng có thể đi theo dấu chân xem thử không?]

 

Vì đã được cài đặt ở chế độ chia sẻ, Thúy Hoa cũng có thể nhìn thấy bình luận trong phòng livestream. Nhìn thấy vậy, cậu ấy bình tĩnh từ chối: “Độ nguy hiểm quá cao, chúng ta nên tránh đi thì hơn.”

 

Đồ Trạch đang đứng trên một tảng đá xanh kiễng chân nhìn xa xăm: “Thật kỳ lạ, dấu chân của tất cả các loài động vật đều hướng về một hướng.”

 

Tôi Là Gạo Đây: [Chủ phòng chỉ cần đi theo hướng đó, tôi sẽ tặng một cây Lan Trăm Tuổi. Nếu tìm được người khổng lồ, tôi sẽ tặng thêm một viên Đá Vạn Giới.]

 

Nền tảng livestream của hành tinh Thương Hành phân loại quà tặng theo bốn cấp độ giá trị: đơn vị, trăm, nghìn, và vạn. Trong mỗi cấp độ, quà tặng còn được chia thành các loại như linh thực, linh khoáng, linh đan, linh khí,… Bốn loại có cùng một cấp độ, giá trị chuyển đổi ra linh thạch là như nhau, chỉ khác tên gọi.

 

Đồ Trạch nhìn thấy bình luận này nhưng chẳng mấy hứng thú. Đá Vạn Giới khi được tặng sẽ có thông báo toàn nền tảng trong vòng một phút, không ít chủ phòng lợi dụng điều này để thu hút người xem. Nhưng vấn đề là, sau khi nền tảng livestream trích 50%, số linh thạch còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản cá nhân. Đáng tiếc thay, hiện tại cậu không thể quay về, cũng không rút được linh thạch. Tóm lại: Cậu cần món quà đó để làm gì?: “Rừng savan nằm ở hướng nào?”

 

Thúy Hoa: “……” Con thỏ này rốt cuộc mê củ cải đến mức nào, chẳng qua mình mới nói một câu từng thấy củ cải khổng lồ ở rừng savan thôi mà: “Hiện giờ không thể đi về phía Nam được, sắp vào mùa thu rồi, phía Nam dễ xảy ra cháy rừng, lỡ không cẩn thận sẽ bị nướng chín.”

 

“Bị nướng chín? Củ cải chín?” Mắt Đồ Trạch bỗng sáng rực.

 

“Đúng thế, còn có cả thỏ nướng!” Thúy Hoa cười nhẹ.

 

Hãy thông cảm cho một yêu tinh lớn lên trong thời kỳ hòa bình hiện đại, chẳng có khái niệm gì về cháy rừng. Hơn nữa, không phải chỗ nào cũng có thực vật, nên Đồ Trạch hoàn toàn không cảm nhận được sự nguy hiểm. Tuy vậy, nghĩ đến kinh nghiệm sinh tồn phong phú của Thúy Hoa, cuối cùng cậu cũng từ bỏ ý định đi về phía rừng savan. ( app truyện TᎽT )

 

Tôi Là Gạo Đây vì không được thỏa ý nguyện, cảm thấy mình bị phớt lờ, sự bất mãn và nghi ngờ vốn đã lắng xuống giờ lại bùng lên: [Chủ phòng sợ rồi đúng không? Những gì đang thấy quả nhiên đều là giả, là ảo cảnh do công cụ nào đó tạo ra để lòe thiên hạ, phải không?]

 

Đồ Trạch khá ngạc nhiên. Cậu cũng từng là khán giá, cũng là một khán giả thỏ ngoan, chưa bao giờ có ý thù địch với ai không liên quan. Không ngờ bây giờ khi làm chủ phòng, cậu lại gặp phải tình huống này.

     

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thế là, một Đồ Trạch không muốn tăng lượt theo dõi cũng chẳng thèm quà tặng đã nghiên cứu giao diện livestream, sau đó thẳng tay chặn bình luận của Tôi Là Gạo Đây.

 

Hành động này không chỉ khiến Tôi Là Gạo Đây ngớ người mà cả những khán giả khác cũng bất ngờ. Với một chủ phòng mới, đắc tội khán giả là điều tối kỵ. Dù khán giả có nói năng khắt khe, miễn không có công kích cá nhân thì cũng không tính là sai. Trong giới livestream, việc chủ phòng mới phải nhún nhường gần như đã trở thành lẽ thường.

 

Tôi Là Gạo Đây, tên thật là Mễ Lai, vốn là một yêu tinh hamster, tính cách đa nghi, thích tích trữ đồ ăn, giỏi giả chết. Từng làm thú cưng ở thế giới loài người, cũng từng làm anh hùng ở bí cảnh mạt thế, xem như có chút kinh nghiệm. Chưa bao giờ Mễ Lai nghĩ mình lại bị một chủ phòng mới toanh chặn lời. Hắn lập tức nổi đóa, quyết định chơi tới bến với chủ phòng này, chỉ là bị chặn thôi mà? Đến lúc thời gian chặn hết, hắn sẽ cho chủ phòng biết thế nào là đáng sợ!

 

Mễ Lai từ trên giường bò dậy, thông báo cho bạn bè thân thích, triệu tập đội quân hamster, để tạo ra một cú tấn công chí mạng, họ hẹn nhau ngay lúc lệnh chặn hết hiệu lực sẽ bắt đầu phản công.

 

Trong khi đó, Đồ Trạch hoàn toàn không hay biết mình đã đắc tội với một yêu tinh hamster ông to bà lớn. Cậu hài lòng nhìn phòng livestream yên ắng hơn hẳn: “Xem người khổng lồ có gì hay? Chúng ta đi trồng củ cải đi!”

 

Khán giả trong phòng livestream: “……”

 

Mễ Lai không thể nói gì nhưng cũng không cam lòng rời đi: “……”

 

Cuối cùng, sau khi bàn bạc với Thúy Hoa, hai người quyết định tiến về phía Đông Bắc. Bởi Thúy Hoa từng nghe nói trong chuyến du hành rằng ở Đông Bắc có một khu rừng lớn tên là rừng Tang, sản vật phong phú, khí hậu ôn hòa, vừa thích hợp để trồng củ cải lại không có gấu trúc, là một nơi lý tưởng để định cư.

 

Hai tiểu yêu cứ thế cùng nhau bắt đầu cuộc hành trình. Phòng livestream tuy không đông người, nhưng khán giả ra vào liên tục, số lượng người xem chật vật vượt qua một con số và tăng lên với tốc độ vô cùng chậm. Thế nhưng, có bạn đồng hành để trò chuyện, Đồ Trạch cũng không còn để tâm đến việc livestream. Cậu nghĩ bản thân đã chọn nhầm thể loại livestream, lại không chuẩn bị tốt phần giới thiệu kênh, chi bằng cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, đợi quản trị viên kết kén xong, rồi cậu sẽ chuyển sang khu ẩm thực phát triển lại.

 

Một chủ phòng lơ là như vậy quả thật là hiếm có trong khu vực sinh tồn. Trong bầu không khí Phật hệ này, phòng livestream lại hài hoà lạ thường. Đặc biệt, khi Đồ Trạch di chuyển, khán giả có cơ hội nhìn thấy thêm nhiều cảnh tượng mới, tạm biệt những dấu chân khổng lồ gây tò mò, còn rất nhiều những bất ngờ mới đang chờ được khám phá.

 

Không phải sao, Đồ Trạch cảm thấy hình dạng người mini đi quá chậm nên đã biến về hình dáng ban đầu, lúc này phòng livestream lập tức dậy sóng.

 

[Oa! Thật sự là thỏ! Tôi còn ôm chút hy vọng đây là cao thủ nào đó.]

 

[Lầu trên có thành kiến gì với thỏ vậy? Thỏ thì không thể là cao thủ à?]

 

[Chủ phòng dễ thương quá, follow liền!]

 

[Đây là thần thỏ nào vậy, eyeliner tự nhiên, lại còn trắng trắng mũm mĩm.]

 

Đồ Trạch nhìn lướt qua màn hình bình luận, nghiêm túc vỗ vỗ cơ ngực: “Tôi có cơ ngực đó nha, không phải mập đâu!” Là một chủ phòng có thế mạnh là nhan sắc, nên cần phải giữ gìn hình tượng bản thân.

 

[Ha ha ha!]

 

[Ha ha ha ha ha…]

 

Thúy Hoa khó hiểu: “Họ cười gì thế?”

 

Đồ Trạch cũng ngơ ngác: “Không biết, có lẽ dây thần kinh hài hước của họ khác với thỏ và trúc tụi mình.”

 

Thúy Hoa gật gù, dù vẫn giữ hình dạng người mini nhưng với tuổi đời ngàn năm, cậu hoàn toàn theo kịp tốc độ di chuyển của Đồ Trạch khi ở hình dáng thỏ.

 

Ngọn núi đá phía sau nơi hai tiểu yêu trú ẩn nhiều ngày dần khuất sau lớp sương mờ. Đối lập với dấu chân khổng lồ, hai hàng dấu chân nhỏ bé của Đồ Trạch và Thúy Hoa ngày càng xa dần.

    

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“A! Chính là chỗ này!” Đồ Trạch đột ngột dừng lại trên một thân cây gãy ngang nằm trong rừng, vẻ mặt thoáng chút khó chịu.

 

Thúy Hoa bước theo: “Sao thế?”

 

Lúc này đã là buổi chiều, sương đêm hôm qua đã tan gần hết, nhưng khu vực này vẫn còn ẩm thấp và u ám. Đây chính là vùng đầm lầy nơi Đồ Trạch lần đầu rơi xuống thế giới Sơn Hải, ở đây cậu đã chạm trán một con rết khổng lồ với cái đầu người.

 

Khán giả trong phòng livestream đang trò chuyện rất thoải mái, giống như một phòng chat dưỡng lão. Họ phân tích khung cảnh dọc đường và dễ dàng nhận ra thế giới này có linh lực dồi dào vượt xa các bí cảnh mà họ từng biết. Ngoài ra, nhiều loài động thực vật ở đây cũng vô cùng lạ lẫm. Điều kỳ lạ nhất là, thế giới này không hề có mặt trời.

 

Đúng vậy, kể từ khi rời khỏi hang động, nhờ góc nhìn toàn cảnh 360 độ, nhiều khán giả đã phát hiện ra điều này.

 

Tôi Là Gạo Đây tức giận gõ bàn phím, hận không thể lập tức được gỡ lệnh cấm để chỉ ra cái bug này. Dù là thế giới song song hay bí cảnh, trước giờ đều có mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Không một ai từng nghe nói về một không gian sống mà ngay cả mặt trời cũng không tồn tại.

 

Đồ Trạch cũng thấy màn thảo luận của khán giả, nhưng bản thân cậu cũng không rõ tại sao thế giới này lại không có mặt trời. Đúng lúc đó, Thúy Hoa lên tiếng: “Từ khi tớ có linh thức, tớ chưa từng thấy mặt trời hay mặt trăng. Nhưng nghe nói, từ rất lâu trước đây, thế giới Sơn Hải từng có nhật nguyệt. Sau này, nhật nguyệt bị người truy sát nên không còn xuất hiện nữa. Có người nói chúng đã trốn vào vùng lãnh nguyên băng giá, đã gần vạn năm không xuất hiện.”

 

Không chỉ khán giả trong phòng mà ngay cả Đồ Trạch cũng không tin vào câu chuyện này. Là một yêu quái thời hiện đại, cậu hiểu rằng mặt trời và mặt trăng thực chất là hằng tinh và vệ tinh, các vì sao là các thiên thể xa hơn. Mà tất cả những thiên thể này vận hành theo các quy luật của vũ trụ, tạo nên vũ trụ bao la.

 

Đồ Trạch bắt đầu giảng giải cho Thúy Hoa về kiến thức vũ trụ, nhưng Thúy Hoa lại nhíu mày đáp: “Sao buổi tối lại đầy những mặt trời nhỏ được? Vậy mới là không bình thường. Mặt trời và mặt trăng đúng là bị truy sát nên phải trốn đi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play