Tôi đến bên một cây cầu, bên cầu có một con chó Mạnh Bà. Đôi mắt nó dường như nhìn thấu hết thảy mọi chuyện trên thế gian, lông nó rất dài, trắng muốt và sáng lấp lánh. Nghĩ lại, chắc Diêm Vương chó đã sai người truyền lời với nó rồi. Nó không đưa cho tôi bát canh mà trực tiếp cho tôi đi qua.

Tôi đã chuyển kiếp, vẫn là một con chó. Lần này tôi là một con chó cỏ, hay còn gọi là chó ta nông thôn. Chỉ là cơ thể tôi ngay từ khi sinh ra đã yếu ớt không khỏe mạnh. Khi tôi một tuổi, bị một ông chú trung niên mang đi, nói là để canh cổng.

Tại sao lại vẫn là canh cổng vậy?

Tôi chỉ muốn tìm cô ấy, nhưng lại không biết cô ấy đang ở nơi nào.

Cái cổng mà ông chú ấy muốn tôi canh là cổng của một ngôi trường. Ông chú ấy nuôi tôi ở cổng sau, còn dặn dò tôi không được cắn người, buổi tối nghe thấy động tĩnh gì thì chỉ cần sủa vài tiếng là được.

Đương nhiên là tôi hiểu rõ, ngôi trường này rất lớn, người cũng rất đông, trên người mỗi người đều mang một tinh thần nhiệt huyết vươn lên phía trước.

Mỗi ngày, tôi chỉ có thể nhìn những học sinh đi lại tấp nập, trong lòng nghĩ, biết đâu một ngày nào đó tôi có thể lại nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa quen thuộc ấy một lần nữa.

Tôi đã tìm kiếm suốt từ mùa hè này sang mùa hè khác, nhưng vẫn không tìm thấy.

Thế nhưng thật bất ngờ, vào một đêm trăng sáng giữa trời đen đặc, giữa muôn vàn âm thanh ồn ã của dòng người tấp nập, tôi đã nghe thấy một giọng nói.

Mềm mại.

Đó là giọng của cô ấy! Tôi tuyệt đối sẽ không nghe nhầm.

Cô ấy đang trò chuyện với ai đó, giọng nói ngày càng gần hơn, đang tiến về phía tôi.

"Gâu gâu gâu!"

Tôi phấn khích nhảy cẫng lên, may mà hôm nay ông chú không xích tôi lại. Tôi lập tức lao điên cuồng về hướng phát ra giọng nói ấy.

Vừa chạy vừa sủa.

"Gâu gâu gâu!" - Quý Nhiên, có phải là chị không? Em là Đại Hoàng đây!

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô ấy. Dù đèn đường không sáng lắm, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy rất rõ.

Đúng là cô ấy rồi!

Chỉ là cô ấy đã cao lớn hơn rất nhiều so với ấn tượng của tôi, mái tóc cũng đã dài ra, khuôn mặt tròn trịa ngày xưa đã gầy đi không ít. Bên cạnh cô ấy là một cô gái khác trông có vẻ đầy đặn, hai người họ đang nói chuyện.

Sau khi nghe thấy tiếng của tôi, tôi thấy cô gái kia hoảng loạn hét lên: - Có chó!

Còn cô ấy trông cũng như bị tôi làm cho giật mình, nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh lại.

- Tiểu Vi, cậu đừng chạy, gặp chó mà chạy, nó sẽ càng đuổi theo nhanh hơn đấy!

Cô gái được gọi là Tiểu Vi vừa dứt lời đã quay đầu bỏ chạy, vì không để ý một cái, liền ngã nhào vào bụi cây. Mặt úp xuống, hai chân chổng ngược lên trời.

Cô ấy quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, vừa kéo cô gái kia ra, vừa cố nén tiếng cười, đến mức nước mắt cũng ứa ra vì nén cười quá lâu.

- Con chó này ở đâu ra thế? Còn sủa to như vậy, làm tớ sợ chết khiếp! Cậu còn cười à? ( truyện trên app t.y.t )

Tiểu Vi phủi phủi lá cây trên người, bực bội nói với cô ấy.

- Đây chỉ là một con chó con thôi mà, xem cậu sợ tới mức nào kìa, chỉ là tiếng sủa nghe có vẻ rất dữ dằn thôi.

Cuối cùng cô ấy cũng nhìn rõ tôi, cũng không hề sợ hãi.

Tôi vẫy đuôi đi vài vòng quanh cô ấy.

- Lạ thật, sao nó lại có vẻ thân thuộc với cậu quá vậy? - Tiểu Vi cảnh giác nhìn tôi, kéo cô ấy lại.

Cô ấy ngồi xổm xuống, trêu đùa tôi một lúc, rồi lại vuốt ve thân tôi. Tôi thè lưỡi liếm liếm tay cô ấy.

Tôi thật sự quá đỗi vui mừng, không ngờ mình lại có thể gặp lại cô ấy rồi!

- Con chó con này đáng yêu ghê. - Cô ấy ôm tôi lên.

Lúc này, ông chú chạy tới, vẻ mặt áy náy nói:

- Bạn sinh viên này, xin lỗi cháu nhé, chú không xích nó cẩn thận, làm cháu sợ rồi phải không?

Cô ấy lắc đầu:

- Bạn cháu thì có hơi giật mình, còn cháu thì không, cháu thấy nó khá đáng yêu ấy chứ. Chú ơi, nó tên là gì ạ?

- Nó tên là Tiểu Hoàng. Lần sau chú sẽ xích nó cẩn thận, kẻo làm cho mấy sinh viên khác sợ hãi.

Ông chú ôm tôi trở lại. Tôi không muốn về, tôi cố sức cắn vào áo khoác của cô ấy, nhất quyết không chịu buông ra.

- Tiểu Hoàng, không được cắn người! - Ông chú ấy vỗ vỗ đầu tôi.

Tôi ấm ức rụt đầu lại. cô ấy thật sự không nhận ra tôi rồi, cũng không biết tôi là ai.

Cũng phải thôi, tôi đâu còn là Đại Hoàng của cô ấy nữa, bây giờ tôi là Tiểu Hoàng, làm sao cô ấy có thể biết được chứ.

- Tiểu Hoàng sao? Cái tên này giống con chó cháu từng nuôi ghê, nó tên là Đại Hoàng, đều có chữ Hoàng.

Cô ấy nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía tôi, nhưng dường như lại xuyên qua tôi, có chút bi thương.

- Quý Nhiên, chúng ta đi thôi. - Tiểu Vi ở bên cạnh hối thúc.

Tôi thấy hai người họ lại đi xa dần, nhưng cũng đã biết cô ấy sẽ học ở ngôi trường này bốn năm.

Tôi vui mừng đến mất ngủ cả đêm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play