Cô ấy cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nói:
- Em yên tâm đi, cuối tuần chị về sẽ dẫn em đi chơi.
Tôi đứng dậy xoay vài vòng bên cạnh cô ấy, thân mình áp sát vào cô ấy, trong lòng ngập tràn luyến tiếc, rất không nỡ rời xa.
Từ sau khi cô ấy đến trường mới, thời gian cô ấy chơi với tôi ngày càng ít đi. Luôn có những bài tập làm mãi không hết, thời gian ngồi trước bàn học ngày càng nhiều, mỗi tối cô ấy càng ngày càng ngủ muộn hơn.
Có một ngày, kỳ nghỉ cuối tuần kết thúc, cô ấy lại phải lên đường đến trường. Không hiểu tại sao, tôi cảm thấy một nỗi bất an chưa từng có, có lẽ vì gần đây tôi phát hiện mình chạy không còn nhanh như trước, hô hấp cũng không còn nhẹ nhàng như xưa.
Tôi cắn chặt vào quai cặp của cô ấy nhất quyết không chịu nhả ra, chỉ muốn cô ấy nán lại thêm một lát.
Cô ấy có chút bất lực ôm lấy đầu tôi nói:
- Ngoan nào, đừng quấy nữa nhé, chị sắp lỡ xe rồi. Đợi chị thi xong là được nghỉ hè, đến lúc đó sẽ mang đồ ăn ngon về cho em nha.
Tôi nhìn theo bóng dáng cô ấy xa dần, cô ấy đón lấy ánh nắng ban mai, rồi biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
*
Lần này, tôi đã không thể đợi được món ngon mà cô ấy mang về như đã hứa. Ngay trước hai ngày cô ấy trở về, tôi đã chết.
Là vì gần nhà tôi có một con chó lớn đến tranh giành địa bàn với tôi. Nó đã liên hiệp với mấy con chó ta trước đây, lợi dụng lúc ông chủ không có nhà rồi vào bao vây tôi.
Móng vuốt của tôi không còn sắc bén như xưa, động tác cũng không còn nhanh nhẹn, hàm răng cũng bắt đầu lung lay.
Khi ông chủ phát hiện ra tôi, tôi đã bị thương rất nghiêm trọng, toàn thân đau đớn. Cuối cùng, tôi cảm giác mình đang bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Tôi biết chắc chắn mình đã chết rồi, cảm giác đau đớn trên cơ thể biến mất.
Nhưng tôi muốn đợi cô ấy, tôi muốn lại được cùng cô ấy chạy nhảy, được đứng đợi ở cửa nhìn cô ấy trở về, được xoay vòng quanh bên cạnh cô ấy, đợi được nghe cô ấy gọi tôi một tiếng "Đại Hoàng".
Nhưng cô ấy không nhìn thấy tôi.
Ngày cô ấy trở về, tôi nghe bà chủ nói với cô ấy:
- Đại Hoàng bị mấy con chó khác cắn chết rồi, ba con bán nó cho nhà ông Tôn rồi.
Cô ấy rất tức giận, tôi chưa từng thấy cô ấy đau lòng đến vậy, vừa nói vừa khóc:
- Nhà ông ta bán thịt chó mà, sao hai người không hỏi ý kiến của con? Không được sự đồng ý của con mà đã bán nó đi như vậy! ( truyện trên app T•Y•T )
- Mẹ để người ta ăn thịt nó rồi! Sao ba mẹ lại có thể đưa nó cho người khác ăn thịt chứ!
- Nó là Đại Hoàng của con! Nó không phải là chó!
Lần đầu tiên tôi thấy nước mắt của cô ấy, hóa ra lại nhiều đến thế, lau mãi cũng không hết.
Tôi muốn lao tới cọ vào người cô ấy, an ủi cô ấy, nhưng bên cạnh cô ấy lúc này chỉ có một làn gió nhẹ thổi qua.
Cô ấy chôn những món đồ mà tôi đã từng dùng xuống một đống đất, đôi mắt ướt đẫm, rồi lấy ra một túi thức ăn hạt cho chó, rải trước đống đất đó.
- Đại Hoàng, đây là đồ chị mang về cho em đấy, kiếp sau em đầu thai đừng bao giờ làm chó nữa, em nhất định phải làm người, nghe chưa?
Nhưng điều này không phải là chuyện tôi có thể quyết định.
Một con chó đen và một con chó trắng nói sẽ dẫn tôi đi. Tôi nghĩ chắc chúng chính là Hắc Bạch Vô Thường của chó mà tôi từng nghe nói đến, chúng đến để đưa tôi đi đầu thai.
Tôi bị dẫn đến Điện Diêm Vương, nơi đây âm u và tối tăm. Diêm Vương chó lười biếng nằm đó, còn chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái.
Đến khi tiểu quỷ chó bên cạnh đưa cho nó sổ sinh tử của tôi. Nó mới từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào tôi mấy lần.
- Ôi! Hiếm có thật đấy! Mấy trăm năm rồi, cuối cùng cũng có một con chó có thể đầu thai làm người rồi!
Tôi không quan tâm kiếp sau sẽ đầu thai thành ai, tôi muốn biết một chuyện khác hơn:
- Xin hỏi, nếu kiếp sau tôi trở thành con người, tôi còn có thể giữ lại ký ức của kiếp chó không?
Diêm Vương chó nhìn tôi, giống như đang nhìn một con chó ngu ngốc:
- Ngươi đã trở thành con người rồi, ký ức khi còn là chó đương nhiên sẽ không còn nữa.
Nhưng tôi không muốn quên, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh cô ấy. Tôi tha thiết cầu xin nó, nói rằng chỉ cần giữ lại ký ức của tôi, tôi bằng lòng làm bất cứ điều gì.
Nó tỏ ra không thể tin được, cuối cùng đưa ra cho tôi một cách:
- Ngươi muốn giữ lại ký ức của kiếp chó, trừ phi kiếp sau ngươi tiếp tục làm chó, đồng thời phải đánh đổi bằng mười năm dương thọ của ngươi.
Đương nhiên là tôi sẵn lòng, chỉ cần được gặp lại cô ấy, dù chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng nếu không còn ký ức, thì tôi sẽ không thể nào nhận ra cô ấy là ai nữa.
Diêm Vương chó lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Thật không hiểu nổi, lại có con chó không muốn được làm người! Chẳng lẽ là ta ở cái địa phủ này quá lâu rồi, nên không hiểu được sở thích của đám chó trẻ như các ngươi nữa sao?
Tôi hỏi: - Thế…cô ấy có còn nhớ tôi không?
Nó nói: - Vậy ngươi tự mình đi hỏi cô ấy đi...