Ông chủ suy nghĩ một lát rồi nhẹ gật đầu, tháo sợi dây xích trên cổ tôi ra.
Tôi vui mừng sủa vang hai tiếng.
Tôi lại có thể đi theo sau cô ấy cùng chơi đùa rồi! Vui quá đi!
Thế nhưng một ngày nọ, tôi lại phát hiện thấy cô ấy không vui. Ngày hôm đó cô ấy về muộn hơn bình thường, trên quần áo còn dính ít bùn đất.
Bà chủ quan tâm hỏi: - Nhiên Nhiên, con bị sao vậy?
Tôi nằm dưới gầm bàn nghe thấy cô ấy khẽ nói:
- Mẹ ơi, con chó nhà Tiểu Trung thấy con là cứ đuổi theo sủa, nó đó hung dữ lắm!
- Vậy để mẹ nói chuyện với mẹ Tiểu Trung, con chó nhà đó luôn chó cậy thế chủ! - Giọng bà chủ vang lên.
“Chó cậy thế chủ", tôi nghĩ mình đã hiểu nghĩa của từ này rồi. Tôi có thể tiếp thêm dũng khí cho cô ấy!
Ơ, nhưng "người cậy thế chó" nghe có vẻ cũng không đúng lắm ở đâu đó ấy...
Tôi từng nghe nói, Vương Tiểu Trung là bạn học cùng lớp với cô ấy, từ rất lâu trước đây từng cướp đồ của cô ấy.
Nhà Vương Tiểu Trung cách đây 5km, nằm ngoài phạm vi quản lý của tôi. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề, ai dám bắt nạt cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ đó!
Ngày hôm sau, cô ấy lại đến trường như thường lệ, tôi lén lút đi theo sau cô ấy. Thế nhưng vẫn bị cô ấy phát hiện, cô ấy bảo tôi quay về, không cho phép tôi đi theo.
- Đại Hoàng, nếu em đi theo, mấy con chó dọc đường sẽ bắt nạt em đấy!
Nghe cô ấy nói vậy, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Sau này tôi mới biết, thì ra đó là cảm động.
"Gâu gâu! - Tôi nói tôi không sợ.
Cô ấy thấy không khuyên được tôi, đuổi tôi đi, tôi lại quay lại, đành để mặc tôi đi theo. Đi một đoạn đường khá dài, cuối cùng cũng đến trước cổng nhà Vương Tiểu Trung. ( app TYT - tytnovel )
"Gâu gâu gâu!"
Quả nhiên, con chó đen đó sủa loạn xạ về phía cô ấy. Cô ấy liền cầm một cây gậy lên quất tới, tôi chưa từng thấy cô ấy ghê gớm như vậy. cô ấy nói với con chó đen đó:
- Nếu mày còn sủa nữa, coi chừng tao nấu mày đó!
Cô ấy nói xong, còn che chở tôi sau lưng:
- Đại Hoàng, em về trước đi! Nó sẽ cắn em đó.
Cái cảm giác ấm áp trong lòng tôi lại càng thêm sâu đậm hơn.
Con chó đen đó chắc là đã bị cô ấy đánh rồi, nó chỉ dám sủa inh ỏi mà không dám động vào cô ấy. Khi thấy tôi ở bên cạnh cô ấy, nó liền xông thẳng về phía tôi.
Đúng là mắt chó khinh thường chó, không đợi nó đến trước mặt, tôi đã cắn chặt lấy cổ nó, nhất quyết không chịu nhả ra.
Lúc này, cái tên Vương Tiểu Trung cũng từ trong nhà bước ra, trông vô cùng hốt hoảng.
- Quý Nhiên! Cậu mau bảo con chó nhà cậu buông Tiểu Hắc nhà tôi ra đi!
Cô ấy nhìn tôi thay cô ấy trút giận, lại còn dũng mãnh như vậy thì có chút kiêu ngạo. Cô ấy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói:
- Đại Hoàng nhà tôi giỏi hơn Tiểu Hắc nhà cậu, lần sau nhớ quản cho tốt con chó nhà cậu đi, biết chưa?
Cô ấy gọi tên tôi, tôi buông con chó đen đó ra, rồi lại sủa thêm mấy tiếng vào nó để thể hiện sự lợi hại của mình.
Cái tên Vương Tiểu Trung không phục trong lòng, nhưng lại thấy con chó đen bị thương nên cũng không dám nói thêm gì nữa.
Trong lòng tôi vui sướng khôn tả.
Tôi đưa cô ấy đến tận cổng trường, bác bảo vệ ở cổng lại không cho tôi vào. Thế nhưng tôi lại không cần đi cổng chính, tôi có lối đi riêng của chó.
Lúc cô ấy thấy tôi xuất hiện ở trường, đã giật mình kêu lên một tiếng.
- Đại Hoàng, em mau về đi, không được ở đây đâu, sẽ bị thầy cô phê bình đấy.
"Gâu gâu!" - Nhưng em muốn ở lại chống lưng cho chị, sợ cái tên Vương Tiểu Trung kia sẽ bắt nạt chị ở trường.
- Về đi!
"Gâu gâu!" - Không về.
- Về đi!
"Gâu gâu!" - Cứ không về đấy.
- Vậy tùy em! - Cuối cùng cô ấy cũng hết cách.
Tôi ở bên cạnh cô ấy, các bạn học của cô ấy nhìn tôi đều rất tò mò và hâm mộ, nói cô ấy oai phong quá chừng vì có con chó to thế này, hơn nữa ở trước mặt cô ấy lại còn ngoan ngoãn đến vậy.
Tôi yên lặng ngồi xổm bên cạnh chỗ ngồi của cô ấy, nhìn dáng vẻ nghiêm túc học tập của cô ấy. Còn tôi ở đây để bảo vệ cô ấy, giờ khắc này, tôi cảm giác như mình đã sở hữu cả thế giới.
Thế nhưng thời gian tôi sở hữu thế giới quá ngắn ngủi. Chẳng bao lâu sau, giáo viên của cô ấy đã gọi ông chủ đến, bắt tôi trở về.
Những ngày tháng hạnh phúc và vui vẻ dường như luôn trôi qua rất nhanh.
Một ngày nọ, khi cô ấy đang dắt tôi đi dạo, cô ấy nói rằng mình sắp đến một nơi xa hơn để đi học, phải ở nội trú trong trường, một tuần mới về một lần.
Cô ấy nói đó là trường cấp ba trong thành phố mà cô ấy khó khăn lắm mới thi đậu được.
Vậy chẳng phải tôi sẽ thường xuyên không được nhìn thấy cô ấy nữa sao?
Tôi ngồi xổm dưới đất, nhất quyết không chịu đi.