Đôi khi, tôi lỡ chạy nhanh hơn cô ấy một chút, cô ấy sẽ giả vờ giận dỗi nói:
- Đại Hoàng! Em là chó, có bốn chân, chị chỉ có hai chân thôi, không thể nhường chị một chút à!
Tôi đành phải quay đầu lại, chậm rãi chờ cô ấy chạy vượt lên trước mình. Cô ấy người bé tí, còn vóc dáng tôi to lớn đứng đến ngang hông cô ấy.
Vì vậy, cô ấy còn thường xuyên không coi tôi là chó mà cưỡi tôi như cưỡi ngựa. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức phối hợp với cô ấy.
Cô ấy thì hô hào "Phi! Phi!".
Tôi thì kêu "Gâu! Gâu!".
Chỉ là tôi thấy hơi mệt.
Thời gian trôi rất nhanh, cô ấy phải chuyển đến một nơi khác đi học, xa nhà hơn trước, gọi là trường cấp hai, là nơi anh trai cô ấy từng đi học.
Cô ấy thức dậy sớm hơn, và cũng về nhà muộn hơn.
Thấy mỗi tối cô ấy về đều ngồi vào bàn học viết gì đó, thời gian dành cho tôi cũng ngày càng ít đi.
Tôi chỉ có thể yên lặng đứng cạnh nhìn cô ấy, nhưng bà chủ sợ tôi làm phiền đến cô ấy, nên đã nhốt tôi vào chuồng chó trong sân, không cho tôi vào nhà.
Nhưng tôi muốn nhìn cô ấy, nhìn đèn trong phòng cô ấy vẫn sáng đến rất muộn, thẳng đến khi cô ấy tắt đèn rồi tôi mới nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Dù trời rất tối, tôi vẫn trông thấy cô ấy nhẹ nhàng mở cửa bước ra, đi về phía tôi.
Thời tiết hơi lạnh, cô ấy quấn chặt áo khoác, lấy từ bên trong ra một túi đồ, mở ra rồi đổ vào bát chó của tôi.
- Đại Hoàng, cái này gọi là thức ăn hạt cho chó đó, nghe nói chó thành phố đều ăn cái này. Chị lén lút dùng tiền tiêu vặt để mua đấy, em ăn thử xem? Nhưng không được để mẹ chị biết nha.
Cô ấy cẩn thận đẩy nhẹ bát chó vào trong, khẽ nói.
Tôi vẫy đuôi lia lịa bày tỏ sự vui sướng trong lòng. Chẳng mấy chốc, tôi đã ăn hết cái thứ mà cô ấy gọi là thức ăn hạt cho chó. ( truyện trên app t.y.t )
Wow! Đúng là ngon thật! Hương vị hoàn toàn khác hẳn với cơm thừa canh cặn tôi đã ăn trước đây!
Hai mắt tôi sáng rực lên.
Cô ấy vuốt ve cổ tôi:
- Xem ra em thích ăn lắm nhỉ, chị đã sớm nói với ba rồi, em không phải chó ta, không thể ăn giống như mấy con chó trong làng được. Lần tới chị lại mang cho em nữa nhé!"
Không ngờ cô ấy lại quan tâm tôi đến vậy, trong lòng có một cảm giác khó diễn tả thành lời. Tôi khẽ phát ra vài tiếng “gừ gừ”, liếm liếm tay cô ấy, lại vươn dài cổ ra, muốn chơi với cô ấy thêm một lát nữa.
Cô ấy hiểu ý tôi, mỉm cười nói:
- Thôi được rồi, không cần cảm ơn chị đâu, đợi chị được nghỉ học rồi sẽ lại đưa em ra ngoài đi chơi nhé!
Tôi thích nhất là khi cô ấy nói "nghỉ học", vì điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ ở nhà trong một thời gian dài, tôi lại có thể cùng chơi với cô ấy.
Cô ấy sẽ dẫn tôi đến ngọn núi gần nhà, trèo lên những sườn núi rất cao để hái những bông hoa mà cô ấy thích.
- Đại Hoàng, em ngửi xem thơm chưa này!
Cô ấy đưa bông hoa đến trước mũi tôi, tôi không kìm được mà hắt hơi một cái. Thực ra tôi đã ngửi thấy từ lâu rồi, tôi có cái mũi chó mà. Nhưng đột nhiên đưa lại quá gần, mùi hoa này hơi hàm tôi khó chịu.
Cô ấy không nhịn được cười phá lên:
- Chó mà cũng hắt hơi, buồn cười chết đi được!
Nhưng ông chủ lại dùng dây xích tôi lại, nói là vì tôi dắt cô ấy lên núi, có thể sẽ xảy ra nguy hiểm.
Mặc dù tôi có hơi tủi thân, nhưng cũng thấy ông chủ nói đúng, trên núi thật sự rất nguy hiểm.
Có điều, họ cũng không xích tôi được mấy ngày.
Một đêm nọ, tôi đang ngủ say sưa, lờ mờ nghe thấy một tiếng động nhỏ, tôi liền vểnh tai lên, thấy bên ngoài phòng cô ấy có một vật gì đó đang chuyển động, dài và uốn lượn.
Là rắn! Nó đang trườn về phía cửa sổ phòng cô ấy.
“Gâu gâu gâu!"
Tôi lo lắng sủa inh ỏi, muốn xông tới đuổi con rắn kia đi, nhưng cổ lại bị sợi dây xích kéo lại.
Trơ mắt nhìn con rắn kia càng ngày càng bò lên cao, tôi sủa càng lúc càng to hơn, cố ý hất vào bát chó để phát ra tiếng động.
"Gâu gâu gâu! Gâu!" Mấy người mau tỉnh dậy đi! Nhanh lên nào!
Cuối cùng, đèn trong nhà cũng bật sáng, ông chủ bị tôi đánh thức có chút bực bội.
- Đại Hoàng, nửa đêm rồi mày còn sủa bừa bãi cái gì vậy?"
"Gâu gâu!" Tôi ra sức sủa về phía con rắn, chạy tới chạy lui cho thấy sự cấp bách của mình.
Rốt cuộc ông chủ cũng phát hiện sự bất thường của tôi, ông lấy ra đèn pin rọi về hướng tôi đang sủa.
- Ối trời ơi! Mẹ ơi! Con rắn to thế này!
Sau đó con rắn bị ông chủ bắt được, khi ông nhìn kỹ lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
- May mà Đại Hoàng phát hiện kịp, bằng không nếu bị nó cắn thì…mới nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi!
Sáng hôm sau, cô ấy tỉnh dậy mới biết chuyện xảy ra đêm qua. Cô ấy mang cho tôi một bát đầy xương gà, vừa xoa tai tôi vừa nói với ông chủ:
- Ba ơi, ba đừng xích Đại Hoàng nữa, đêm qua may mà có nó nên mới không xảy ra chuyện đó ạ!