Cứ cách một ngày, cô ấy lại đi ngang qua cổng sau trường. Cô ấy thích chạy bộ buổi tối cùng Tiểu Vi, vừa hay đây là con đường dẫn đến sân vận động.
Mỗi lần cô ấy nhìn thấy tôi, luôn mỉm cười chào hỏi:
- Tiểu Hoàng, sao em lại không chịu ăn nữa rồi?
- Tiểu Hoàng, nhìn em lại gầy hơn lần trước nữa rồi kìa.
- Tiểu Hoàng, gặp bạn chị thì không được sủa đâu đấy! Cậu ấy sợ chó.
- Tiểu Hoàng...
Mỗi lần tôi đều trả lời cô ấy.
"Gâu gâu!" - Vừa nãy em uống nhiều nước quá, em không ăn nổi nữa.
"Gâu gâu gâu!" - Em lớn hơn một chút rồi, chứ không có gầy đâu.
"Gâu..." - Ồ….
Tôi không thể sủa lớn, sẽ làm bạn của cô ấy sợ.
Tôi đã luôn nghĩ rằng bên cạnh cô ấy sẽ luôn là những người bạn này. Cho đến một ngày, trời đổ mưa, bên cạnh cô ấy xuất hiện một chàng trai. Chàng trai che ô cho cô ấy, hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ trong mưa, trông có vẻ rất thân thiết.
- Đàn anh, anh xem, đây chính là Tiểu Hoàng em đã kể với anh đấy.
- Tiểu Hoàng, anh ấy tên là Từ Tử Hạo, anh ấy nói anh ấy cũng thích chó đó.
Cô ấy giới thiệu chúng tôi với nhau. Nhưng tôi không thích Từ Tử Hạo mà cô ấy giới thiệu này, gã là một tên lừa gạt.
Gã lừa dối cô ấy, gã hoàn toàn không thích chó. Chỉ mới hai hôm trước, gã còn ghét bỏ đá tôi một cái.
Hơn nữa, tôi nhớ có lần tôi còn thấy gã đi cùng một cô gái khác qua cổng sau này. Hai người họ nắm tay nhau, khoác vai nhau trông vô cùng thân mật.
"Gâu gâu gâu!" - Quý Nhiên, gã đang lừa chị đó, chị đừng để bị gã lừa!
Tôi có chút nóng ruột, bắt đầu gầm gừ về phía Từ Tử Hạo.
Cô ấy bị tôi làm cho giật mình.
- Hôm nay bị làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? - Cô ấy có vẻ không hiểu. ( app TYT - tytnovel )
"Gâu gâu gâu!" - Em không có sao cả, em đang lo lắng cho chị.
Chàng trai bên cạnh cô ấy kéo cô ấy đi:
- Quý Nhiên, em cẩn thận, con chó này có vẻ hơi hung dữ, nên tránh xa nó một chút.
- Không phải vậy đâu, bình thường nó đâu có thế này, lạ thật…
Cô ấy quay đầu nhìn tôi một cái, bóng dáng ngày càng xa, giọng nói cũng dần nhỏ lại.
Mấy ngày liền không gặp cô ấy, tôi ăn gì cũng thấy không ngon miệng. Trái lại thì cô gái tên Tiểu Vi có xuất hiện mấy lần, nhưng bên cạnh cô gái đó cũng không có bóng dáng cô ấy.
Tiểu Vi đã không còn sợ tôi nữa, thỉnh thoảng còn dám xoa đầu tôi.
- Tiểu Hoàng à, dạo này Quý Nhiên bận lắm, bận hẹn hò, bận chuyện câu lạc bộ với hội học sinh, đến thời gian chạy bộ với tao cũng không có, chắc là cũng không có thời gian đến thăm mày đâu.
Tôi mới biết, cô ấy thật sự rất bận. Nhưng tôi không muốn thấy cô ấy và tên Từ Tử Hạo đó ở bên nhau, tôi cảm thấy gã sẽ khiến cô ấy không vui.
Tôi đã lo lắng suốt một thời gian dài. Cuối cùng, vào một ngày nọ, tôi cứ cảm thấy buổi sáng này mình nhất định phải ăn thật no. Nhưng lại chẳng rõ vì lý do gì, trong ngày nắng chói chang ấy, tôi lại thấy Từ Tử Hạo, bên cạnh gã là một cô gái khác.
Từ Tử Hạo thấy tôi, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Tôi có hơi tức giận, nhìn thấy sự giả tạo của gã, và sự lừa dối đối với Quý Nhiên.
Tôi trừng mắt nhìn gã, nhe răng gầm gừ về phía gã với vẻ mặt đề phòng.
- Cái con chó rách gì đây, vậy mà vẫn có người nói nó rất ngoan, thật là không có mắt nhìn!
Cô gái kia khoác tay gã hỏi:
- Tử Hạo, là ai nói nó ngoan vậy?
Từ Tử Hạo thấy mình lỡ lời, liền vội vàng chữa lời:
- Một người bạn cùng phòng của anh nói đấy.
"Gâu gâu gâu!"
Tôi nhe răng sủa to về phía hắn ta.
- Sao mày dám nói Quý Nhiên như vậy!
- Đi chỗ khác đi con chó rách này! - Từ Tử Hạo đá một cước về phía tôi.
Tôi đã đề phòng từ sớm, lập tức né mình tránh đi rồi chạy sang một bên khác tiếp tục sủa gã.
- Á! Tử Hạo, em sợ! - Cô gái kia trốn sau lưng Từ Tử Hạo.
Từ Tử Hạo như thể nhìn thấy cái gì đó, vội vàng kéo cô gái kia đi nhanh về phía cổng sau, muốn rời khỏi trường.
Tôi dõi theo hướng gã đi, liền trông thấy Quý Nhiên đang vội vã đi qua, trên tay còn ôm một đống tài liệu.
- “Hai người không được đi!”
Lòng tôi gấp đến độ không chịu nổi, tôi muốn Quý Nhiên nhìn về phía này, nhìn thấy bộ mặt thật của Từ Tử Hạo.
Tôi dùng sức giãy dụa, cuối cùng cũng thoát khỏi dây xích chó, vừa sủa inh ỏi vừa lao thẳng về phía Từ Tử Hạo.
Tôi ngay trước mặt Từ Tử Hạo, chặn đường bọn họ lại, đi tới đi lui gầm rú về phía họ.
- “Quý Nhiên, nhanh lên, nhìn về phía này đi! Quay đầu lại đi!”
Rõ ràng là Từ Tử Hạo đang chột dạ, cộng thêm hoảng loạn thấy rõ.
- Đi chỗ khác đi, không được sủa nữa! - Gã dùng chân đá mạnh tới.
Bụng tôi đau nhói, thấy Quý Nhiên ở phía bên kia sắp biến mất khỏi tầm mắt, tôi lại nhịn đau đứng dậy, cắn chặt vào ống quần của Từ Tử Hạo, nhất quyết không chịu nhả ra.
Từ Tử Hạo nhặt một tảng đá, đập mạnh xuống người tôi.
Đám đông vây xem ngày càng nhiều, tôi chỉ muốn Quý Nhiên nhìn về phía này. Mặc dù rất đau, tầm nhìn cũng trở nên hơi mờ, tôi ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng, hình như đó là mùi máu của chính tôi.