"…Ngươi là ai?!"

Mọi người đồng loạt giật bắn mình, lập tức cảnh giác cực độ.

"Chắc là các người muốn trò chuyện ở đây à?" Lục Mi không chút hoảng loạn, ung dung đưa tay ra hiệu lên phía trên.

Ngay khoảnh khắc sau, vài con long xà đầu rắn khổng lồ gào thét lao thẳng từ trên cao xuống.

Đám người từng trải trăm trận lập tức giơ vũ khí lên đỡ.

Móng vuốt sắc nhọn của quái vật va chạm với những lưỡi dao lạnh lẽo và nòng súng, một đòn không trúng, chúng lập tức gầm gào bay ngược trở lên không trung.

Quỹ đạo bay của bọn chúng uốn lượn như tàu lượn siêu tốc, chỉ sau vài giây thì chỉnh lại góc độ và tiếp tục tấn công lần nữa.

"Rút!" Một người có vẻ là đội trưởng nghiến răng hạ lệnh, quyết đoán hô lớn: "Rút vào tòa cung điện gần nhất phía trước!"

Trong tình thế sống còn này, thân phận đáng nghi của Lục Mi chẳng còn đáng để bận tâm nữa. Ít ra thì cậu vẫn là con người.

Còn những thứ đang lao về phía họ kia... là lũ quái vật chuyên ăn thịt người.

Lục Mi – chủ nhân thực sự của lũ quái vật khác: …

Họ vừa đánh vừa lui và Lục Mi cũng nhận ra rằng vị quốc vương này có vẻ thật sự thuộc vào dạng "rất ngon miệng" trong mắt bọn quái. Ngày càng có nhiều long xà đầu rắn phát hiện và bay đến khu vực này.

"Xong rồi…!" Một người trong nhóm bọc hậu bất ngờ bị gãy vũ khí, móng vuốt đang ập đến khiến anh ta theo phản xạ nhắm tịt mắt.

Đúng lúc ấy, cổ áo anh ta đột nhiên bị kéo mạnh, cơ thể lảo đảo lùi lại. Một luồng gió rít lướt sát má anh ta.

"Sững người làm gì vậy." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ bên cạnh.

Người đội viên mở mắt ra thì thấy Lục Mi vừa buông tay khỏi cổ áo mình. Trên bầu trời, một con dực long đang hốt hoảng bay xa, thoạt nhìn như thể nó vừa hoảng sợ mà bỏ chạy.

"Cảm ơn... cảm ơn cậu nhiều!" Người kia mặt trắng bệch, liên tục nói cảm ơn.

Lục Mi chỉ thản nhiên đáp: "Anh sắp bị tụt lại rồi đấy." Cậu nhắc.

Anh ta bừng tỉnh, lập tức chạy về phía trước mấy bước, rồi lại quay đầu hỏi gấp: "Cậu không đi cùng sao? Khu này sắp trở thành ổ quái vật rồi, những người khác đều đã rút lui! Ở lại một mình nguy hiểm lắm!"

Lục Mi gật đầu sau khi xác nhận với Phi Chương: "Vậy thì làm phiền rồi."

Một nhóm siêu năng giả vẫn đang bảo vệ quốc vương, tiếp tục tiến về phía tòa cung điện cách đó hơn chục mét.

Lục Mi bám sát phía sau đội hình, mỗi lần đầu ngón tay cậu thoáng lóe lên tia sáng bạc ánh xanh gần như không thể nhận ra, là y như rằng một con quái vật vừa định ra tay sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng trong tình cảnh hỗn loạn, chẳng ai để ý đến điều này.

Cuối cùng, cả đội đã rút lui an toàn vào bên trong cung điện.

Vài người nghiến răng cùng đẩy cánh cổng nặng nề đóng lại, chặn đứng hơn chục con quái vật đang lao đến phía sau. Không kịp dừng lại, bọn quái vật lần lượt đâm sầm vào cánh cửa, tạo nên những tiếng uỳnh uỳnh trầm đục vang vọng như mưa dội, khiến cả tòa cung điện rung chuyển từng hồi.

"Bức tường tòa nhà này có trộn hợp kim Lam Cương nên rất cứng, chắc chắn có thể cầm cự được một lúc."

"Vậy giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

"Bên ngoài chắc đã nhận được tín hiệu cầu cứu của chúng ta, chỉ cần cố trụ đến lúc ấy là được…"

"Không định giải quyết tận gốc sao?" Một giọng nói vang lên, không thuộc về bất kỳ ai trong số họ.

Cái gì?

Đám người còn đang bàng hoàng suýt chút nữa không nghe rõ.

Biến cố lần này đến quá nhanh, quá dữ dội. Quái vật cấp D không phải không thể đối phó, nhưng số lượng lại quá nhiều. Bọn họ hiện giờ gần như đã cạn kiệt thể lực, đạn dược cũng hết sạch, tinh thần lực hầu như chẳng còn lại bao nhiêu.

Trong khi đó, quái vật vẫn cứ liên tục tràn đến, từng siêu năng giả lần lượt lao vào trận chiến như từng giọt bùn bị dòng lũ nuốt chửng, cứ thế chìm nghỉm không thấy đáy.

"Chắc các người cũng hiểu rõ, nếu không khống chế được khe nứt vực sâu kia, thì dù có bao nhiêu siêu năng giả tiếp viện đi nữa cũng chỉ là muối bỏ biển." Lục Mi nói.

"Sao cậu lại…" Đội trưởng nhìn cậu thiếu niên rõ ràng không thuộc đội mình, nhưng lại để lại ấn tượng khá sâu.

"Đội trưởng!" Người lính bọc hậu vội lên tiếng: "Cậu ấy vừa cứu tôi!"

"Hội Siêu Năng Giả luôn bảo vệ mọi thường dân vô tội." Lúc này, một ông lão từ đầu vẫn im lặng bỗng mở miệng, chậm rãi lên tiếng.

Ông ấy đang ngồi trên bậc thềm không xa, mái tóc bạc rối bời rủ xuống gương mặt già nua, hoàn toàn không mang chút khí thế của bậc đế vương.

"Quốc vương bệ hạ!" Đội trưởng giật mình lộ vẻ lúng túng, giờ mới nhận ra suýt chút nữa đã lơ là ông ấy.

Dù sao họ cũng không phải quân đội hoàng gia. Trong thế giới của siêu năng giả, chỉ tồn tại quái vật, đồng đội và những người thường cần được bảo vệ. Mà cho dù là người thường thuộc tầng lớp quyền quý, họ cũng nhất thời khó phản ứng cho đúng.

"Không sao." Ông lão bật cười ha hả: "Giờ ta cũng chỉ là một lão già đang lánh nạn, sống nhờ vào sự bảo vệ của các cậu, chỉ mong không gây thêm rắc rối là tốt rồi."

Lục Mi thoáng liếc nhìn ông ấy, thầm nghĩ: người này cũng không tệ, may mà không phải loại quý tộc phiền phức như mình tưởng tượng.

Có một vị quốc vương như thế cai trị, chắc hẳn Đế quốc Lam Cương vẫn sẽ yên ổn được thêm một thời gian dài. Quốc gia vận hành tốt, thì đơn vị công tác của mình đóng tại đây cũng có thể phát triển thuận lợi, không gặp sóng gió.

Thế thì đúng là một tương lai tuyệt đẹp… Cậu bắt đầu mơ mộng rồi.

"Chàng trai trẻ." Ông lão bỗng hướng về phía Lục Mi: "Ta cũng rất muốn chặt đứt nguồn cơn của thảm họa lần này, mong mọi chuyện sớm kết thúc. Nhưng đến hiện tại, thực sự là lực bất tòng tâm."

"Cho nên tôi mới muốn hỏi…" Lục Mi không lấy làm bất ngờ, chậm rãi nhấn từng chữ: "Vật dụng mọi người dùng để khống chế khe nứt vực sâu đã gặp vấn đề gì?"

"Vút-!"

Lần này không chỉ đội trưởng, mà cả đám siêu năng giả mặc đồng phục xanh cũng đồng loạt đứng bật dậy, đồng thời kinh ngạc và cảnh giác nhìn cậu: "Sao cậu biết nhiều thế?!"

Lục Mi thật sự cảm thấy khó hiểu: "Chuyện đó khó đoán lắm sao?"

"… Nói cho cậu ấy biết đi." Ông lão thở dài: "Cậu ấy đã bị cuốn vào chuyện này rồi, chúng ta đều là những kẻ vừa thoát chết trong gang tấc, cũng chưa chắc có thể vượt qua cửa ải này… huống hồ sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết thôi."

Đội trưởng mấp máy môi.

Đúng vậy, bất kể lần này có dập được tai họa hay không, sau cùng vẫn phải có một lời giải thích rõ ràng cho công chúng về nguyên nhân và hậu quả. Đó là điều tất yếu.

"… Khe nứt vực sâu đó xuất hiện trong hoàng cung từ hôm qua. Khi ấy có vài sinh vật vực sâu lao ra, nhưng bọn tôi đã kịp thời phát hiện và xử lý. Con duy nhất trốn thoát cũng đã bị một phân hội khác bắt lại."

Đội trưởng chậm rãi tổ chức ngôn từ, bắt đầu thuật lại.

Dưới cổ áo của Lục Mi, Phi Chương giận dữ phồng ra một bong bóng nhỏ: Nói dối! Rõ ràng là ta bị chủ nhân đánh bại, rồi mấy người chỉ việc đến nhặt xác! Hừ!

Đội trưởng hoàn toàn không biết mình vừa bị một con quái vật vực sâu phun cho một tràng, vẫn tiếp tục kể:

"Ngay sau đó, chúng tôi đã sử dụng thiết bị trấn áp mới nhất do Học viện Tổng nghiên cứu phát triển để khống chế khe nứt. Lúc đầu mọi việc tưởng như đã được giải quyết… nhưng rồi-"

"Khoan đã." Lục Mi ngắt lời, không buồn để tâm đến vẻ khó chịu và ấm ức của đội trưởng, hỏi thẳng: "Thiết bị trấn áp đó hoạt động theo nguyên lý gì?"

Người lính bọc hậu lập tức tiếp lời:

"Học viện Tổng sau nhiều năm nghiên cứu đã mô phỏng bên trong thiết bị một số dạng sóng tinh thần nguy hiểm cấp cao, thậm chí có cả mô hình sóng tinh thần của sinh vật vực sâu cấp B. Chỉ cần nó phát ra, sẽ không có sinh vật vực sâu nào dám lại gần." ( truyện trên app T•Y•T )

Đội trưởng liếc sang người lính "lắm lời" ấy một cái như muốn nói: cậu đúng là kẻ phá bĩnh không biết giữ mồm giữ miệng.

Nhưng mà, Quốc vương cũng đang ngồi đó nghe rất chăm chú. Dù sao thì những thông tin này chỉ có siêu năng giả mới biết, còn người thường thì cả đời chưa chắc có cơ hội tiếp xúc.

Vì vậy đội trưởng đành tiếp tục giải thích:

"Chính là như vậy. Nhưng sáng nay, thiết bị trấn áp đang vận hành bình thường lại bất ngờ ngừng hoạt động. Chúng tôi lập tức cử người đến kiểm tra, nhưng họ vừa xuất phát thì một bầy long xà đầu rắn từ phía bên kia khe nứt đã tràn sang."

"Quốc vương bệ hạ sau đó lập tức kích hoạt lá chắn phòng ngự, vốn được thiết kế để bảo vệ hoàng cung khỏi các đợt tấn công từ sinh vật vực sâu bên ngoài. Nhưng đúng lúc đó, lá chắn lại vô tình biến hoàng cung thành nhà tù nhốt bọn chúng."

"Chính vì vậy, hoàng cung trở thành tâm điểm thảm họa. Phân hội K1 gần như đã huy động toàn lực, vậy mà cũng chỉ đủ sức đưa những người trong cung đến nơi tương đối an toàn. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này… chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."

"Ra là vậy, tôi hiểu rồi." Lục Mi gật đầu sau khi nghe xong, coi như đã nắm được đầu đuôi sự việc.

Tuy vẫn còn vài điểm nghi vấn quan trọng, chẳng hạn như tại sao thiết bị trấn áp lại vô cớ ngừng hoạt động, hay tại sao lần trước chỉ có vài con quái vật dễ xử lý mà lần này lại kéo đến cả một đàn cấp D, nhưng với cậu, những điều đó chẳng là gì.

"Khoan đã, cậu định đi đâu?" Đội trưởng hỏi, thấy Lục Mi bất ngờ xoay người. Những người khác cũng nhìn cậu đầy ngạc nhiên.

"À, cảm ơn mọi người đã giải đáp thắc mắc cho tôi." Lục Mi trả lời không đúng trọng tâm, ánh mắt lướt qua đám người đang thở không ra hơi kia, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười gần như không nhận ra.

Cậu nói:

"Xem như cái giá cho việc tôi thay các anh xử lý rắc rối lần này, xin hãy quên đi chuyện từng gặp tôi."

"Cái… gì cơ?!"

Một luồng sức mạnh vô hình lan tỏa ra, khiến tất cả mọi người lập tức cảm thấy choáng váng như rơi vào mộng cảnh.

"!..."

Người có tinh thần lực cao nhất là đội trưởng cũng chỉ cố gắng chống đỡ được nửa giây. Ông ta ôm đầu, cố gắng mở miệng:

"Cậu rốt cuộc là…" người thế nào?

Lời còn chưa kịp nói hết, ông ta chỉ mơ hồ nghe thấy một giọng nói vốn quen thuộc nhưng bỗng chốc xa lạ cất lên:

"Chỉ là một người tốt bụng ra tay nghĩa hiệp thôi."

Vừa dứt lời, một con long xà đầu rắn khổng lồ chưa từng thấy đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ.

Con quái vật to lớn gấp nhiều lần so với bất kỳ con nào trước đó dang rộng đôi cánh, lao vút qua bên ngoài cung điện như đang lướt đi trong không khí. Từng sợi lông mịn rung động trong gió trên cơ thể nó đều hiện rõ rành rành.

Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ kính cửa sổ vỡ vụn, từng mảnh vụn bay tung như hoa rơi, rải khắp sàn.

"Cuối cùng cũng tới rồi." Lục Mi cong môi, quả nhiên lũ quái vật này đều nhắm vào Quốc vương. Vì ông ấy... có mùi vị ngon miệng hơn sao?

Phi Chương cảm nhận được áp lực nguy hiểm, theo bản năng muốn trốn chạy. Nhưng ngay giây tiếp theo, nó đã bị Lục Mi đang đứng trên bệ cửa sổ trực tiếp kéo theo ra ngoài.

"Á á á á á-!"

Lục Mi nhảy vọt ra khỏi cửa sổ, Phi Chương bị áp lực từ sinh vật cấp cao phía trên đè nén, nửa thân người bay lơ lửng trong không trung, chỉ còn một cái xúc tu cố níu lấy áo của đại ca, vừa sợ hãi vừa kích động hét toáng lên.

"Choang-!"

Cảnh tượng kính vỡ như thể quay chậm lại một giây, rồi vỡ tan tành trên mặt đất, phát ra tiếng động chấn động cả tòa cung điện.

Những người còn lại trong cung điện chợt bừng tỉnh.

"Chuyện gì vậy? Vừa nãy hình như tôi…"

"Mọi người mau nhìn kìa!"

Không ai kịp nhận ra bản thân vừa rơi vào một thoáng mê man chớp nhoáng, bởi tâm trí họ lập tức bị cuốn theo nguy cơ khủng khiếp hơn đang diễn ra ngoài khung cửa sổ.

"Đó là thủ lĩnh của loài long xà đầu rắn!" Đội trưởng vừa nhìn đã nhận ra con quái vật cực kỳ khó đối phó kia: "Chết tiệt, đám tinh anh của đội đặc công còn không cản nổi nó sao?!"

"Khoan đã, có người đang bay về phía nó kìa!"

"Cậu nói gì cơ?!"

Cả đám người lập tức ùa đến bên cửa sổ, chen nhau vươn người ra ngoài nhìn cho rõ.

Chỉ thấy trên bầu trời, quả nhiên có một chấm đen nhỏ đang lao về phía con quái vật khổng lồ. Cho dù siêu năng giả có thị giác và cảm giác nhạy bén hơn người thường, nhưng lúc này họ cũng chỉ có thể lờ mờ phân biệt được quần áo người kia có vẻ như mang sắc đen trắng xen kẽ.

Đen trắng… sao cứ có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu?

Đội trưởng nhíu chặt mày cố nhớ, trong khi những người còn lại thì nín thở tập trung, từng người vô thức siết chặt lấy khung cửa sổ.

So với con quái vật kia, chấm đen bé nhỏ kia thật sự chẳng đáng kể gì, ấy thế mà lại có người dám dấn thân. Đó là ai, một chiến binh gan dạ đến nhường nào?

Thế nhưng, vào khoảnh khắc ấy, trong lòng họ thật sự bừng lên một tia hy vọng. Chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhoi thôi, nhưng đủ để xua đi bóng tối ngập tràn.

… Lúc này đây, liệu đó có phải là phép màu một phần chục nghìn xuất hiện, hay chỉ là lời báo hiệu cho một vực sâu tuyệt vọng hơn đang chực chờ?

Lên đến giữa không trung, Lục Mi hoàn toàn không biết rằng dưới mặt đất, cảm xúc của đám người kia đang lên xuống như tàu lượn siêu tốc.

Cậu hiểu rất rõ về đám sinh vật vực sâu này. Đánh giặc thì phải đánh từ tướng, đối với chúng, quy tắc ấy càng phát huy tác dụng.

Phải nói rằng, đám sinh vật vực sâu luôn cực kỳ cố chấp với khái niệm "vương" và "thủ lĩnh"!

Thủ lĩnh loài long xà đầu rắn nhìn sinh vật bé nhỏ còn chẳng to bằng con ngươi của mình kia bằng ánh mắt sắc lẹm, trong đôi mắt lạnh băng ấy chẳng gợn chút cảm xúc nào. Miệng nó cuộn lên một luồng ánh sáng đỏ rực, không khí xung quanh bắt đầu méo mó vì sức nóng kinh hoàng.

Nó định sẽ đập chết kẻ trước mắt, như từng làm với bao con muỗi đáng ghét trước kia.

Thế nhưng, đúng vào lúc ấy, nó thấy sinh vật mắt bạc ấy giơ tay phải lên-

“Gươm, đến.”

Trong chớp mắt, từng vệt điện xanh lam lóe lên giữa không trung chỉ trong vài nhịp thở đã ngưng tụ thành một cây trường thương ánh bạc pha lam.

Thân thương phản chiếu sắc màu lấp lánh như dải ngân hà, tựa như ngôi sao gom lại thành hình, rồi được gột rửa giữa dòng thiên hà sâu thẳm.

Nó hiện ra như phép màu, lặng lẽ đáp lại lời triệu hoán không lời của chủ nhân.

Thủ lĩnh loài long xà đầu rắn từng chứng kiến vô số siêu năng giả và vũ khí của bọn chúng. Những món vũ khí lạnh tương tự không phải chưa từng thấy. Thế nhưng lần này, nó lại không cảm nhận được chút sóng năng lượng nào từ thứ vũ khí ấy, thậm chí ngay cả sát khí cũng không có.

Cây thương đó trông chẳng khác gì một báu vật đỉnh cao, đáng lẽ phải được trưng bày trong viện bảo tàng, đời đời trấn giữ, khiến mọi nghệ sĩ say mê tán thưởng.

Song, thủ lĩnh long xà đầu rắn không vì thế mà lơ là. Nó thể hiện đúng bản lĩnh của một kẻ cầm đầu, không thăm dò, không chần chừ, mà lập tức tung ra đòn công kích mạnh nhất.

Luồng hỏa diễm rực cháy phun thẳng ra từ miệng nó, xen lẫn với dung nham vàng kim bắn tung tóe, như thác lửa đổ xuống.

Ngọn tháp gần đó lập tức bị nung chảy một nửa, giống như cục cao su nóng chảy mềm oặt sụp xuống, chỉ trong tích tắc đã không còn nhận ra hình dạng ban đầu.

Phi Chương rú lên thảm thiết giữa luồng nhiệt nóng hầm hập cuộn tới.

Còn Lục Mi thì hoàn toàn không hề hấn gì. Cậu siết chặt cán thương, thấp giọng thốt lên hai chữ-

"Phù phép."

Ngay khi âm thanh ấy vang lên, thời gian như bị kéo giãn đến cực hạn.

Ở nơi xa, đội đặc công từng nhận nhiệm vụ ngăn chặn thủ lĩnh loài long xà đầu rắn nay thất bại vì thương vong quá nặng đang hối hả lao đến, nhìn cảnh tượng kinh hoàng ấy từ một khoảng cách rất xa...

Trên đường đến nơi, đội đặc công đã gặp Donald và Sykes – hai người vừa phải hy sinh phi cơ quá tải để kịp bay đến hoàng cung.

Họ nhanh chóng ra tay, cứu đội đặc công khỏi vòng vây của vài con quái vật.

"Quốc… Quốc vương đâu rồi?! Quốc vương bệ hạ đâu?!" Donald cuống cuồng túm lấy áo một siêu năng giả của phân hội K1, nhưng ngay lập tức bị Sykes kéo mạnh ra.

Sykes quát: "Cậu bình tĩnh lại!"

"Quốc vương hình như đang ở đó!" Người kia ngẩng gương mặt dính đầy bụi đất lên, mồ hôi túa ra như tắm, run rẩy chỉ về phía bầu trời, nơi thủ lĩnh loài long xà đầu rắn đang bay lượn.

"Cậu nói cái gì…!"

Đến cả Sykes cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa.

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên trời. Nhưng chỉ riêng việc nhìn thấy hình thể khổng lồ của con quái vật thôi đã khiến lòng họ trĩu nặng tuyệt vọng.

Đúng lúc đó, tất cả đột nhiên bắt gặp một vệt sáng bạc lam kéo dài đến vô tận.

"Khoan… kia là gì vậy?"

Ánh sáng ấy như bình minh đầu tiên giữa bóng tối, chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất. Ngay sau đó, từ cõi hư vô chầm chậm tuôn ra một dòng hắc ám thuần khiết đến rợn người.

Dù ở khoảng cách rất xa, họ vẫn có thể cảm nhận được luồng hắc ám ấy mang thứ khí tức hoàn toàn trái ngược với ngọn lửa của thủ lĩnh long xà đầu rắn. Đó là sự trống rỗng và lạnh lẽo đến tê buốt.

Tựa như vũ trụ khi ngừng xoay, ngân hà lui lại, để thế giới chìm vào màn đêm nguyên thủy khi mọi sự sống chưa thành hình.

Mà trong không gian vô hình không ai trông thấy ấy, cuốn Sách Chìa Khóa của Solomon đang tự động mở ra, dừng lại nơi một cái tên đang nhấp nháy điên cuồng.

[Thứ tự số 3: Alonphos※]

※Tên đầy đủ không thể giải mã.

Đây chính là ác ma của Bóng Tối và Nuốt Chửng.

[Đã ghi nhận, khế ước kết lập trên Quyển Sách Tối Thượng]

Tiếng vọng như sấm sét dội vang trong cõi hư không. Đó không phải là ngôn ngữ thuộc về bất kỳ sinh vật nào, cũng chẳng phải thứ có thể nghe được bằng tai người. Nó giống như ảo giác do nhịp tim tạo ra, nhưng lại chân thực đến rợn người.

[Nếu ta gọi tên ngươi, ngươi sẽ dâng sức mạnh của mình cho ta]

[—Ngươi là ai?]

Trong thế giới tinh thần, từ sau cánh cổng khổng lồ dường như vọng ra một tiếng hỏi trầm thấp.

[—Trong tay ta là sợi xích trói buộc ngươi. Ta là kẻ sử dụng ngươi, là người chăn dắt bầy cừu giữa thảo nguyên.]

Đáp án chính xác.

Cánh cổng nặng nề lập tức bật mở.

Pháp tắc của khế ước cùng với tên thật lập tức biến thành pháp trận khổng lồ hiện ra dưới chân chàng trai.

Những hoa văn lộng lẫy kia không thuộc về thế giới này. Chúng đến từ một chiều không gian khác, một thế giới nơi thần thoại và lãng mạn đan xen, rực rỡ như ánh sao sa.

"Đây là-!"

Thủ lĩnh loài long xà đầu rắn đã có năng lực ngôn ngữ, xưa nay vẫn khinh thường con người đến mức chẳng buồn nói chuyện với chúng. Thế nhưng lúc này, trước thứ sức mạnh vừa xuất hiện, đôi mắt nó trợn lớn, đồng tử dọc thu nhỏ lại chỉ còn một chấm đen, cổ họng bật ra tiếng rên rít chói tai.

"Không… Không thể nào! Một con người hèn mọn sao có thể sở hữu thứ sức mạnh đó…"

[Ta là chủ nhân của ngươi.]

Lục Mi tung ngọn thương trong tay, đánh bay con long xà đầu rắn, hất nó văng thẳng vào ngọn tháp cao phía sau.

Quả chuông đồng vốn đã hư hại nặng lập tức vang lên từng hồi ding ding ding khi thân thể con quái vật đập vào, rồi bị cây trường thương xuyên thẳng qua, ghim chặt lên tường.

Tất cả mọi người đều tròn mắt sững sờ nhìn cảnh tượng ấy. Nhưng thân hình khổng lồ của quái vật đã che khuất tầm nhìn, khiến họ chẳng thể thấy rõ chuyện gì đang diễn ra.

Chỉ có vài siêu năng giả nhạy cảm hơn lặng lẽ rùng mình thì thào:

"Chỉ một đòn… mà trấn áp được một con quái vật cấp C sao…"

Đế quốc Lam Cương từ bao giờ lại xuất hiện một nhân vật như vậy? Không đúng, đó… còn được xem là người nữa không!?

Một hố sâu đen kịt đột ngột mở ra ngay bên dưới thủ lĩnh loài long xà đầu rắn. Vô số xiềng xích màu đen phóng ra như bão tố, quấn chặt lấy cơ thể khổng lồ ấy, rồi không ngừng kéo nó về phía hố sâu.

Khắp bầu trời, những con dực long còn lại đồng loạt chấn động, chúng cảm nhận được cơn đau đớn tột cùng từ thủ lĩnh của mình, từng con từng con phát ra những tiếng rít gào thê lương.

Trong ánh mắt bàng hoàng của mọi người, đàn dực long lập tức vứt bỏ con mồi vừa bắt được mà lao thẳng về phía thủ lĩnh của chúng như thiêu thân.

Dù trước mặt là kẻ thù mà chúng không bao giờ có thể chiến thắng, dù bản năng gào lên nỗi sợ hãi đến tận xương tủy.

Chúng vẫn lao tới.

Thật tàn nhẫn, cũng thật thuần khiết.

Lục Mi thầm cảm khái, nhưng động tác trong tay thì chẳng chút nương tình.

Và ở cùng thời khắc ấy, tại một thế giới khác mang tên "Vực Sâu"-

Một con ác ma mọc sừng dê bỗng ngẩng đầu, toàn thân run rẩy vì bị cảm xúc bất ngờ kích thích.

"Đã bị triệu hồi rồi…"

Chủ nhân của hắn, đang sử dụng đến sức mạnh của hắn!

Khoảnh khắc nhận ra điều đó, hắn như thể được bao phủ trong hào quang vô tận.

Dòng máu dồn dập đổ về tim, giống như máy móc quá tải sắp nổ tung, tưởng chừng sắp phá tan cơ thể. Móng tay dài ẩn dưới đầu ngón tay cũng chậm rãi mọc dài, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, từng đốt ngón tay co giật điên cuồng.

Tuy nhiên, dù thế giới tinh thần đã chạm đến đỉnh điểm không thể cưỡng lại, biểu cảm bên ngoài của ác ma lại gần như không thay đổi, chỉ hơi vặn vẹo một chút mà thôi.

Thực ra, nếu không phải đối tượng lần này là "người đặc biệt nhất thế giới này", thì hắn tuyệt đối không để lộ lấy một chút sơ hở nào.

"Alonphos, ngươi định đi đâu vậy?" Một "đồng nghiệp" trên danh nghĩa lên tiếng hỏi khi thấy hắn bất ngờ rời đi.

Alonphos chỉ liếc nhìn người đó một cái, giấu đi ánh mắt đỏ rực vì phấn khích, nở nụ cười hoàn hảo.

"À, đột nhiên nhớ ra còn chút việc phải xử lý. Sẽ quay lại nhanh thôi."

"Ồ, vậy đi sớm về sớm nhé. Chủ nhân không có mặt, buồn chết mất, chẳng có ai để nói chuyện cùng."

Dĩ nhiên rồi.

Bước chân Alonphos không dừng lại, hắn hơi nheo đôi mắt đỏ như máu lại, đầy vẻ bất cần.

Ngươi nghĩ thử xem vì sao mà bọn quái vật tụ tập lại được với nhau?

Ác ma vốn là loài cô độc, quái dị, mang bản năng lãnh địa cực kỳ mãnh liệt. Chỉ cần ngửi thấy hơi thở đồng loại là đã muốn buồn nôn, chỉ muốn né tránh thật xa.

Nếu không có sợi dây duy nhất gắn kết chúng, nếu không có một "mặt trăng" để mọi loài quây quần xung quanh, thì việc đám dã thú ấy chẳng thể chịu đựng nhau lâu dài, quay sang nghiến răng cấu xé lẫn nhau, thậm chí lộ nguyên hình… cũng là điều dễ hiểu thôi.

Alonphos lần theo cảm ứng từ sức mạnh bị triệu hồi, bước đến trước một khe nứt vực sâu.

Hắn tiện tay xé xác một con quái vật định lao vào khe nứt, phủi máu trên tay rồi nhẹ giọng nói:

"Xin lỗi nhé, chủ nhân của ta đang vui vẻ ở phía bên kia. Không thể để các ngươi phá hỏng hứng thú của ngài được."

Sau đó, hắn chỉnh lại áo choàng, do dự một chút rồi cúi xuống, nhặt lấy móng vuốt rơi từ thi thể quái vật, tự tay rạch vài vết lên người mình.

Trong làn máu bắn tung tóe, đôi mắt đỏ rực của ác ma lóe lên ánh sáng cực kỳ chói lọi. Cuối cùng, hắn nhấc chân, trịnh trọng bước vào khe nứt.

— Á, thực sự không chịu nổi nữa rồi. Cứ nói là bị quái vật khác truy sát, hoảng quá mà nhảy vào cũng được nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play