Một chiếc tàu chở khách đang lặng lẽ rẽ sóng giữa vùng biển mênh mông.
Bầu trời phủ một màu xám u ám, từng hạt mưa nhỏ li ti rơi lộp độp trên boong tàu, tiếng mưa rơi rì rào rất nhanh bị tiếng sấm ì ùng phía chân trời lấn át.
Từ sau khi loại phi cơ chuyên dụng trên biển được phổ biến rộng rãi, người ta hiếm khi còn thấy loại phương tiện mang phong cách cổ điển như thế này.
Tuy vậy, xét đến vị trí xa xôi hẻo lánh của khu vực sao K8, lưu lượng hành khách thậm chí còn không đủ để bù tiền nhiên liệu cho một chuyến bay khứ hồi, thì việc sử dụng tàu thủy cũng trở nên có lý hơn phần nào.
Có điều, tàu khách dù sao vẫn tồn tại nhiều bất tiện, và đúng như dự đoán, loa phát thanh chẳng bao lâu sau đã vang lên-
"Do điều kiện thời tiết, thời gian đến điểm cuối sẽ bị trì hoãn."
Khoang tàu nhỏ chỉ chứa hơn chục người bỗng trở nên im lặng, kế đó vài hành khách lập tức lên tiếng than phiền.
Giữa những âm thanh ồn ào hỗn loạn ấy, Lục Mi từ từ mở mắt.
Trong mắt cậu vẫn còn vương chút mơ màng sau giấc ngủ chợp, đầu vừa hơi động đậy, quyển sách đắp lên mặt liền trượt xuống theo đà.
Đúng lúc này, một nhân viên đẩy xe phục vụ đi ngang qua khựng lại.
Cô có ấn tượng với hành khách tên Lục Mi này. Công việc của cô là định kỳ đẩy xe chứa đầy đồ ăn và nước uống đi khắp khoang để phục vụ hành khách.
Từ lúc Lục Mi bước lên tàu đến giờ, cậu luôn ngồi một mình dưới hàng ghế cuối, lấy sách đắp lên mặt rồi ngủ say.
Sau vài lần qua lại, nhân viên phục vụ đã quen mặt hầu hết các hành khách khác, chỉ duy nhất người này là cô vẫn chưa từng thấy rõ mặt.
"Chào anh."
Dựa theo tác phong nghề nghiệp, cuối cùng cô cũng nắm được cơ hội lên tiếng.
"Không biết anh có cần…" gì không.
Câu hỏi còn chưa nói hết thì đã nghẹn lại khi ánh mắt cô chạm phải gương mặt kia.
Chàng trai vừa mới tỉnh ngủ, một tay nhặt lại quyển sách, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Phía sau cậu là khung cửa sổ phủ mờ sương mưa, dưới phông nền xám nhạt như mất sắc kia, tất cả dường như đều bị làm nhòe đi. Chỉ trừ người này.
Làn da cậu trắng đến mức gần như phát sáng. Đôi mắt bạc thản nhiên nhưng sâu thẳm, ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt như chứa đựng một lực hút kỳ lạ, có thể nhìn xuyên vào tận tâm can người khác.
Trên người cậu khoác một chiếc áo gió màu trắng đen tối giản, có khoảnh khắc nào đó, dường như từ cổ áo chỉnh tề của cậu, những hoa văn kỳ lạ đang len lỏi trên làn da trắng muốt, lan dần lên chiếc cổ thon dài…
Bàn tay có khớp xương rõ ràng đặt hờ lên chân, chàng trai ngồi nghiêng người cạnh cửa sổ, tư thế ấy vừa có chút uể oải, vừa mang theo cảm giác lười nhác khó tả.
"Cảm ơn, nhưng tôi không cần gì cả."
Chỉ đến khi chàng trai cất giọng, nhân viên phục vụ mới như bừng tỉnh khỏi cơn ngơ ngẩn kéo dài.
Ngay cả lúc rời đi, bước chân cô vẫn còn lảo đảo, như thể còn đang đắm chìm trong một cơn chấn động kỳ lạ nào đó.
Lục Mi thì lại chẳng bất ngờ, cậu có phần phiền muộn mà nhìn ra bầu trời u ám ngoài cửa sổ.
Rồi cậu lật mở lại quyển sách trong tay, đó là quyển Cẩm nang du lịch khu sao K8, có sẵn trong túi ghế sau mỗi chỗ ngồi, dùng để giới thiệu phong tục và địa lý địa phương.
Tuy mắt vẫn nhìn vào cẩm nang du lịch, nhưng tâm trí Lục Mi đã sớm chìm sâu vào tận đáy tiềm thức.
Chính tại không gian tinh thần của cậu-
Một quyển sách đang lặng lẽ lơ lửng.
Chỉ cần dồn tâm trí vào, hoa văn hình ngôi sao sáu cánh trên bìa quyển sách lập tức phát ra ánh sáng xanh thẳm tĩnh lặng.
Cùng lúc đó, trong đầu Lục Mi cũng tự nhiên hiện lên những thông tin liên quan đến quyển sách này.
[Chìa khóa Solomon]
Nếu ở thế giới cũ của Lục Mi, chắc chẳng mấy ai có thể kìm được sự kinh ngạc khi nhìn thấy cái tên này, đồng thời lập tức liên tưởng đến một vị vương giả toàn tri toàn năng, cùng truyền thuyết lẫy lừng về bảy mươi hai trụ cột.
Truyền thuyết ấy từng rực sáng như những vì tinh tú, lơ lửng giữa trời cao. Xa xăm, huyền bí, hoa lệ, tựa như chỉ cần lờ mờ nhớ lại cũng đủ khiến người ta cảm nhận được một thiên anh hùng ca huy hoàng, sóng gió.
Khiến lòng người sục sôi, máu nóng cuộn trào.
[Chỉ cần khiến mục tiêu tự nguyện viết tên mình vào quyển sách này, sẽ có thể sở hữu tri thức và năng lực của họ]
Lục Mi không rõ quyển sách này có phải lấy cảm hứng từ truyền thuyết kia hay không, nhưng nó đã xuất hiện cùng lúc cậu xuyên đến thế giới này, đồng thời tự động gắn bó với cậu.
Không sai, Lục Mi là một người xuyên không.
Chỉ tiếc rằng vận số không tốt, ngay từ đầu đã rơi vào nơi tệ hại nhất của thế giới này – vực sâu.
Trong tay chỉ có một quyển sách trống trơn.
Là con người duy nhất ở chốn đó, giữa muôn vàn chủng loại quái vật trong vực sâu, cậu chẳng khác nào một miếng thịt thượng hạng chờ bị xâu xé.
Khoảng thời gian hỗn loạn và nghẹt thở ấy, đến mức hoàn toàn đủ để viết thành một quyển tiểu thuyết với cái tên: Tôi Khởi Đầu Tại Địa Ngục: Làm Sao Để Chém Giết Giữa Mưa Máu Và Gió Tanh Thành Thần Trang Full Cấp.
Ban đầu tất nhiên chỉ là vì sinh tồn, nhưng về sau dần trở thành một kiểu… sưu tầm.
Đến lúc nhận ra, số lượng cái tên thu về đã càng lúc càng nhiều.
Giờ đây, Lục Mi đã rời khỏi vực sâu, còn quyển Chìa khóa Solomon vẫn luôn ở bên cậu.
Ngay lúc này, khi ý niệm lay động, quyển sách lập tức tự lật qua từng trang, âm thanh lật sách vang lên như thủy triều.
Có thể thấy, bên trong đã được viết kín đặc.
Nhưng đó không phải văn tự loài người, cũng không thuộc bất kỳ nền văn minh nào từng tồn tại, mà là chữ viết chân chính của ác ma.
Lục Mi hiểu rõ hơn ai hết, ẩn sau từng ký tự ấy là sức mạnh khủng khiếp đến nhường nào.
Cũng chính vì thế, dù hoàn toàn có thể, nhưng cậu chưa bao giờ triệu hồi quyển sách ra giữa đời thực: những tên thật do ma quỷ tự tay viết ra này ẩn chứa sức mạnh dữ dội đến mức người bình thường không thể nào chịu nổi.
Chỉ cần nhìn một cái cũng đã khiến đầu óc choáng váng. Nếu liều lĩnh giải đọc, hậu quả sẽ cực kỳ kinh hoàng.
Và vốn dĩ cũng chẳng ai có thể giải đọc được.
Người duy nhất trên thế giới sở hữu quyền năng ấy, chính là Lục Mi, người hiện đang nhàn nhã lật giở từng trang sách.
Tuy vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra vài chuyện… vừa đau vừa vui. ( app truyện TᎽT )
Như lúc này chẳng hạn, hôm nay quyển Chìa khóa Solomon hoạt động đặc biệt mạnh mẽ.
Lục Mi thấy rõ, giữa những trang sách đang không ngừng lật qua, có không ít cái tên tỏa ra ánh sáng rực rỡ khác thường.
Tựa như đang đồng thanh gọi mời: "Hãy triệu hồi chúng tôi! Hãy sử dụng chúng tôi!"
Cùng lúc đó-
"Vù-"
Một âm thanh vo ve lạ lùng vang lên.
Vô số phù hiệu như những pháp trận, tượng trưng cho các loại sức mạnh khác nhau của ác ma, chồng lên nhau mà hiện ra trong không gian ấy.
Thế giới tinh thần đen thẳm hóa thành một vũ trụ vô biên.
Cùng lúc đó, từng cánh cửa khổng lồ lần lượt xuất hiện, phía trên mỗi cánh cửa đều có một pháp trận tương ứng với ác ma đứng sau nó.
Thỉnh thoảng, tia chớp hoặc lửa đỏ rỉ ra từ khe cửa, hệt như chỉ chờ một mệnh lệnh là sẽ xé toang cõi thực mà giáng lâm.
Tất cả đều do thời tiết tồi tệ bất thường hôm nay mà ra.
Sức mạnh của không ít ác ma, càng trong môi trường khắc nghiệt, lại càng trở nên sôi sục.
Huống hồ hiện tại còn đang ở vùng biển, một khu vực đặc thù có thể kích hoạt đủ loại hiệu ứng bổ trợ… và cả lực hấp dẫn, khiến bản thân càng trở nên cuốn hút đối với con mồi, mang theo cảm giác quyến rũ khó cưỡng.
Vì vậy, hành vi thất thố của nhân viên tàu lúc trước cũng không hoàn toàn là do diện mạo của cậu.
"Phiền phức thật…" Lục Mi thở dài, thoát khỏi không gian ý thức, tâm trạng càng thêm lười nhác.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm rền rĩ, tia chớp xé ngang bầu trời. Mưa như trút nước, từng đợt sóng cuộn trào, gió biển gào thét dội lên mạn tàu.
Trong tình huống như thế này, cách tốt nhất là đừng cử động. Chỉ cần cậu hơi động một chút, năng lượng trong cơ thể sẽ bắt đầu dao động theo.
Lục Mi cầm lại cuốn cẩm nang du lịch, định như trước kia tranh thủ chợp mắt tiếp cho đến khi tàu cập bến.
Lời phàn nàn của các hành khách xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc, cậu bỗng mở bừng mắt.
Ngay khoảnh khắc ấy, nhân viên phục vụ vừa mới tuần tra lúc nãy đẩy cửa khoang bước vào, sắc mặt tái nhợt, cất tiếng nói với mọi người: "Cơn bão có dấu hiệu mở rộng, có khả năng xuất hiện sóng lớn gây rung lắc mạnh cho tàu. Mong quý hành khách lúc đó giữ bình tĩnh, đừng hoảng sợ."
Dù đang cố giữ bình tĩnh, giọng cô vẫn vô thức để lộ chút gì đó khác thường, khiến người nghe cũng bắt đầu thấy bất an.
Cùng thời điểm đó, tại phòng chỉ huy.
Phần lớn thủy thủ đoàn đã tập trung lại, nhân viên truyền tin siết chặt bộ liên lạc, nói: "Vừa nhận được tin, trong vùng biển này phát hiện dấu vết của sinh vật vực sâu."
Sắc mặt các thuyền viên lập tức tái mét.
Nhân viên truyền tin tiếp tục: "Mọi người đừng hoảng! Hội Siêu Năng Giả đã cử người đến hỗ trợ rồi."
"Nhưng mà, phân hội gần nhất cũng ở tận khu sao khác cơ mà!"
"Không, nửa tháng trước, Liên minh đã lập một phân hội mới ngay trong khu sao K8 của chúng ta, cách vùng biển này không xa."
Câu này cuối cùng cũng khiến mọi người bớt căng thẳng phần nào.
"Vẫn kịp, chúng tôi vừa mới gửi cảnh báo cho hành khách rồi… Cứ nghĩ tích cực lên, vùng biển này rộng như thế, nhỡ đâu chỉ là báo động giả."
Sau đó, nhân viên truyền tin nhanh chóng nhắc mọi người đeo chuông xoáy vào.
Đó là một loại chuông đặc chế từ khoáng vật đặc biệt, có khả năng phản ứng sơ bộ với sinh vật vực sâu, được xem như một thiết bị dò tìm thô sơ.
Dù hơi thô, nhưng hiện tại, đó đã là công cụ tốt nhất mà họ có thể trông cậy.
Một khi sinh vật vực sâu tiến vào phạm vi nhất định, chuông xoáy sẽ tự động rung lên.
"Chú ý quan sát hoa văn nổi lên khi chuông rung! Hãy cầm kỹ tờ hướng dẫn, ngay trang đầu đã liệt kê chi tiết các loại sinh vật vực sâu tương ứng với từng kiểu hoa văn. Hoa văn càng đơn giản thì cấp độ nguy hiểm càng thấp…"
Anh ta vội vàng căn dặn, tiện tay ném ra một tập sách mỏng. Những người khác hấp tấp chộp lấy.
"Nếu có chuyện gì, lập tức báo cáo!"
Tiếng mưa rơi tí tách đập vào cửa sổ, nhân viên truyền tin phải gắng sức hét lớn, giọng khản đặc.
Các thủy thủ trẻ được những người đi biển lâu năm dẫn dắt, nhanh chóng nhận lấy từng chùm chuông xoáy.
Dù lúc này bão tố đang nổi lên dữ dội, nhưng những chiếc chuông vẫn im lặng.
Chính sự yên tĩnh này lại như một phúc lành giữa mưa gió, khiến những bàn tay đang run rẩy cũng ổn định lại phần nào.
"Thật sự sẽ không sao chứ…" Một thủy thủ trẻ chưa từng gặp tình huống như vậy lên tiếng.
Từ trước đến nay, họ chỉ từng nghe đến sinh vật từ thế giới khác qua các bản tin.
Những thủy thủ già dặn, đã dạn dày gió sương thì không đáp lại gì.
Còn lúc này, những hành khách trong khoang vẫn chưa hay biết gì đang diễn ra.
Lục Mi đột ngột đứng dậy.
Nhân viên phục vụ lập tức căng thẳng nhìn về phía cậu, lo lắng: "Thưa anh hành khách…"
Lục Mi nhanh chóng đưa ra một lý do không thể chối từ: "Phòng vệ sinh ở đâu vậy?"
Cô nhân viên thoáng nghẹn lời, cuối cùng chỉ đành bất lực trông theo cậu rời đi.
Vừa bước ra khỏi khoang, mưa như trút nước liền quất thẳng vào người cậu.
Lục Mi đứng trên boong tàu, lặng lẽ nhìn ra mặt biển xa xăm phía trước.
Một chiếc chuông xoáy treo ở cột buồm gần đó nhẹ nhàng đung đưa, song không phát ra âm thanh.
Thế nhưng, tại một vùng biển xa xôi hơn, ngoài cả phạm vi cảm ứng của chuông xoáy, Lục Mi đã cảm nhận được một luồng khí tức thuộc về vực sâu đang từ từ áp sát.
… Yếu lắm.
Là loại tồn tại mà bình thường cậu chẳng buồn để tâm tới.
Tuy nhiên, nếu để nó đụng phải tàu chở khách, e sẽ gây ra một trận hoảng loạn. Hiện tàu đã đi chậm vì thời tiết, nếu còn bị những yếu tố ngoài lề quấy nhiễu nữa-
"Buổi phỏng vấn công việc của mình…" Lục Mi lười nhác xoa cằm, "chắc là sẽ trễ mất."
Chuyện đó thì không được rồi.
Cậu hơi hạ mi mắt, chậm rãi nâng một ngón tay lên.
Ngón tay ấy như đang lần mò giữa trời đất mênh mông, tựa như trên một tấm toan trắng khổng lồ đang định vị một con kiến, cuối cùng cũng tạm coi như xác định được vị trí.
Và sau đó-
Giải phóng.
Ban đầu là định làm nhẹ nhàng thôi.
Nhưng hôm nay, với năng lượng và hiệu ứng gia tăng đang trào dâng, lại chính là lúc sức mạnh của cậu được khuếch đại vượt bậc.
Chiếc chuông xoáy treo ở góc, không, đúng hơn là tất cả chuông xoáy trên khắp con tàu đồng loạt phát nổ trong khoảnh khắc. Chúng thậm chí còn chưa kịp ngân lên âm thanh thuộc về mình thì đã bị chôn vùi dưới cấp độ năng lượng khủng khiếp như cái chết của một con kiến trước gốc đại thụ.
Dẫu vậy, chúng vẫn để lại tiếng ca tuyệt mệnh cuối cùng, một luồng âm thanh chấn động như xé toang không gian.
Trên tàu, tiếng la hét kinh hoàng vang vọng khắp nơi. Nhưng khi các thủy thủ run rẩy tháo chuông xuống-
"Để tôi xem… nếu trên bề mặt chuông xuất hiện hình chữ thập thì tức là mức độ nguy hiểm khá thấp… Hmm…"
Khi anh ta còn đang cố đối chiếu những hoa văn đơn giản như "nhất", "thập", "△" trên cuốn hướng dẫn thì bỗng nhiên trừng mắt nhìn kỹ, lập tức choáng váng bởi lớp hoa văn bí ẩn phức tạp phủ kín toàn bộ mặt chuông.
Mà ngay lúc ấy, tại vùng biển xa ngoài tầm cảm ứng, một con quái vật đang cuộn sóng làm mưa, chuẩn bị nuốt chửng một chiếc thuyền đánh cá thì chợt run bắn cả người.
Nó cảm nhận được khí tức đến từ vực sâu. Là nhắm vào mình sao? Vì cớ gì?
Nếu là trong vực sâu thì còn hiểu được, nhưng đây là bên ngoài kia mà. Đều là từ cùng một nơi mà ra, ai lại đi ra tay với đồng loại chứ?!
Tên phản đồ nào đây!
Giận dữ cùng cảm giác như bị kim châm sau gáy khiến nó gào lên một tiếng the thé khàn đặc.
Nhưng hành động thì lại rất thành thật. Con quái lập tức từ bỏ chiếc thuyền đánh cá, dang cánh bay vọt về phía xa, tránh né mũi nhọn.
Chỉ có điều, ngay giây tiếp theo, nó đã bị sóng năng lượng đuổi tới với tốc độ ánh sáng đánh văng ra ngoài.
Sóng biển cuộn trào nhấn chìm thân thể nó vào dòng xoáy. Đến lúc này, nhận thức chậm chạp của con quái mới từ luồng năng lượng gần kề đó, miễn cưỡng phân tích ra được một chút thông tin cụ thể hơn-
… Cái đệt!!?
Tuyệt đối không phải sức mạnh của một sinh vật vực sâu bình thường!
Loại áp lực khiến kẻ khác dựng tóc gáy này, cộng thêm khí tức khủng khiếp đến mức chỉ cần thoáng lộ ra một chút cũng đủ khiến nó run rẩy dữ dội-
Chỉ trong khoảnh khắc, con quái vật vốn nằm dưới đáy kim tự tháp sinh giới của vực sâu ấy, như thể trông thấy những kẻ đang đứng trên đỉnh chóp – những con quái vật thật sự.
Càng quá đáng hơn là, luồng sức mạnh hỗn loạn kia không chỉ mang theo khí tức của một, mà là nhiều thực thể cấp cao trộn lẫn vào nhau.
Đó là một nhóm ác ma vĩ đại, ngự trị trên đỉnh vực sâu, lạnh lùng quan sát cõi hoang vu, như những vị thần (hoặc ác quỷ) phán xét toàn sinh linh…
Sao lại xuất hiện ở đây!!
Chỉ là đập một con muỗi thôi mà! Như thế có quá đáng không?!