Chiếc tàu khách lập tức dừng khẩn cấp tại hải cảng gần nhất.
Chẳng bao lâu sau, một thanh niên đeo chiếc vali khổng lồ trên lưng xuất hiện ở đầu bến tàu.
"Tôi là Donald, thành viên Tổ hành động của Phân hội Siêu Năng Giả khu sao K8. Tình hình hiện tại ra sao?"
Donald trông chừng hai mươi mấy tuổi, tóc cắt ngắn gọn gàng, gương mặt tràn đầy sức sống.
Gần như toàn bộ thủy thủ đoàn của tàu khách đều đã tập trung quanh cậu ta.
Trên gương mặt ai nấy vẫn còn phảng phất vẻ kinh hoàng, hoang mang chưa nguôi, ai cũng tranh nhau lên tiếng:
"May là không có thương vong!"
"Phải đó, chúng tôi cũng không trực tiếp chạm trán sinh vật vực sâu nào, nhưng… hình như có chuyện gì đó còn kỳ lạ hơn…"
Một đám người nói rối rít, vừa nói vừa ra sức ra hiệu.
Phía sau họ, không xa lắm, hành khách từ tàu khách cũng đang lần lượt bước xuống bằng chiếc cầu gỗ tạm bắc lên.
"Chuyện gì thế này… sao tự dưng lại dừng tàu ở đây."
"Rất xin lỗi vì đã mang đến trải nghiệm không tốt cho quý khách. Tiếp theo chúng tôi sẽ điều động phương tiện bay đường bộ nhanh nhất để đưa quý khách đến nơi đã định. Thật sự rất xin lỗi."
Thái độ thành khẩn của nhân viên khiến hành khách vốn đang định càu nhàu cũng đành ngậm lại lời oán trách.
Vé tàu bay thì đắt hơn hẳn so với tàu thủy, tuy chuyển tuyến hơi phiền, nhưng nhìn chung thời gian đến nơi lại rút ngắn đáng kể so với kế hoạch ban đầu.
Lục Mi chậm rãi bước xuống tàu, một tay đút túi áo gió, dáng vẻ thản nhiên trôi theo dòng người.
Mấy người đứng gần không kiềm được liếc nhìn cậu vài lần, đến lúc nhận ra mới sửng sốt. Hóa ra trên tàu còn có nhân vật thế này sao.
Donald đang định nhận lấy một chiếc chuông xoáy từ tay thủy thủ thì khựng lại.
Một cảm giác kỳ lạ vụt qua khiến cậu ta bất giác quay đầu.
Không phải là sự cảnh giác khi gặp nguy hiểm, mà giống như thoáng bắt gặp một ngôi sao băng lướt ngang trong đêm. Trái tim cậu ta đột nhiên hụt một nhịp, chấn động không rõ nguyên do.
Giữa đám đông lững thững đi trong làn không khí ẩm ướt sau cơn mưa, cậu ta lập tức bắt gặp bóng lưng ấy.
"… Trên con tàu này rốt cuộc có những người thế nào vậy?"
Siêu năng giả sở hữu trực giác nhạy bén hơn người thường rất nhiều.
Donald chăm chú nhìn theo chiếc áo gió trắng đen của Lục Mi đang khuất dần, ánh mắt không rời lấy một giây.
Các thủy thủ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng thấy khó hiểu.
"Khu sao K8 là vùng khá lạc hậu rồi, người lui tới đây phần lớn là công nhân mỏ từ khu bên cạnh đến…"
Nói như vậy còn là nhẹ nhàng.
Toàn Liên minh đều biết khu sao K8 là nơi nghèo xơ xác nổi tiếng, thậm chí còn chẳng thấy rõ trên bản đồ, người ta chỉ mong ngóng thoát khỏi nơi này, ai lại chủ động muốn đến cơ chứ.
"Không." Donald âm thầm phủ định trong lòng.
Người đó… không giống người bản địa chút nào.
*
Trời đã tạnh.
Lần này, nhân viên không nói dối.
Chiếc phi cơ đúng là rất nhanh đã đưa mọi người đến đúng trạm cần đến.
Lục Mi men theo bảng chỉ đường ven phố, đi thẳng đến đích của chuyến đi này.
Phân hội Siêu Năng Giả khu sao K8, nằm ở một khu ngoại ô yên tĩnh.
Đi xuyên qua một khu rừng cây rậm rạp tươi tốt, ở cuối con đường có thể trông thấy một tòa kiến trúc kiểu trang viên khổng lồ. Sau cánh cổng sắt cũ kỹ đã bắt đầu hoen gỉ, tháp canh sừng sững vươn lên cao, trên chóp nhọn còn treo biểu tượng hình "Cánh cửa" đại diện cho Hội Siêu Năng Giả.
… Chắc là nơi này rồi.
Lục Mi tiến đến trước cổng sắt, không thấy bảo vệ, cũng chẳng thấy bóng người.
Một cơn gió lớn thổi qua, cánh cổng tự nhiên mở ra. Hóa ra không khóa.
Cậu suy nghĩ đôi chút, rồi bước vào trong.
Trang viên này rõ ràng đã có tuổi, dây thường xuân bám đầy các bức tường, sinh trưởng xanh tốt. Cái xích đu trong sân thì đã rỉ sét từ lâu.
Tuy nhiên, theo thông tin tuyển dụng mà Lục Mi thấy trên mạng sao, phân hội khu sao K8 mới được thành lập chưa đầy nửa tháng, vì thế trang viên này hẳn là bị trưng dụng hoặc mua lại.
Dù là trường hợp nào, nếu không tính đến khả năng cố tình theo đuổi phong cách cổ xưa, thì điều đó cũng gián tiếp chứng minh điều kiện tài chính của phân hội này không được khá khẩm lắm. Rõ ràng họ không đủ tiền để xây trụ sở mới.
Lục Mi vừa bước qua hành lang sân trước thì chợt thấy một người đi ra từ tòa nhà chính.
Người đó ôm một chồng hồ sơ cao ngất. Chỉ khi nhìn đường, ông ta mới thò đầu ra khỏi núi giấy tờ ấy, để lộ khuôn mặt già dặn của một người đàn ông trung niên từng trải.
Vừa phát hiện có người đứng giữa hành lang, ông ta thoáng ngẩn ra vì bất ngờ.
"... Cậu là ai?"
"Tôi đến phỏng vấn." Lục Mi thong thả đáp.
"Phỏng… phỏng vấn?"
Như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó khó tin, người đàn ông theo phản xạ đưa tay vào túi định lục tìm gì đó, nhưng khổ nỗi bị đống tài liệu chắn mất nên chẳng rảnh tay.
Có người tới ứng tuyển từ cái quảng cáo nghèo nàn kia thật đấy à?
Thấy vậy, Lục Mi bước đến, đưa tay nhấc gọn cả chồng hồ sơ lên, nhẹ nhàng ôm chỉ bằng một tay.
Người đàn ông đeo kính vào, nhìn cậu đang xử lý đống hồ sơ một cách thành thạo, môi hơi mấp máy, hỏi: "Cậu là siêu năng giả à?"
Lục Mi suy nghĩ một lúc: "Không có năng lực thì có được tuyển không?"
Người đàn ông nọ trừng mắt nhìn cậu như thể đang hỏi "Cậu có ngốc không thế", rồi đáp ngay: "Tất nhiên là không rồi. Có năng lực là điều kiện tiên quyết để gia nhập hội!"
"Ồ." Lục Mi gật đầu: "Vậy thì tôi có."
Người đàn ông: "…"
Không phải chứ, sao tôi lại có cảm giác làm siêu năng giả trong mắt cậu cứ như chuyện thường ngày ở huyện vậy? Đây rõ ràng là một loại năng lực ngàn người mới có một!
Giờ ông ta bắt đầu nghi ngờ liệu Lục Mi có hiểu rõ tình hình không, hay chỉ đơn giản là tìm tới gây sự.
Đẹp trai cũng vô dụng thôi!
"Đi theo tôi."
Cuối cùng người đàn ông cũng không nói gì thêm. Có lẽ vì nghĩ ít nhất Lục Mi còn có thể tận dụng làm chân sai vặt miễn phí nên ông ta dẫn cậu đến một tòa nhà phụ bên cạnh.
"Tôi tạm thời được coi là người phụ trách đợt tuyển dụng lần này, đồng thời cũng là người phỏng vấn."
Người đàn ông vừa chỉ đạo Lục Mi đặt hồ sơ lên bàn trong văn phòng, vừa nói.
Xem ra… trùng hợp quá.
Lục Mi cuối cùng cũng thấy có chút hứng thú.
Từ sau khi rời khỏi vực sâu, đây là công việc đầu tiên của Lục Mi tại thế giới này. Tính ngược về trước, việc nghiêm túc đi tìm việc dường như đã là chuyện từ... "kiếp trước", nghĩ tới mà cũng thấy ngậm ngùi.
Vì kế hoạch cho cuộc đời hoàn toàn mới, vì tương lai mà cậu hằng mong mỏi, lần này nhất định phải nghiêm túc!
Ngay lập tức, Sykes phát hiện chàng trai trước mặt vốn luôn có vẻ thờ ơ bỗng trở nên sắc bén. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên hàng mi cậu, đôi mắt bạc trong suốt lặng lẽ nhìn thẳng vào ông ta.
Chỉ trong chớp mắt, tựa như có một áp lực vô hình ập đến khiến sống lưng Sykes bất giác thẳng tắp.
Ngay sau đó, ông ta mới sực tỉnh, khóe miệng giật nhẹ.
Được rồi, giờ thì tôi có chút tin tưởng người này đến thật lòng rồi đấy.
"Khụ." Sykes ho một tiếng, lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy: "Cậu điền trước bản sơ yếu lý lịch này, tôi đi lấy thứ cần dùng."
Lục Mi ngoan ngoãn nhận lấy. Trên mẫu đơn toàn là những thông tin cơ bản, chỉ có phần "kinh nghiệm trước đây" khiến cậu hơi khựng lại một chút.
Đến khi cậu viết xong nét chữ cuối cùng, Sykes đã ôm một bể cá quay trở lại.
Ông ta đặt vật ấy lên bàn, tiện tay cầm bản lý lịch lên liếc qua: "… Lục Mi?"
Ông ta thầm lẩm bẩm, đây là cái tên chưa từng nghe thấy. Siêu năng giả thì hiếm có, chỉ cần là người có chút danh tiếng trong giới thì ông ta đều biết, mà cái tên này thì rõ ràng không nằm trong số đó.
Lục Mi chẳng để tâm, lúc này cậu đang chăm chú quan sát bể cá kỳ lạ.
Trong bể có một sinh vật trông giống cá nóc, nhưng lại được bao phủ bởi lớp vỏ cứng như giáp, đang thong thả bơi qua lại.
"Đây là một loại sinh vật vực sâu gọi là Ngư Trùng. Thực lực không mạnh, độ tấn công đối với người thường rất thấp nên được xếp vào cấp độ nguy hiểm thấp nhất là cấp E."
"Nhưng, năng lực tinh thần của nó lại vô cùng nhạy bén, thậm chí còn vượt qua không ít quái vật cấp C. Lần này tôi dùng nó để kiểm tra cấp độ tinh thần của cậu."
Sykes đẩy gọng kính lên, nheo mắt lại, ánh nhìn trở nên sắc bén: "Tinh thần lực của người thường thường chỉ đạt cấp một. Những người có ý chí đặc biệt kiên cường có thể may mắn đột phá đến cấp hai, cấp ba. Nhưng đó cũng đã là giới hạn của họ. Từ cấp bốn trở lên, mới chính thức bước vào hàng ngũ siêu năng giả, nắm trong tay chìa khóa mở ra một thế giới hoàn toàn mới."
Nói thẳng ra thì ông ta vẫn còn nghi ngờ, muốn xem xem Lục Mi rốt cuộc có thật sự có bản lĩnh hay chỉ mạnh miệng.
Thực tế, nếu không vì phân hội K8 vừa mới thành lập, ngân sách eo hẹp, không đủ mua thiết bị kiểm tra tinh thần lực hiện đại nhất, thì bài kiểm tra này hẳn đã được tiến hành chính xác hơn rất nhiều.
Còn con Ngư Trùng này, ông ta cũng phải trải qua nhiều cấp phê duyệt mới xin được. Sinh vật vực sâu còn sống không dễ kiếm, cho dù chỉ là loại có mức độ nguy hiểm thấp nhất thì việc bắt giữ cũng không hề đơn giản. Ngay cả bản thân ông ta cũng phải hết sức cẩn trọng.
Sykes cẩn thận đặt bể cá đặc chế lên bàn, hít sâu một hơi, rồi nói với Lục Mi: "Tôi sẽ ghi lại phản ứng của nó. Trong suốt quá trình, đừng chống cự lại cảm ứng tinh thần của nó."
Lục Mi thoáng liếc nhìn sinh vật nhỏ trong bể cá bằng ánh mắt khó tả, nhướng mày đầy ẩn ý: "Chắc chứ?"
Thế nhưng lúc này, Sykes đã nhẹ gõ một cái lên thành bể từ bên ngoài. Trong tích tắc, con Ngư Trùng đang bơi lội nhàn nhã bên trong lập tức khựng lại.
Ngay giây sau, nó giống như một loài sinh vật cảnh giác đang dò xét môi trường xung quanh, vươn ra những xúc tu tinh thần vô hình.
Chỉ khi chạm vào những xúc tu đó, người ta mới cảm nhận được một cách rõ rệt cảm giác xâm nhập lạnh lẽo, sắc bén. Một cảm giác khiến người ta nhận ra, cho dù chỉ là một sinh vật vực sâu cấp E, thì nó vẫn mang trong mình sự khủng khiếp vượt xa sinh vật thường.
Do đã được Sykes cảnh báo từ trước, Lục Mi không ngăn cản xúc tu tinh thần của Ngư Trùng chạm vào mình.
Dưới góc nhìn của Ngư Trùng, ban đầu nó chỉ vừa mới chạm tới chàng trai trước mặt – một kẻ tỏa ra mùi vị vô cùng mê người, khiến nó thèm khát – thì giây tiếp theo…
Nó đã bị kéo vào một không gian tối đen như mực.
Cái thân thể vốn lề mề của nó lập tức căng phồng lên, nó từ từ mở miệng, để lộ những hàng răng sắc nhọn xếp xoắn ốc trong cổ họng.
Nếu có thể nói thành lời, thì lúc này nó nhất định sẽ gào lên: "Lại là siêu năng giả! Lại nữa rồi!"
Chỉ có siêu năng giả mới sở hữu không gian tinh thần của riêng mình. Trước đây nó cũng từng bị đánh bại trong một cuộc đối đầu không gian tinh thần, mới bị bắt sống về!
Ngư Trùng lập tức nổi giận, lớp giáp ngoài phát ra tiếng rạn nứt, từ phần bụng của nó chui ra bốn chiếc chân khớp từng đốt như côn trùng.
Đang định phá tan không gian này, điên cuồng tàn phá mọi thứ cho đến khi thoát thân-
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Trong tiếng vang chấn động đều đặn, từng cánh cổng khổng lồ từ trên cao rơi xuống, xếp thành hai hàng dọc theo hành lang tối tăm không thấy cuối.
Mà lúc này, Ngư Trùng lại đơn độc đứng giữa hành lang ấy.
"Cái gì vậy? Đây là cái gì?" Ý nghĩ ấy vừa mới hiện lên trong đầu nó thì-
Từng cánh cửa mở ra một khe hẹp.
Ánh mắt dữ tợn của Ngư Trùng lập tức đờ ra.
Từ những khe cửa đó, nó có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong-
Phía sau một cánh cửa gần nhất là biển lửa hừng hực của Hỏa Ngục.
Một bóng hình ẩn mình trong ngọn lửa, phát ra tiếng rít của rắn. Bóng đó đang ngồi thẳng trên thân con mãng xà khổng lồ cuộn mình trong khói đỏ. Mỗi nơi bóng ấy đi qua, tất cả đều bị thiêu rụi không còn dấu tích.
Cảnh tượng ấy… sức mạnh ấy… quen thuộc đến rợn người. Trong vực sâu, hầu hết sinh vật đều biết tới nó: đại hạn khô cằn – một thảm họa thiên nhiên cấp tuyệt diệt. Một cái tên khét tiếng suýt nữa thoát ra khỏi miệng nó, nhưng bị cơn run rẩy cực độ nuốt chửng trở lại.
Giữa nỗi sợ gần như muốn nhấn chìm ý thức, Ngư Trùng chợt nhận ra: đây là không gian tinh thần của một con người.
Nghĩa là, kẻ nó đang đối mặt không phải chính vị đại nhân kia. Nhưng nhận thức ấy không khiến nó an tâm hơn chút nào, ngược lại, nỗi sợ càng lan rộng hơn.
"Người đó... lại có thể sử dụng sức mạnh của vị đại nhân ấy ư?!"
"Không không không… vị đại nhân đó lại giao quyền năng cho một con người ư?!"
Khoan đã, không chỉ có mỗi vị đó.
Ánh mắt Ngư Trùng nhanh chóng lướt tới các cánh cửa khác chưa mở, lướt qua những khe hở nho nhỏ hé ra cảnh tượng đằng sau.
Có một vài cánh cửa mang theo khí tức nổi danh lẫy lừng, có vài cánh cửa còn xa đến mức cả đời nó sống trong vực sâu cũng chưa từng có tư cách chạm tới.
Không gian đen thẳm trước mặt như một vũ trụ vô biên, hai bên đại đạo là những cánh cửa khổng lồ đối xứng trải dài xa tít tắp.
Chúng vươn lên như những gã khổng lồ. Như một đội quân nghìn vạn người đang chờ lệnh.
Đây là lãnh địa mà chúng gìn giữ.
Chủ nhân của không gian này, chính là vương giả của bọn chúng.
Càng nhìn, Ngư Trùng càng hoảng sợ đến lạnh sống lưng.
Cuối cùng, trong tâm trí nó chợt vang lên một lời đồn từng nghe trong vực sâu. Khi ấy, phần lớn các loài quái đều cười nhạo, chẳng ai tin, mà bản thân nó sau đó cũng bị bắt đưa sang thế giới loài người nên càng không mấy bận tâm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ-!
"Hai người nghe chưa?" Khi đó, tiếng thì thầm kinh ngạc của đồng loại còn văng vẳng bên tai: "Nghe nói ở Bắc vực của vực sâu xuất hiện một con người, có quái thấy nhiều đại ác ma đi theo hắn, dường như đã xem hắn như chủ nhân… thậm chí còn dâng cả tên thật lên rồi!"
- Chẳng lẽ… là thật!?
Ngư Trùng trong khoảnh khắc bần thần vô định.
Ngay lúc ấy, những cánh cửa từng bị nó làm kinh động – tàn dư tinh thần của các đại ác ma, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Được sự đồng ý ngầm của chủ nhân nơi này, Lục Mi, những thực thể đó thẳng tay trục xuất nó ra ngoài.
Vào đúng khoảnh khắc bị sức mạnh tàn bạo đá bay khỏi không gian, so với cơn đau như xé rách linh hồn, điều đầu tiên Ngư Trùng nghĩ đến lại là: Mình rốt cuộc đã làm gì sai mà phải chịu đòn như vậy…
Bên ngoài, Sykes vẫn đang theo dõi sát từng phản ứng của Ngư Trùng. Khi chứng kiến cảnh nó trợn mắt, giãy giụa loạn xạ, rồi bất ngờ toàn thân co rút, bụng úp lên lưng, ông ta suýt nữa thì ngất:
Sykes: …!?
Sykes hét lên: "Khoan đã! Gì vậy!?"
Ông ta hoảng hốt áp tay lên thành kính. Nếu không vì sợ độc tính của Ngư Trùng, ông ta thật sự đã nhảy vào vớt nó ra rồi!
Đây là vật thí nghiệm quý báu, là "công cụ trắc định" hiếm có đấy!
Sykes lập tức quay sang nhìn Lục Mi.
Còn Lục Mi thì rất vô tội, điềm nhiên ngẩng mặt nhìn ông ta: "Tôi qua ải rồi chứ?"
Sykes lặng lẽ nhìn cậu, vẻ mặt như chết lặng: "Thông thường chỉ cần khiến nó xuất hiện xu hướng tấn công, thì tức là đã vượt qua ngưỡng cấp bốn, chính thức bước vào hàng ngũ siêu năng giả. Cấp càng cao thì phản ứng công kích của nó càng mãnh liệt."
Lục Mi gật đầu, chỉ ra: "Thế thì tôi đạt."
"…"
Sykes trầm mặc một lúc, huyệt thái dương giật giật như muốn nổ tung: "Chuyện này… không đúng khoa học! Tôi chưa từng thấy Ngư Trùng có biểu hiện như thế này! Rốt cuộc cậu là-"
"Sykes! Xem tôi mang gì đến cho ông đây!"
Chưa kịp dứt lời, một giọng nói sang sảng, tràn đầy khí thế vang lên từ ngoài cửa văn phòng.
Lục Mi thuận mắt nhìn về phía ấy, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái thùng to đến mức phi lý.
Chàng trai vác theo chiếc thùng nọ vừa liếc thấy cậu thì ánh mắt lập tức sáng rực, kinh ngạc kêu lên: "Là cậu à!"
Lục Mi: ?
"À à, suýt quên mất, tôi là Donald. Hồi nãy ở bến cảng… tôi gặp cậu rồi!" Cậu ta có vẻ rất hào hứng.
Sykes nhíu mày, cắt ngang: "Donald, không phải tôi đã bảo cậu đi hỗ trợ tàu khách sao? Sao lại về nhanh thế? Tình hình bên đó thế nào?"
"Nói ra thì cũng lạ. Mấy thuyền viên bảo là chẳng gặp sinh vật vực sâu nào hết. Nhưng sau đó tôi tự mình lượn một vòng ở vùng biển đó, rồi… lượm được cái này đem về."
Vừa nói, Donald vừa tháo cái thùng to phía sau xuống.
Lục Mi trông thấy bên trong là một đống dụng cụ mà cậu không nhận ra được, trong đó có một vài khẩu súng hình thù kỳ dị. Trên cùng, ngăn cách bằng một lớp lưới đánh cá, là một con quái vật khổng lồ hình dạng giống bạch tuộc.
Con quái vật rõ ràng bị nhét ép vào trong, đang nằm im bất động như đã chết. Vận chuyển một sinh vật vực sâu còn sống như thế này, cho dù nó gần như chẳng còn khả năng gây hại, thì cũng phải nói là... to gan quá đấy.
"Lúc tôi đến thì nó chỉ còn thoi thóp. Tôi nghĩ ông hay nói một con Ngư Trùng thì không đủ, nên biết đâu con này còn dùng được, thế là tôi mang về luôn!" Donald phơi phới tinh thần, lại liếc nhìn Lục Mi, trông vui vẻ ra mặt.
Lục Mi: … Có khi đây chính là con xui xẻo bị cậu đánh trúng lúc nãy?
"Có chuyện thế này sao…!" Sykes kinh ngạc, liếc nhìn con quái vật, chỉ liếc một cái đã xác nhận ngay: "Cấp D. Nhưng sắp chết rồi."
Rồi ánh mắt ông ta lại lướt sang con Ngư Trùng nằm co quắp bên cạnh, cảm thấy cái cảnh tượng này… sao mà quen thuộc đến thế.
Ánh mắt ông ta chuyển sang Lục Mi.
Còn Lục Mi vẫn bình tĩnh như thường, nội tâm thì đang lơ đễnh nghĩ: dường như độ chính xác khi tấn công từ xa của mình cần được cải thiện thêm. Dù rõ ràng là lúc ấy cậu đã cố ý giảm uy lực, tránh làm liên lụy đến vùng biển xung quanh.
Cuối cùng, Sykes đau lòng ôm cả con quái vật cùng bể cá lên, lẩm bẩm: "Tôi đến phòng thí nghiệm một chuyến."
Thật là, nơi đó đến giờ còn chưa có bóng người bước vào, vậy mà bây giờ lại lo sửa soạn cho hai sinh vật vực sâu trước tiên.
Trước khi đi khỏi, ông ta còn quay đầu dặn dò Lục Mi: "Bài kiểm tra năng lực của cậu đạt rồi. Phỏng vấn gì đó để sau đi, làm việc trước đã."
Donald sửng sốt: "Chúng ta cuối cùng cũng có đồng nghiệp mới rồi à?!"
"Sắp xếp vậy đi. Donald, cậu đưa cậu ta đem đống tài liệu trên bàn chuyển tới phòng lưu trữ, tiện thể giới thiệu qua nơi này."
Sykes lại nhìn Lục Mi bằng ánh mắt phức tạp: "Tạm thời cậu cứ làm ở phòng lưu trữ. Những việc cụ thể, Donald sẽ hướng dẫn."
Sykes cũng không rõ quyết định của mình có đúng hay không.
Bài kiểm tra bằng Ngư Trùng, tất nhiên không thể so với thiết bị tiên tiến, nhưng ít ra có một điều, giờ ông ta đã cực kỳ chắc chắn-
Chàng trai tên Lục Mi này, e rằng sở hữu tiềm năng vượt xa tưởng tượng!
Chỉ là… một tân binh mạnh đến thế, tại sao trước giờ chưa từng nghe ai nhắc đến?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đợt này Sykes nghĩ: "Lục Mi là thiên tài bắt đầu từ level 50, sau này có khi chạm mốc 70 cũng không chừng!"
Thực tế: Lục Mi vừa từ level 100 xuống, đang định đi theo phong trào sống "an nhàn lười việc".
Lục Mi: Ban đầu tôi thực sự không định gồng lên làm thiên tài đâu mà…