"Phụt… khụ khụ khụ!"
Donald đẩy cửa phòng lưu trữ ra, vội vã vung tay xua đi lớp bụi dày đặc bị khuấy lên trong không khí, rồi quay lại nhìn Lục Mi với vẻ áy náy.
"Nơi này vốn là trang viên cũ mới mua lại chưa lâu, nhiều chỗ vẫn chưa kịp dọn dẹp. Đợi lát nữa tôi phụ cậu lau dọn một chút."
Căn phòng phủ đầy bụi như thể đã bị niêm phong hàng chục năm, đến cả việc đặt chân xuống cũng khó.
Donald đặt nửa chồng tài liệu mình đang ôm xuống một chiếc bàn bên cạnh, rồi xoay người đi tìm dụng cụ làm vệ sinh.
Lục Mi cũng đặt phần còn lại xuống, sau đó quay người quan sát không gian rộng lớn này.
Bốn phía tường và những khoảng trống đều kê đầy giá sách, góc phòng còn chất đống vài bộ bàn ghế cũ kỹ đã hư hỏng, lẫn vào đó là mấy chiếc thang gãy.
Xem ra nơi này từng là thư viện của trang viên.
Sách cũ hẳn đã được dọn sạch, bây giờ dùng làm phòng lưu trữ cũng khá hợp lý.
"Không có ai quản lý à?" Lục Mi vốn tưởng rằng phòng lưu trữ là một bộ phận riêng, chí ít cũng phải có vài nhân viên làm việc.
Donald đang lom khom tìm cây chổi thì ngẩn người, có chút lúng túng liếc nhìn cậu: "Không, hiện giờ cậu là nhân viên duy nhất ở phòng lưu trữ."
"…"
Lục Mi lập tức nhận ra điều gì đó, đôi mắt bạc nheo lại: "Cho tôi hỏi, hiện tại phân hội này tổng cộng có bao nhiêu người?"
Donald gãi mũi, cố làm ra vẻ thận trọng quan sát sắc mặt cậu, rồi trả lời: "Ờm… tính luôn cậu thì là bốn người."
Nói xong thấy Lục Mi vẫn không biểu hiện gì, Donald lập tức lộ ra vẻ "đừng mà, đừng bỏ cuộc", vội vã bổ sung: "Tuy ít người, nhưng bộ phận thì đủ cả! Tôi phụ trách hành động, Sykes thì kiêm khoa kỹ thuật, y tế và cả nhân sự. Trước đây phòng lưu trữ còn thiếu người, giờ cậu đến là vừa khít!"
Lục Mi hỏi tiếp: "Cậu vừa kể ba người. Còn người thứ tư?"
Donald nói: "À, người cuối là hội trưởng của chúng tôi. Còn Sykes thì… kiêm luôn trợ lý hội trưởng."
Lục Mi: …
Tội nghiệp ông Sykes.
Làm được cả những thứ mà cậu còn không dám thử.
Lục Mi bỗng dâng lên một chút kính trọng, nhưng điều đó không có nghĩa cậu cũng muốn đi theo con đường thành xã viên tận tụy ấy.
Chính vì muốn sống an nhàn, thong dong, nên trong hàng ngàn lời mời tuyển dụng từ các hội siêu năng giả trên mạng sao, cậu mới chọn nơi ẩn nấp ở xó xỉnh như thế này.
"Vậy thì…" Lục Mi hỏi, "công việc của tôi cụ thể là gì?"
Donald đáp: "Sắp xếp, phân loại, lưu trữ đống tài liệu này, nhập dữ liệu vào hệ thống để sao lưu, và khi cần thì trích xuất cung cấp… tạm thời chỉ vậy thôi."
"Cậu cũng đừng vội." Donald tỏ ra đầy kinh nghiệm, cố gắng an ủi Lục Mi-
"Một khi trở thành nhân viên chính thức, chỉ cần năng lực đạt chuẩn, kiểu gì cũng sẽ được chuyển vào bộ phận hành động thôi! Đến lúc đó cậu sẽ là nhân viên tuyến đầu, nhận nhiệm vụ ngày càng nhiều! Có cơ hội thể hiện rồi thì chuyện thăng chức lên Tổng hội cũng đâu phải mơ mộng!"
Donald cứ ngỡ mình rất hiểu suy nghĩ của giới trẻ. Ai chẳng muốn thời xuân phơi phới, được bung tỏa tài năng?
Lục Mi lập tức nói: "Không cần. Bây giờ như thế này là tốt rồi."
Donald thì lại mang vẻ mặt "Tôi hiểu mà~", trong mắt càng thêm ngưỡng mộ: khiêm tốn mà không tự mãn, đúng là đồng nghiệp tốt!
Khi Donald tìm được cây chổi rồi lại cắm đầu lục lọi kiếm đồ hốt rác, Lục Mi đưa mắt nhìn về phía chồng tài liệu cần phân loại đặt bên cạnh mình.
Tùy tiện lật quyển đầu tiên lên, Lục Mi lập tức nhận ra đây là cuốn sách ghi chép các sinh vật vực sâu từng xuất hiện ngoài đời thực cho tới nay.
Lướt sơ một lượt, cậu đã thấy ghi chép về hai sinh vật vừa bị xách vào phòng thí nghiệm.
[Chủng loại quái vật: Ngư Trùng]
Mức độ nguy hiểm: E (thấp nhất)
Giới thiệu: tương tự với lời giải thích trước đó của Sykes.
Cùng xếp loại với Ngư Trùng là loạt sinh vật cấp E khác, đây cũng là cấp độ có số lượng ghi chép nhiều nhất.
Lật tiếp vài trang, đến mục cấp D.
[Chủng loại quái vật: Phi Chương (bạch tuộc bay)]
Mức độ nguy hiểm: D
Giới thiệu: Có hình dạng gần giống bạch tuộc, mọc thêm một đôi cánh thịt có thể thu gọn, cho phép bay trong cự ly ngắn. Mực phun ra có độc tố cực mạnh, cơ thể có thể thu nhỏ bằng lòng bàn tay.
Phương thức xử lý: Tuyệt đối không khuyến khích siêu năng giả đơn độc ứng chiến nếu không có trang bị hỗ trợ. Dù có tiêu diệt được, độc tố lắng đọng trong thi thể cũng cần được xử lý bằng phương pháp đặc biệt.
Càng về sau, số lượng cấp C ít đến mức đếm trên đầu ngón tay. Mỗi sinh vật cấp C đều có ghi chú thời điểm từng xuất hiện trong lịch sử, và gần như lần nào cũng dẫn tới tình huống toàn thành phố phải sơ tán.
Trong đó có không ít chủng loại đến cả Lục Mi cũng chưa từng gặp.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi. Vực sâu lớn như vậy, quái vật nhiều đến chẳng thể đếm xuể, cậu nào có thời gian mà đi nhận mặt từng con một.
Mặt khác, cũng có không ít sinh vật vực sâu mà Lục Mi từng đối đầu, lại hoàn toàn không xuất hiện trong tài liệu này.
"Nếu đã quyết định làm ở phòng lưu trữ…" Cậu nghĩ bâng quơ, "vậy có khi nên cân nhắc bổ sung thêm thông tin cho đám tài liệu này ấy nhỉ?"
Lục Mi đang định lật xem tiếp các sinh vật cấp B, thậm chí cả cấp A, thử coi có giống với ấn tượng của mình không.
Nhưng sau mục cấp C lại hoàn toàn trống rỗng.
Cậu hơi khựng lại, quay sang hỏi Donald vừa mới ôm cái hốt rác quay về: "Phía sau không còn nữa à?"
"Hả? Để tôi xem…" Donald nghiêng đầu nhìn: "À, phần đó hả? Vì từ cấp B trở lên đều là tư liệu tuyệt mật, với phân hội cấp như chỗ chúng ta thì không có quyền truy cập đâu. Nhưng nếu cậu thật sự quan tâm…"
Cậu ta ngập ngừng mím môi, như đang cân nhắc rồi nói thêm: "Tôi có thể hỏi giúp cậu thử xem Sykes có cách gì không."
"Thôi, không cần đâu." Lục Mi không đến mức phải gây khó dễ vì chuyện đó.
Cậu đã đại khái hiểu rõ hệ thống phân cấp sinh vật vực sâu của thế giới này. Nói không chừng, trong số tất cả loài người, người nắm rõ nhất về những tồn tại cấp cao… chính là cậu.
Nghĩ vậy, cậu càng cảm thấy công việc hiện tại rất phù hợp với mình.
Hai người cùng nhau dọn dẹp sơ qua phòng lưu trữ.
Do số lượng giá sách quá nhiều, cộng thêm sau đó còn phải dọn luôn phòng ký túc xá cho Lục Mi ở đêm nay nên căn phòng vẫn chưa được làm sạch hoàn toàn.
Đến khi mọi việc tạm ổn, trời đã sẫm tối.
Phân hội này tất nhiên là chẳng có nhà ăn gì cả, mọi người đều phải tự lo bữa cơm của mình. Vì thế, kẻ mới chân ướt chân ráo là Lục Mi được Donald mời đi "ký sinh" một bữa.
"Là đồ ăn tự sôi." Donald thẳng thắn nói ra sự thật hơi tàn nhẫn. "Ở đây không ai biết nấu ăn cả." ( app TYT - tytnovel )
Cũng không tệ lắm. Dù sao từ lúc đến thế giới này, Lục Mi vốn cũng chưa từng được ăn tử tế mấy bữa nên chẳng để tâm.
Trong bữa ăn, Donald giới thiệu cho cậu một diễn đàn.
"Đây là diễn đàn do Liên minh thiết kế riêng. Người tụ họp ở đó phần lớn đều là siêu năng giả, hoặc làm các nghề nghiệp liên quan mật thiết đến chúng ta."
Người ta thường bảo, muốn hiểu rõ một cộng đồng, cách tốt nhất là… âm thầm lặn sâu vài tháng trong diễn đàn hoặc diễn đàn phụ trợ của họ.
Lục Mi vui vẻ đồng ý.
Nhưng khi cậu lấy thiết bị cá nhân ra, Donald không giấu nổi sự ngạc nhiên: "Ơ, đây là… thiết bị đời ba à, cậu…"
Phải biết rằng thiết bị hiện tại đã được nâng cấp đến đời thứ bảy, mà đời ba thì ngoài việc truy cập mạng và gọi điện, đến cả ứng dụng hay trò chơi nặng hơn một chút cũng không thể chạy nổi. Ngay cả chợ đồ cũ cũng chẳng ai buồn thu lại.
Mặc dù Donald kịp dừng lại giữa câu, còn áy náy gãi đầu, nhưng Lục Mi lại chẳng để tâm chút nào.
"Không có tiền."
Cậu rất bình thản khi đối diện với thực tế rằng hiện tại mình nghèo rớt mồng tơi.
Donald vô thức liếc cậu bằng ánh mắt đầy cảm thông, đồng thời không khỏi thắc mắc, rốt cuộc Lục Mi đã trải qua cuộc đời thế nào mà lại… sa sút đến mức này.
Rồi chợt nghĩ đến tình cảnh hiện tại của phân hội K8 cũng chẳng khá khẩm gì hơn, Donald bắt đầu có cảm giác như vừa kéo Lục Mi… từ một cái hố nhỏ xuống hẳn một cái hố sâu hơn.
Lục Mi thì chẳng mấy quan tâm đến ánh mắt áy náy của Donald. Cậu bảo Donald cứ nghỉ ngơi trước, còn mình ở lại thu dọn bàn ăn.
Sau khi buộc gọn túi rác và ném ra ngoài, trên đường quay lại, Lục Mi tiện tay mở diễn đàn kia lên.
Trên màn hình hiện ra la liệt những bài đăng mới liên tục được cập nhật, thể hiện rõ mức độ sôi động và nhộn nhịp của diễn đàn này. Các bài viết liên tục được đẩy lên rồi lại bị đè xuống trong vòng vài phút ngắn ngủi.
Chỉ có vài bài hot nhất là đủ sức trụ lại trên đầu trang.
Lục Mi tiện tay lướt sơ, lập tức bắt gặp vài tiêu đề đập vào mắt:
"Phân hội A1 phát hiện khe nứt vực sâu mới, toàn bộ các hội trưởng hệ A sẽ họp khẩn vào ngày mai."
"Nghe nói phân hội C4 xuất hiện thiên tài tinh thần lực cấp sáu! Năm nay kiểu gì cũng lọt vào suất tuyển chọn chính thức của Tổng bộ. Bọn ở Tổng bộ lại chuẩn bị lo sốt vó rồi."
"Công ty săn đầu người: đơn thuê riêng tư 20 triệu tinh tệ, cần một siêu năng giả cấp năm, còn thiếu một người."
[Bài viết đã bị xóa! Quản trị viên nhắc nhở: nhận đơn riêng là vi phạm pháp luật! Xin quý vị hãy quý trọng mạng sống, đừng để đồng tiền che mắt!]
"Nhà giam Tartarus lại xảy ra sự cố! Mấy con cấp D với một cấp C trốn ra rồi! Lại phải tăng ca nữa! Đám cai ngục kia ăn hại à!!"
[Bài viết đã bị xóa! Quản trị viên nhắc nhở: nghiêm cấm tiết lộ thông tin mật!]
"Vũ khí đặc công mới do Học viện Tổng thiết kế chẳng ra gì, giá lại còn đắt chết người!"
…
Khóe môi Lục Mi hơi cong lên, lười nhác cảm thán một câu:
"Xem ra… thế giới bên ngoài vẫn còn náo nhiệt lắm."
Có lẽ chỉ có phân hội mà cậu tốn công chọn lựa kỹ càng này mới có thể… bình yên và an nhàn đến mức ấy.
Lục Mi đóng lại giao diện diễn đàn, nghĩ ngợi đôi chút, rồi xoay người bước về phía phòng thí nghiệm.
Lúc này, trong phòng phẫu thuật, hai con quái vật đang bị giam trong bể kính điều khiển chặt chẽ, lặng lẽ… nhìn nhau.
– Là điều gì khiến chúng ta tương ngộ nơi phòng ICU?
Có lẽ vì cảm thông cho cảnh "đồng bệnh tương liên", hai sinh vật vốn khác loài, vốn không thể hòa hợp, vậy mà lại bắt đầu trao đổi bằng tinh thần lực.
Và rồi, cuộc đối thoại đó lập tức khiến cả hai… sốc nặng:
Trời ơi! Cậu cũng bị đánh gãy giò nên mới vào đây à!?
Phi Chương (quái vật bạch tuộc bay) vốn chỉ vừa mới rời vực sâu, chưa từng thấy mặt Lục Mi, chỉ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của cậu.
Trong khi Ngư Trùng thì đã bị mất liên lạc với vực sâu từ lâu, nhưng lại từng tận mắt nhìn thấy Lục Mi.
Một kẻ biết người, một kẻ biết sức, hai nửa mảnh ghép đột nhiên khớp lại hoàn hảo. Trong nháy mắt, mọi thứ liền sáng tỏ.
Vì vậy, khi Lục Mi bước vào, hai con quái vật đã run cầm cập… ôm chặt lấy nhau.
Phi Chương là kẻ đầu tiên rú lên: "Là hắn! Đúng là hắn đó!!"
Ngư Trùng khóc trong im lặng, nước mắt bay tán loạn trong làn nước: "Lúc trước mạo phạm ngài thật sự xin lỗi! Là tôi có mắt không tròng, xin hãy cho tôi một cơ hội sửa sai!"
Lục Mi day day tai, thản nhiên nói: "Ồn quá."
Người khác còn đang ngủ, cậu không muốn vừa mới nhận việc ngày đầu đã làm loạn chỗ nghỉ.
Hai con quái vật lập tức ngậm miệng, mắt nhìn cậu đầy thảm thiết.
Lục Mi nheo mắt lại, ánh nhìn lướt qua lớp kính, rơi xuống người Phi Chương: "Ta đến là để hỏi ngươi. Ngươi từ đâu đến thế giới này?"
Hồi đó cậu tự mình rời khỏi vực sâu, ra đến thế giới bên ngoài mới biết, thì ra ở đây vốn luôn tồn tại thứ gọi là khe nứt vực sâu.
Từng có sinh vật từ vực sâu bò qua khe nứt mà đến nhân giới, chỉ là Lục Mi vận xui, chưa bao giờ gặp chúng trước đây.
Nhưng vài năm trở lại đây, khe nứt vực sâu xuất hiện với tần suất ngày càng cao, như một ngọn núi lửa ngủ yên đột nhiên bước vào thời kỳ phun trào.
Phi Chương lập tức trả lời rành rọt, chẳng giấu giếm điều gì: "Ngài vẫn chưa biết sao? Trong hoàng cung, có một khe nứt đấy."
Hoàng cung?
Lục Mi nhanh chóng lục lại ký ức về cuốn cẩm nang du lịch từng đọc trên tàu khách hôm trước.
Từ năm Tân lịch 2277 trở đi, các quốc gia lần lượt ký Hiệp ước Hòa Bình, cùng nhau lập nên Liên minh. Lãnh thổ được phân chia theo từng khu sao.
Khu sao K8, nơi Lục Mi đang ở, nằm trong lãnh thổ của Đế quốc Willo – một đế quốc nổi tiếng vì sản xuất loại khoáng thạch quý hiếm mang tên Lam Cương, nên còn được gọi là Đế quốc Lam Cương.
Khu sao K1 là thủ đô của nó, nhắc đến "hoàng cung" thì chắc chắn chính là nơi đó.
Lục Mi trầm ngâm, rồi hỏi tiếp: "Ngoài ngươi ra, còn sinh vật vực sâu nào khác trốn ra không?"
"Có, có vài con yếu hơn tôi một chút. Nhưng ra được không bao lâu thì bị một đám siêu năng giả tóm lại hết rồi, chỉ còn mỗi tôi trốn thoát được ra biển."
Và đúng lúc đang định kiếm gì ăn thì… bị đánh lật ngửa.
Nếu ví khu K8 nơi Lục Mi đang ở như vùng núi nghèo nàn xa xôi nhất, thì khu thủ đô K1 đương nhiên chính là vùng trung tâm của cả đế quốc.
Không cần nói cũng biết, phân hội K1 được trang bị hiện đại đến mức nào. Đội hình siêu năng giả ở đó so với K8 đúng là cách nhau… mấy cái vực Mariana. Với vài con quái vật nghi là cấp E, dẹp sạch gọn gàng là chuyện tất nhiên.
Lục Mi lập tức thấy yên tâm.
Tốt rồi. Mọi người đều có thể tự lo lấy, chẳng cần cậu phải can thiệp.
Vài xúc tu của Phi Chương mềm nhũn cọ qua cọ lại lên mặt kính, dính lấy như đang nôn nóng.
Lục Mi liếc qua vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của nó, tâm trạng khá tốt nên mở lời: "Còn chuyện gì muốn nói sao?"
Phi Chương như được đại xá.
Tất nhiên, một con bạch tuộc nhão nhoẹt thì chẳng thể gọi là "đáng yêu", phía sau, Ngư Trùng xúc động đến nỗi bay lên… tung luôn một cú đá. Nhưng Phi Chương đang trong trạng thái căng thẳng cực độ, hoàn toàn không còn tâm trí để nổi giận.
"Tôi, chúng tôi muốn… gia nhập dưới trướng ngài…"
Lục Mi: ?
Cậu ngẩn người một lúc, hình như nghe chưa rõ: "Ngươi nói gì cơ?"
Sự nghi hoặc đó lập tức khiến bên kia hoảng hồn não bổ đủ kiểu, Ngư Trùng bật người lao lên, cuống cuồng giải thích: "Ôi không phải là muốn ký khế ước đâu! Dĩ nhiên bọn tôi không phải không muốn giao tên, chỉ là… chỉ là không có tư cách đứng ngang hàng với các đại nhân kia thôi! Nhưng nếu ngài cần thì…"
Nó biết rất rõ lòng chiếm hữu của loài ác ma mạnh đến mức nào.
Ác ma vốn là chủng tộc sinh ra từ vực sâu, mà những kẻ tụ tập bên cạnh người đàn ông này, đều là những kẻ trong số đó – quái vật trong đám quái vật.
Thành thật mà nói, việc Lục Mi có thể trao đổi tên thật với từng ấy ác ma mà vẫn bình an vô sự thì trong mắt Ngư Trùng, cậu đã không khác gì thần linh.
Chính vì vậy, nó mới càng không dám có cùng một loại quan hệ như vậy với Lục Mi. Ai biết được những ác ma kia có thấy chướng mắt mà bóp nát nó vì "phạm thượng" hay không.
Khi Lục Mi còn đang trong trạng thái bối rối kéo dài, Ngư Trùng đã nhanh chóng phối hợp cùng Phi Chương, hạ màn bằng một câu tổng kết:
"Dù sao, gần đây mọi người đều nói… vực sâu sắp loạn rồi."
Va chạm giữa các thế giới đang cận kề.
Không, nói đúng hơn, là nó đã bắt đầu. Khi càng lúc càng nhiều khe nứt vực sâu xuất hiện, cán cân giữa hai giới đã nghiêng đi rõ rệt.
Cả hai sinh vật cùng nhất tề thỉnh nguyện, như thể đang hát vang một khúc tụng ca.
"Vậy nên, thưa người nắm quyền tối thượng trong Tứ Trụ, tương lai chi chủ của vực sâu, xin hãy để chúng tôi được dâng lên đôi chút sức mọn cho đại nghiệp vĩ đại của ngài!!"
Tương lai cái gì? Vĩ đại gì? Nghiệp nào hả???
Sao mình lại không hề hay biết gì cả… khoan đã!
Lục Mi sực nhớ ra, ký ức chợt quay về thời điểm rời khỏi vực sâu-
"Kẻ như tôi, ở đây cũng chán rồi."
Trên đỉnh vách đá cao, dáng người thanh niên loài người bị gió thổi tung vạt áo đen trắng, khó mà nhìn rõ diện mạo. Giọng cậu bình thản vang lên.
"Ngài có kế hoạch mới sao?" Một giọng nói khẽ khàng cung kính vang lên từ sau lưng cậu, một sinh vật không giống con người đang quỳ phục sát đất.
"Kế hoạch à? Cũng có thể coi là vậy." Thanh niên đáp. "Tôi muốn rời khỏi nơi này. Ra ngoài."
"Thì ra là vậy, cần chúng tôi theo cùng không?" Một quái vật có sừng dê, hình người, môi nhếch nhẹ như cười, nghe xong mà chẳng mảy may nghi ngờ.
Cặp mắt của nó đen kịt phần lòng trắng, đồng tử dựng thẳng như mắt thú, màu đỏ thẫm như máu, chăm chú dõi theo bóng dáng phía trước.
Chẳng có ai nghi ngờ, nó sẽ thực hiện mọi mệnh lệnh của người kia.
Sự tà ác và trung thành hòa quyện trong nó một cách ma mị đến rợn người.
"Tất nhiên là không." Thanh niên liếc nó một cái.
Chỉ một ánh mắt ấy, cơ bắp toàn thân quái vật lập tức siết chặt, năm ngón tay siết chặt đến nổi gân. Nó cảm thấy dòng điện lăn tăn cuộn chảy trong mạch máu, khiến dòng máu vốn lạnh lẽo trong cơ thể sôi trào cuồn cuộn. Phấn khích tột độ, đôi cánh sau lưng nó suýt nữa thì bung ra.
Nhưng cuối cùng, nó chỉ cúi đầu thấp hơn nữa, nở nụ cười đầy cung kính: "Như ngài mong muốn. Tôi sẽ không để ai quấy rầy ngài."
Lúc ấy, Lục Mi còn cảm động vì có một quản gia ác ma biết điều như vậy.
Bây giờ nghĩ lại-!!!
[Ta thật lòng chỉ muốn về hưu, còn ngươi lại tưởng ta chuẩn bị… chinh phạt thiên hạ.]
Không trách sao mấy năm nay mình có thể sống yên ổn ngoài đời như vậy.
Giờ thì chỉ còn lại một câu hỏi lớn cuối cùng:
Đám đó… còn chịu đựng được bao lâu nữa thì sẽ tự tìm đến cửa đây?