Khó mà nói được, giữa tai nạn bất ngờ và ngày mai, thứ nào đến trước.
Sáng hôm sau, Sykes hằm hằm bước vào phòng khách, khiến Lục Mi và Donald đang ngồi ăn sáng phai đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
"Có chuyện gì vậy?" Donald không nhịn được hỏi.
Sykes hít sâu đè nén cơn tức, quét mắt nhìn hai người một lượt rồi nói: "Tối qua tôi gọi điện cho phân hội K1…"
Chưa nói hết câu, Donald đã làm ngay vẻ mặt "à, hiểu rồi", cuối cùng lại lộ ra ánh mắt đầy thương cảm kiểu "sao ông lại tự làm khổ mình" nhìn về phía ông ta.
Lục Mi vừa mới nhận việc hôm qua nên có lẽ là người duy nhất không hiểu chuyện.
Donald thì đương nhiên rất sẵn lòng giải thích cho cậu.
Cậu ta len lén liếc sang gương mặt đầy uất ức của Sykes, rồi lấy tay che miệng, hạ giọng nói nhỏ với Lục Mi: "Cậu biết phân hội K1 là phân hội mạnh nhất khu vực này rồi đúng không?"
Thấy Lục Mi gật đầu, cậu ta nói tiếp: "Trước kia, ngoài khu vực hoàng thành ra thì toàn bộ vùng này đều thuộc quyền quản lý của bên họ. Nhưng nửa tháng trước chúng tôi chuyển đến đây, quyền quản lý khu sao K8 bị tách ra."
À, ra vậy. Lục Mi lập tức hiểu ra.
Bánh bị chia, nên người ta không vui.
Mặc dù khu K8 này nghèo rớt mồng tơi, nhưng méo mó có hơn không.
Có thể đối với những siêu năng giả tiền tuyến, giảm một khu vực đồng nghĩa với ít việc hơn; người dân thì sẽ thấy yên tâm vì có thêm một tổ chức bảo hộ. Nhưng ban lãnh đạo bên K1 chắc chắn không nghĩ vậy.
Thực tế thì đến giờ Donald vẫn còn nhớ như in cái vẻ kênh kiệu của người phụ trách khi đến bàn giao thời điểm họ tiếp quản khu này.
Sau đó, phân hội của họ cứ thế rơi vào trạng thái "bị vắng mặt trong radar xã hội".
Sykes vẫn còn đang nói tiếp: "Dựa vào dữ liệu tôi có, tôi suy đoán con Phi Chương kia rất có thể là từ khu K1 trốn ra. Thế nên tôi mới gọi hỏi xem họ có nắm được tình hình không, vì sinh vật vực sâu xuất hiện thì chắc chắn gần đó phải có khe nứt."
Khe nứt vực sâu là sự kiện có thể đe dọa cả vài khu sao, đương nhiên K8 cũng không tránh khỏi liên đới.
"Kết quả là bọn họ bảo chuyện đó cứ để họ xử lý, kêu tôi đừng xen vào."
Lời gốc là: "Ngay cả chúng tôi còn giải quyết không nổi, các người thì có ích gì?"
Rốt cuộc chẳng lấy được tí thông tin hữu dụng nào, còn bị mỉa mai một trận nên thân.
Lục Mi thì biết vị trí khe nứt nằm trong hoàng cung, nhưng lại không thể nói rõ nguồn tin từ đâu mà có nên cũng không mở miệng.
Sykes cũng chẳng trông mong gì vào hai người họ, ông ta chỉ đơn giản là muốn trút chút uất ức trong lòng cho nhẹ nhõm hơn.
Đợi đến khi Sykes rời đi với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, Donald quay sang nhìn Lục Mi: "Cậu không thấy lo sao?"
Lục Mi đáp lại bằng một ánh mắt khó hiểu.
Donald nói: "Lần đầu tiên tôi biết khe nứt vực sâu ở ngay gần mình, tôi hoảng lắm đó!"
Cậu ta thật lòng bội phục, người này đúng là quá bình tĩnh, khiến cậu ta chẳng còn cảm giác gì gọi là "tiền bối dẫn dắt hậu bối" nữa cả!
Lục Mi lười nhác nhướng mày: "Lo cũng vô ích thôi mà."
"… Nói vậy cũng đúng." Donald gật gù, lấy lại tinh thần: "Nhưng mà lâu vậy rồi vẫn không có tin tức gì, chắc bên phân hội K1 đã kiểm soát được khe nứt rồi."
"Bỏ qua chuyện đó đi đã." Donald đứng dậy, từ góc phòng lôi ra xô nước và giẻ lau. "Hôm qua chỉ mới quét sơ phòng lưu trữ thôi, hôm nay phải cố dọn sạch hẳn mới được!"
Lục Mi khựng lại một chút, rồi như chợt nhớ ra: "À, phòng lưu trữ hả, tôi dọn xong rồi."
"… Hở?"
Donald không tin cho lắm, liền cùng Lục Mi lên lầu.
Sau đó, vào khoảnh khắc cánh cửa phòng lưu trữ được đẩy ra, giống như cậu ta vừa mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới hoàn toàn mới-
Cái… cái này là…?
Đây... vẫn là cái nơi bụi bặm bừa bộn, mục nát tơi tả tối hôm qua sao!?
Chỉ thấy, trong góc phòng không còn dấu tích của lớp bụi dày đặc đọng lại từ hôm trước. Những kệ sách xộc xệch đã được sắp xếp ngay hàng thẳng lối, mặt sàn sạch bong lộ ra lớp gạch hoa bóng bẩy tinh xảo.
Ánh sáng ban mai chiếu rọi qua ô cửa sổ lớn, rọi đến cả hoa văn khắc trên khung gỗ sạch đến mức… như đang phát sáng!
Đây là gì vậy? Có khi nàng Ốc Tiên cũng không đạt hiệu suất cao đến thế!
Donald kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc bàn dài ở giữa phòng giờ đã như mới.
Lục Mi đang ngồi đó, điềm nhiên nhập tên các tài liệu và vị trí lưu trữ vào thiết bị cá nhân, tạo bảng tra cứu và hệ thống ghi chú.
Donald há hốc miệng, cái xô nước trên tay cũng buông ra lúc nào không biết: "Không phải cậu đã… thức trắng cả đêm đấy chứ?"
Chứ không thì sao có thể một mình làm được từng ấy chuyện?
Lục Mi: "Không hẳn."
Cậu vẫn luôn theo đuổi một nếp sống khoa học và lành mạnh.
Còn cảnh tượng trước mắt, dĩ nhiên không phải do một mình cậu làm ra rồi.
"Có chuyện gì cứ sai bảo chúng tôi nhé!"
Tối qua, sau màn thề thốt trung thành, hai con quái đã lập tức thể hiện đầy đủ tinh thần của một kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt và khao khát ôm đùi nhân vật lớn.
Thấy chúng nhiệt tình như vậy, cộng thêm mới vừa phát hiện một cú "bất ngờ lớn", Lục Mi đương nhiên không khách sáo.
Cậu hỏi: "Biết dọn dẹp không?"
Hai con quái: "… Hả?"
Và đó là lý do phòng lưu trữ sáng choang như bây giờ.
Dù Donald có nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi chuyện này rốt cuộc là sao, nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, cậu ta cũng chỉ đành chấp nhận.
Vị đồng nghiệp mới này… sao cứ thấy có gì đó kỳ lạ một cách khó diễn tả.
Đúng lúc cả hai còn tưởng hôm nay sẽ là một ngày bình thường như bao ngày khác, thì buổi chiều, họ lại bị Sykes gọi tới gấp.
"Xảy ra chuyện rồi."
Vừa mở miệng, Sykes đã vào thẳng vấn đề.
"Phân hội K1 mất liên lạc rồi."
Lục Mi: "…"
Donald: "…"
Dù biết bây giờ không phải lúc để lạc đề, nhưng… mới hôm qua còn mạnh miệng bảo không cần giúp, hôm nay đã ngã sấp mặt?
Cái tốc độ này cũng… nhanh quá đáng rồi đó?
"Vậy… thủ đô thì sao? Không có chuyện gì chứ!" Donald hoàn hồn lại, sốt ruột thấy rõ.
Lục Mi liếc nhìn cậu ta, ánh mắt mang chút suy tư.
"Không rõ." Sykes đáp: "Nhưng trước khi mất liên lạc, tôi có nhận được một tín hiệu cầu cứu. Sau đó tôi liên lạc với các khu sao khác, họ cũng nhận được. Bây giờ đang gom quân tiếp viện tiến về phía hoàng thành."
"Tôi cũng đi!" Donald lập tức nói.
Sykes cũng không ngạc nhiên, chẳng hề từ chối.
Phân hội K8 tuy nhỏ, nhưng chỉ cần còn tồn tại, trong thời điểm này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thủ đô của Đế quốc Lam Cương, hòa bình và ổn định của nơi đó ảnh hưởng đến rất nhiều người.
"Đi chuẩn bị tàu bay đi, tôi sẽ đi cùng cậu." Sykes dặn Donald, sau đó quay sang Lục Mi: "Cậu tạm thời ở lại trông coi phân hội, Phi Chương và Ngư Trùng giao cho cậu. Bây giờ nơi này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sự cố nào."
Thật ra trước khi đưa ra quyết định, Sykes cũng hơi do dự. Dù sao thì năng lực của Lục Mi cũng không đơn giản, rất có thể là lực lượng chiến đấu chủ chốt.
Nhưng rồi ông ta lại nghĩ đến việc Lục Mi chỉ vừa mới vào nghề, cứ như ép một người mới chưa từng chạm súng đặc công ra tiền tuyến, đó là sự bất kính tột độ đối với sinh mạng của người lính.
Huống chi, đây còn là một "hạt giống tốt" chỉ cần còn sống thì chắc chắn sẽ có tiền đồ rạng rỡ. Ông ta làm sao có thể để một quyết định hấp tấp hủy hoại tương lai của cậu, Chỉ nghĩ tới khả năng đó thôi đã thấy đau lòng rồi.
Vì thế, Sykes đã lựa chọn phương án thận trọng nhất.
Ngoài dự đoán là, Lục Mi không hề tỏ ra bất mãn như ông ta lo nghĩ.
Chàng trai có đôi mắt bạc chỉ nhẹ gật đầu: "Được."
Sykes như trút được gánh nặng, lòng tràn đầy cảm kích, càng nhìn cậu lại càng thấy hài lòng.
Nhưng sau khi Sykes và Donald rời đi, chỉ còn một mình, Lục Mi lập tức xoay người rời bước-
Trong phòng thí nghiệm, con Phi Chương đã phải… lau trần nhà suốt cả đêm hôm qua, giờ đang mềm nhũn nằm gục trong bể, sống dở chết dở.
Ngay giây sau, vừa thấy bóng dáng Lục Mi bước vào, nó như hồi máu toàn phần, từ trạng thái nhão nhoẹt lập tức bật dậy như lò xo.
"Ngài tới rồi ạ!"
Nó lập tức dính chặt lên mặt kính, đôi mắt tròn vo ngân ngấn nước long lanh nhìn Lục Mi đầy thành kính.
Ngư Trùng đang lượn lờ phía sau cũng lập tức phấn chấn thấy rõ.
Lục Mi thẳng thừng hỏi: "Ngươi còn nhớ vị trí chính xác của khe nứt hôm trước không?"
Phi Chương phấn khích gật đầu như giã tỏi: "Nhớ nhớ! Tất nhiên là nhớ! Tôi chui ra từ đó mà! Ở góc tây nam hoàng cung ấy!"
"Rất tốt." Lục Mi giơ tay chỉ vào nó: "Thu nhỏ lại hết mức có thể, theo ta một chuyến."
Phi Chương: Ồ ồ ồ ồ ồ-! Tôi, tôi, tôi được ra ngoài rồi! Chủ nhân muốn đưa ta đi cùng!
Dưới ánh mắt ghen tị tràn trề của Ngư Trùng, nó bắt đầu co lại, biến hình vèo một phát thành… cỡ cục tẩy!
Lục Mi có chút kinh ngạc: "Không phải tư liệu ghi là các ngươi chỉ có thể thu nhỏ bằng bàn tay à?"
Ít nhất thì… tài liệu có nói thế.
Phi Chương xấu hổ xoay xoay xúc tu: "Tôi… tôi gầy hơn mấy con khác…"
Lục Mi: "…"
Được rồi. Bây giờ đến quái vật cũng phải chạy đua dáng vóc hả?
Bể nước đặc chế có thể giam nổi chúng, nhưng với Lục Mi thì chẳng khác gì một cái hộp cứng bình thường.
Cậu dễ dàng mở nắp bể mà không kích hoạt báo động, lôi Phi Chương ra như xách đồ chơi.
Rồi quay sang ngó Ngư Trùng đang bám mặt kính, nhìn theo cậu bằng ánh mắt rơm rớm trông cực kỳ đáng thương, cậu dặn dò:
"Ngươi ở lại trông nhà."
Ngư Trùng: "… Vâng."
Thất vọng vô hạn. Huhu.
Vì chiếc phi cơ duy nhất của phân hội đã bị Sykes và Donald lấy đi, nên Lục Mi đương nhiên không thể dùng cách "bình thường" để di chuyển nữa.
Cậu xoay người bước tới trước gương lớn đặt trong ký túc xá, vừa lắc lắc con bạch tuộc trong tay vừa nói:
"Nhìn vào gương, hồi tưởng lại hoàng cung. Càng chi tiết càng tốt."
Cậu có khả năng xuyên qua mặt gương để dịch chuyển không gian, năng lực từ "tri thức" mà cậu sở hữu. Tuy nhiên, điểm đến bắt buộc phải là nơi cậu từng đặt chân tới.
Lục Mi chưa từng đến hoàng cung nên chỉ có thể lùi một bước, dùng Phi Chương làm vật trung gian.
Thực tế, kỹ năng này không nằm trong danh mục "tri thức" ban đầu mà cậu nhận được qua khế ước mà là kết quả của việc cậu tự mình lĩnh hội, diễn giải, rồi nâng cấp hoàn chỉnh thêm.
Việc vận dụng thành thạo hơn cả bản thân kẻ đã hiến dâng "tri thức" chính là một trong những lý do giúp Lục Mi sống sót được trong vực sâu.
Mặt gương từ từ dậy sóng, nổi lên từng gợn ánh bạc lăn tăn.
Phi Chương đang gồng mình vẽ lại cảnh hoàng cung trong đầu, thấy cảnh tượng kỳ lạ ấy mà sửng sốt trợn tròn mắt. Nó chưa từng chứng kiến cảnh này bao giờ. ( app truyện TᎽT )
Đến khi hình ảnh Lục Mi và Phi Chương biến mất khỏi gương, thay vào đó là khung cảnh một tòa cung điện chưa từng thấy, Lục Mi không chần chừ, bước thẳng vào.
Ngay cả quái vật cấp D cũng không thể chịu nổi sức mạnh liên quan đến không gian và thời gian. May mà Lục Mi đã bọc thêm một lớp lá chắn bảo vệ cho nó.
Phi Chương cảm kích nhìn cậu một cái, rồi cẩn trọng hỏi: "Ngài… định tới trấn áp khe nứt sao?"
Dù mới tiếp xúc chưa lâu, nhưng nó vẫn cảm thấy… Lục Mi không giống kiểu người "nhiệt tình vì công lý" cho lắm?
Cậu luôn mang một dáng vẻ giống như người đứng ngoài cuộc: lười nhác, dửng dưng, như thể chẳng có gì lọt vào nổi đôi mắt bạc ấy.
Lục Mi hơi cúi mắt, liếc xuống nó một cái, khiến Phi Chương sợ đến dựng xúc tu, run rẩy không dám hỏi thêm.
Nhưng trên thực tế, ẩn sau khuôn mặt lạnh tanh đó, Lục Mi đang âm thầm… cau mày đầy bất lực: Tôi mà không muốn ngồi yên trong văn phòng uống trà chắc? Tôi đến đây là vì sợ… khe nứt này mà nhỡ đâu lại chui ra một đứa quen biết thì sao!?
Dù xác suất rất thấp, nhưng không đề phòng thì lỡ có kẻ nào tìm đến tận cửa rồi mới biết… thì xấu hổ chết mất!
Lúc này, chuyển đổi không gian cuối cùng cũng hoàn tất, Lục Mi bước ra khỏi hành lang gương, đáp xuống mặt đất.
"Đúng rồi đúng rồi! Chính chỗ này! Đây chính là nơi tôi lần đầu bước vào thế giới này!" Phi Chương thấy phong cảnh quen thuộc, không kìm được kích động reo lên.
Lục Mi ngẩng đầu nhìn lên-
Ồ hô hô, không phải chứ? Hành động này nghĩa là đang chọc giận cả một tộc quái vật trong vực sâu đấy à!?
Chỉ thấy trên bầu trời các cụm cung điện là vô số quái vật hình dạng long xà có cánh, đang gầm rú rền trời, từng đàn từng lũ bay rợp trời bao phủ bầu không khí.
Lục Mi nhanh chóng đối chiếu diện mạo bọn chúng với tài liệu:
[Loài: Long xà đầu rắn – Cấp D]
[Ghi chú đặc biệt: Quái vật cấp D nói chung có thể bị đánh bại bởi một nhóm siêu năng giả. Tuy nhiên, loài long xà đầu rắn này sống theo bầy đàn, nếu thấy một con, khả năng cao sẽ còn nhiều con khác ở gần!
Ngoài ra, một số cá thể long xà đầu rắn có thể tiến hóa lên cấp C! Các chuyên gia suy đoán, đó có thể là thủ lĩnh của cả đàn.]
Đám quái vật ấy đang lượn vòng giữa không trung, gầm thét điên cuồng, phun lửa đỏ rực từ miệng, lửa rát cháy rực cả bầu trời.
Trời xanh thăm thẳm giờ đây bị bao phủ bởi khói đen và lửa đỏ cuồn cuộn không dứt, xa xa còn vẳng lại từng tiếng nổ dữ dội như sấm rền.
Chúng đang tìm cách bay ra khỏi hoàng cung, nhưng bị chặn lại bởi một lớp kết giới vô hình.
Khi những con quái lao mình va vào kết giới, Lục Mi trông thấy một ảo ảnh sóng động khổng lồ hiện lên—đó là lá chắn năng lượng bao phủ toàn bộ cụm cung điện nguy nga.
Lớp bảo hộ này vừa chặn không cho đám quái thoát ra ngoài gây họa, lại đồng thời biến chúng thành thú dữ bị nhốt trong lồng, khiến chúng càng điên cuồng phá hủy mọi thứ xung quanh.
Giữa lúc khói lửa ngập trời, một tràng bước chân hỗn loạn vang lên, Lục Mi thấy phía trước xuất hiện một đoàn người khá đông đang tiến về phía này.
Chỉ cần nhìn thấy bộ đồng phục chiến đấu màu lam đặc trưng trên người họ, Lục Mi liền nhận ra. Đây là tổ hành động của phân hội K1, cái tên mà Donald từng nhắc đến trong bữa sáng.
Nhưng giờ đây, những siêu năng giả của K1 ấy lại đang hộ tống một ông lão tóc bạc trắng đầy vội vã.
Không cần hỏi han gì, Lục Mi đã dễ dàng nhận ra thân phận của ông ta, chỉ bằng cách lắng nghe những người xung quanh đang gọi:
"Bệ hạ, xin ngài đi lối này ạ!"
Vừa nhìn thấy đối phương, con Phi Chương đang núp dưới cổ áo của Lục Mi lập tức phấn khích: "Ồ ồ ồ! Thơm quá! Người này mùi thơm thật-"
Câu nói chưa kịp dứt, nó đã nhận ra có một ánh mắt lạnh như băng đang chiếu thẳng lên mình.
Phi Chương đông cứng lại: "Không ngon, không ngon! Tôi thề từ giờ chỉ ăn cá! Tôi thề đấy!"
Sinh vật vực sâu thường có khẩu vị rất đa dạng. Chỉ những kẻ mạnh mới có quyền… kén ăn. Còn loại như nó, ở đáy chuỗi thức ăn, gì cũng ăn được.
Nhưng nếu Lục Mi đã không thích, thì nó thề cả đời cũng không đụng đến nữa.
Chút kịch nhỏ này không ai chú ý đến, nhưng chẳng bao lâu sau, đoàn người phía trước cũng nhận ra sự hiện diện của Lục Mi đang đứng chắn ngay giữa đường.
Chàng trai khoác áo gió trắng đen, lặng lẽ đứng giữa khung cảnh rực cháy như tận thế, sạch sẽ đến mức gần như không thể tin nổi.
Một thế giới đang rực lửa gào thét xung quanh cậu, mà bên người cậu, mọi thứ như đột ngột chậm lại. Ngay cả tiếng nổ long trời lở đất kia cũng như thể bị cắt đứt bởi lớp không khí yên tĩnh mà cậu mang đến.
Cậu đứng giữa gió, bất động như một điểm neo trong hỗn loạn. Khi nhận ra có người đến gần, cậu chậm rãi ngẩng đầu, dưới hàng mi dài là đôi mắt bạc thản nhiên mà sáng rực, đẹp đến mức như không thuộc về thế giới này.
Đám người trước mặt, gần như ai nấy đều mang thương tích, đột nhiên sững sờ.