"… Này! Mọi người còn đứng đơ ra đó làm gì?!"
"Đây là cơ hội của chúng ta! Ai cần rút thì rút, ai cần cứu người thì mau hành động!"
Ngay khi tận mắt chứng kiến thủ lĩnh loài long xà đầu rắn bị trấn áp, những tiếng hô vang tương tự lập tức vang lên khắp các chiến trường trong hoàng cung.
Những lời đó đã đánh thức phần lớn những người vẫn còn đang ngơ ngác sững sờ.
"Mạnh quá, mạnh kinh khủng!"
Trên khắp chiến trường rải rác khắp hoàng cung, từng tiếng hô kinh ngạc vang dội không dứt.
"Các cậu thấy không, chỉ một chiêu mà đã trấn áp được một con quái vật cấp C!"
"Thấy rồi thấy rồi…" Những tiếng đáp lại bất đắc dĩ, mọi người từ trạng thái ngẩn ngơ dần hoàn hồn: "Tụi này đâu có mù, cần gì cậu phải hét lên."
Đòn đánh kinh thiên động địa đó, làm sao có thể không nhìn thấy.
Thật sự là…
— Quá kinh khủng!
Họ nhìn về phía đám quái vật từng suýt chút nữa đoạt mạng họ, giờ lại đang hoảng loạn bỏ chạy tán loạn khắp trời.
Tình thế đảo chiều chóng mặt, như thể chỉ trong chớp mắt.
Mà thắng lợi áp đảo trên bầu trời kia lại giống như một phép màu từ thế giới khác, chỉ thoáng hiện ra để họ kịp nhìn thấy một lần.
"Được cứu rồi! Tuyệt thật, cứ tưởng lần này chắc chết rồi! Đây là lần đầu tiên tôi ra chiến trường, không ngờ lại kịch tính thế này hu hu hu!" Một đội viên mệt lả ngồi phịch xuống đất.
"Đó chính là sức mạnh của chiến lực đỉnh cấp." Một người thở dốc nói: "Có thể một mình xoay chuyển cục diện… không trách sao tổng bộ mỗi năm đều cố tuyển bằng được những kẻ mạnh như vậy."
Ánh mắt kẻ đó ánh lên sự ngưỡng mộ xen lẫn khao khát. Giống như cánh cửa đến một thế giới mới vừa được mở ra trước mặt.
"Nhanh, mau tới đó xem có chuyện gì xảy ra!" Có người thở hổn hển, vừa áp tay lên ngực vừa cố trấn an trái tim đập loạn.
"Không phải người chúng ta quen biết… Với sức mạnh thế kia… không rõ là địch hay bạn. Mong đừng là ác mộng đội lốt người."
Pháp trận khổng lồ đang từ từ thu lại kia cũng dần hóa thành ánh sáng lấp lánh rồi tan biến khỏi tầm mắt họ, như thể chia cắt tư duy của mọi người thành hai thế giới: hiện thực và ảo mộng.
Pháp trận ấy đẹp đến mức chỉ có thể tồn tại trong thần thoại. Những đường nét bí ẩn đến cực điểm kia khiến bất cứ ai nhìn thấy đều cảm thấy đầu óc ù đi, mắt đau nhức như kim châm.
Không thể phân tích, không thể nhìn thẳng. Như thể nó đang tuyên bố như vậy.
Cộng thêm cảm giác sống sót sau đại nạn, đủ mọi cảm xúc trong lồng ngực như bùng nổ. Kích động, sợ hãi, kính sợ, lo lắng, cảm kích, tôn thờ… tất cả cuộn trào lên, khiến họ nhất thời không thốt nên lời.
"Đây là một sức mạnh chưa từng được thấy…" Sykes lẩm bẩm, trực giác của một học giả đang gào thét không ngừng.
Ông ta cảm thấy trong chuyện này nhất định có điều gì đó vượt xa tầm hiểu biết, một bí mật vĩ đại mà ông ta chưa thể chạm tới.
Chỉ tiếc là, bây giờ hoàn toàn không có thời gian để tìm hiểu sâu hơn.
Đa số quái vật đã rút lui. Tuy vẫn còn vài con sót lại, nhưng chúng đều nằm trong phạm vi có thể khống chế được.
Phần lớn những người còn lại bắt đầu dốc sức chạy về phía trung tâm chiến trường. Một phần là để hỗ trợ nơi giao tranh ác liệt nhất, phần còn lại là do bản năng dẫn lối.
Họ đuổi theo ánh sáng bạc lam vừa rực rỡ như mặt trời sắp khuất chân trời, dốc hết sức chỉ để giữ lại được một chút ánh sáng ấy.
"Này, mấy người chờ đã, còn những thương binh này thì sao hả?!"
Sykes vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ tay ra như muốn giữ lại đám siêu năng giả đang hừng hực khí thế lao đi.
"Để họ đi đi."
Những siêu năng giả bị thương không thể tiếp tục chiến đấu chỉ đành lưu lại tại chỗ. Họ rút vũ khí ra, tiêu diệt nốt vài con quái vật sót lại, tinh thần đang phấn chấn đến tột độ.
"Chúng tôi cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra."
— Một lũ điên!
Sykes nhìn đám người mặt đầy máu nhưng cười đến rạng rỡ ấy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
— Đám người tiếp xúc với vực sâu quá lâu rồi, đầu óc cũng hỏng hết cả rồi! Không cần mạng sống nữa à!
Cái khát vọng theo đuổi "dị thường", khao khát vươn tới "phi phàm" ấy, đã từ lúc nào trở thành bản năng in sâu vào xương tủy của những siêu năng giả, biến họ thành một đám quái nhân dị thường.
… Khoan đã, Donald đâu rồi?
Sykes đảo mắt nhìn đám người đang rời đi, lập tức nhận ra bóng lưng quen thuộc kia. Ông ta lập tức hét lên:
"Này nhóc kia, sao cậu cũng chạy theo bọn họ vậy?!"
Tạm thời gác lại tâm trạng mệt mỏi của Sykes, bên phía Lục Mi vừa xử lý xong thủ lĩnh long xà đầu rắn, lúc này đang đứng trên đỉnh tháp, chậm rãi thu lại sức mạnh.
Cậu tiện tay tiêu diệt luôn vài con quái vật tự chui đầu vào lưới, còn những con khác thì chẳng buồn để ý.
Cậu đến đây là để giúp, đâu phải bảo mẫu. Mà nói thực, nếu đến cả đám quái vật còn lại này cũng không xử lý nổi, thì cậu quả thật cần đánh giá lại năng lực của Hội Siêu Năng Giả.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là như cậu từng nói, muốn giải quyết triệt để thì phải xử lý từ nguồn gốc.
Nếu không đóng lại hoặc khống chế được khe nứt vực sâu, thì làm nhiều đến mấy cũng chỉ là uống rượu độc giải khát.
"Khe nứt nằm ngay dưới lòng đất ở đây!"
Từ sau trận chiến vừa rồi được Lục Mi "bế bay", Phi Chương giờ đã xem cậu như thần tượng, chỉ hận không thể tận tâm tận lực mà giúp. Giờ nó ra sức chỉ đường.
"Dưới lòng đất?" Lục Mi vung tay, gọi cây thương bạc lam trở lại, trầm ngâm nói:
"Nói thật, từ đầu ta đã thấy lạ. Tuy có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức của khe nứt, nhưng vẫn cứ có cảm giác như có thứ gì đó đang cản trở cảm ứng của ta."
Vì vậy, dù biết khe nứt ở "gần đây", nhưng cậu vẫn không thể khóa chặt được vị trí chính xác.
"Tôi biết rồi, là do cái khoáng sản tên là Lam Cương đấy!"
Phi Chương nhớ lại thời điểm nó mới đến thế giới này:
"Dưới lòng đất có rất nhiều loại khoáng thạch này. Nó có thể che chắn hoàn toàn khí tức của vực sâu… Nếu tôi không phải đến từ bên kia, chắc giờ cũng chẳng cảm nhận được gì dưới chân mình luôn đó!"
"Loại khoáng thạch đó lại có tác dụng thế cơ à…" Lục Mi lẩm bẩm, như đang ghi nhớ thông tin.
Ngay sau đó, cậu đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu, ngọn thương trong tay chỉ thẳng xuống dưới: "Đi thôi, xuống đó xem thử."
Ánh sáng bạc lam tựa sao băng rơi thẳng xuống đất. Mũi thương xuyên qua mặt đất, khoan ra một lỗ lớn vừa đủ cho một người chui lọt.
Hố này bị che khuất giữa những tàn tích đổ nát xung quanh, thoạt nhìn không mấy nổi bật.
Lục Mi nhảy xuống khỏi tòa tháp, vạt áo tung bay trong gió vẽ thành một đường cong uyển chuyển mà mạnh mẽ.
Chỉ chớp mắt, cậu đã xuyên qua lối mở, nhẹ nhàng tiếp đất. Ngọn thương đi trước dẫn đường đã hóa thành hạt sáng, tự động tan vào cơ thể cậu.
"… Không ngờ bên dưới hoàng cung lại có không gian rộng lớn đến vậy." Lục Mi quan sát bốn phía, phát hiện nơi này là một hệ thống hành lang đan xen như mê cung.
Tường được lát bằng những phiến đá cắt gọt gọn gàng. Dưới ánh sáng yếu ớt còn có thể thấy những bức bích họa cũ kỹ được vẽ lên đó. Mỗi đoạn hành lang đều dẫn đến những căn phòng khép kín, kiến trúc hệt như một khu nhà ở bình thường, chỉ có điều tối tăm và cũ kỹ hơn nhiều.
Mỗi quãng đường, đều có thể trông thấy các đống khoáng thạch xếp chồng lại với nhau, phát ra ánh sáng xanh nhạt.
"Đó chắc là Lam Cương rồi." Lục Mi lẩm bẩm: "Nơi này nhìn chẳng khác gì một cung điện thứ hai được xây bên dưới lòng đất."
Có lẽ hoàng thất của Đế quốc Lam Cương thật sự thích kiểu bố trí như thế này. Trên mặt đất có nhà, dưới lòng đất cũng có nhà? Nhưng mà ở dưới này trống hoác thế này, ban đêm ngủ ở đây không thấy rờn rợn à?
Lục Mi lắc đầu, rồi tiếp tục đi sâu vào trong. Với khoảng cách hiện tại, cậu đã có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí tức từ khe nứt.
Cùng lúc đó, tại nơi đặt thiết bị trấn áp bên cạnh khe nứt vực sâu, có hai bóng người đang lén lút tụ lại.
Người thấp hơn có vẻ hơi do dự, lên tiếng:
"Chúng ta thật sự phải làm thế này sao?"
"Đừng nói nhảm! Không thể để họ phát hiện thiết bị trấn áp đã bị động tay động chân! Trước khi bọn họ đến được chỗ này, chúng ta phải hủy sạch mọi chứng cứ!"
Gã cao hơn đáp lại bằng giọng độc địa, lườm anh ta đầy cảnh cáo.
"Đây là mệnh lệnh của đại nhân kia đấy."
"… Tôi, tôi biết rồi."
Gã thấp lắp bắp, rõ ràng rất sợ hãi khi nhắc đến cái người được gọi là "đại nhân", nuốt khan một ngụm nước bọt.
Sau đó, anh ta run rẩy mở thiết bị điều khiển cá nhân. Một tấm bản đồ dạng mạng lưới của cung điện ngầm lập tức được chiếu lên không trung, trên đó nhấp nháy chi chít những chấm đỏ nhỏ li ti.
"Tất cả những điểm đỏ này là vị trí kích nổ. Nếu kích hoạt thành công, cả hoàng cung sẽ sụp xuống lòng đất trong tích tắc."
"Tốt lắm. May mà bây giờ mọi người đều đang tập trung chống quái vật bên ngoài, lại chẳng hiểu ai đã làm cách nào mà khiến đám long xà đầu rắn chặn lối dưới đất bay hết ra ngoài. Đúng là ông trời đang giúp ta!"
Gã cao cười toe toét, rồi hỏi thêm:
"Quốc vương thì sao?"
Gã thấp mở sang một giao diện khác, xác nhận vị trí chấm xanh:
"Vẫn còn trong hoàng cung."
"Tốt! Lần này ông ta đừng hòng thoát!"
Gã cao lập tức cướp lấy thiết bị từ tay đồng bọn, ấn nút khởi động bộ đếm ngược.
[10:00]
[09:59]
[09:58]
…
Thấy đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu, hai người không do dự thêm giây nào, lập tức quay người rời đi.
"Ha ha ha, đáng đời!" Gã cao cười sằng sặc: "Lần này không biết bao nhiêu mạng người sẽ bị chôn cùng, chúng ta rút thôi!"
"… Sẽ có người chết à?" Gã thấp hơi ngẩn ra, sau đó mím môi, nở một nụ cười méo mó, vừa hoảng hốt lại vừa kích động, đầy biến thái:
"Vậy thì… tuyệt quá còn gì…"
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng tuyệt vọng đang đến gần, anh ta đã cảm thấy cả người rạo rực. Anh ta lại lập được công trạng lớn nữa rồi. Đến lúc đó, tất cả ánh mắt đều sẽ đổ dồn về nơi này, về phía anh ta!
Thế nhưng, ngay khi cả hai vừa bước đi được vài bước…
Một cảm giác khó tả bỗng ập đến, khiến cả hai đồng loạt rùng mình!
Như thể bị thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang âm thầm rình rập… Tựa như một con rắn khổng lồ đang lặng lẽ bơi qua nơi tối tăm lạnh lẽo. Như thần thoại cổ xưa, nơi Jörmungandr trồi lên từ sương mù và bùn lầy dưới đáy thế giới.
Từng sợi lông trên người họ dựng ngược.
Một luồng hơi lạnh lặng lẽ quét qua từ phía sau lưng, khiến xương sống tê dại.
"Tách… tách… tách…"
Là tiếng bước chân.
Nơi lẽ ra chỉ có hai người bọn họ, bỗng vang lên một nhịp bước khác.
Trong khoảnh khắc như quay chậm kéo dài vô tận, hai gã đàn ông cứng đờ người, từng chút, từng chút một quay đầu lại.
— Mắt không tròng, tròng mắt dọc đỏ rực.
— Sừng dê.
— Đôi cánh đen.
Là gã đàn ông đó.
Hắn từ từ bước ra khỏi khe nứt méo mó, trên gương mặt tái nhợt đến bất thường loang một vệt máu tươi chẳng rõ là của ai, như nét bút duy nhất tô màu vào bức tranh địa ngục đen đặc trước mắt.
Người này…!
Hai gã đàn ông đồng loạt trợn trừng mắt, toàn thân cứng đờ như tượng đá, không thể nhúc nhích lấy một phân. Chỉ có nước mắt, loại nước mắt sinh lý không thể khống chế trào ra khỏi hốc mắt ngay khoảnh khắc nhìn thấy đối phương.
Tuyệt đối, tuyệt đối không phải là con người!!
Mang hình dạng con người… nhưng là sinh vật đến từ vực sâu?
Đối với thường dân của thế giới thường nhật, nơi mọi thứ cấp C trở lên đều là tuyệt mật, loại tồn tại này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi có thể tiếp xúc được.
Sao lại có thứ sinh vật như vậy? Một sự hiện diện phi lý đến mức chưa từng được nghe qua!
Áp lực đè ép như hủy diệt tâm trí, khiến cả hai không thể bật ra nổi một âm thanh. Tiếng hét mắc kẹt trong cổ họng, rung lên không thành tiếng.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ngực họ chợt đau nhói, máu đỏ tươi bắn tung trước mắt. Là… là máu của mình sao…? Sao lại thế được… rõ ràng còn chưa kịp làm gì cả… còn chưa kịp để ai phát hiện…
Những sợi xích đen tuyền thò ra từ chính cái bóng của họ, đầu mũi nhọn của xích sắc bén như mũi giáo, đâm xuyên qua trái tim chỉ trong chớp mắt.
"Bịch-"
Hai thi thể đổ rạp xuống đất, không gây nên dù chỉ một gợn sóng, chết đi một cách dễ dàng đến lạnh người.
"Đúng là những linh hồn bẩn thỉu."
Ác ma cất giọng đều đều, chẳng buồn liếc nhìn hai cái xác dưới chân: "Nơi chủ nhân ta hiện diện, sao có thể dung chứa những con giòi bọ ghê tởm thế này." ( app truyện T Y T )
Nói xong, hắn nhấc chân chuẩn bị rời đi thì ánh mắt lướt qua ánh sáng le lói trên màn hình của chiếc thiết bị điều khiển vừa rơi xuống đất.
Chỉ một cái ý niệm thoáng qua, sợi xích lập tức quấn lấy thiết bị rồi đưa lên trước mặt.
Ác ma cúi đầu nhìn một lúc, bỗng nheo mắt. Ngón tay thon dài tái nhợt thử chạm lên màn hình, lập tức bật ra một khung viền đỏ:
[Không thể thay đổi mệnh lệnh]
Phía dưới, dòng đếm ngược vẫn đang không ngừng tiếp tục.
Ở một nơi khác, bao gồm cả Donald, nhóm siêu năng giả vẫn đang mắc kẹt vì đường xá sụp đổ, di chuyển cực kỳ khó khăn.
Cho đến khi Donald vô tình lật lên một tấm đá lớn, phát hiện bên dưới là một cái hố to-
"Tôi nhớ ra rồi! Dưới hoàng cung có cả hệ thống đường hầm ngầm! Chúng ta có thể đi từ đó!"
"Thật không đấy? Sao tôi chưa từng nghe nói?"
Thế là cả nhóm nhanh chóng thử chui xuống, quả nhiên tìm được một đường đi khả dĩ.
"Được đấy nhóc, đến cả vụ trong hoàng cung có cái này mà cậu cũng biết."
"Này! Mọi người mau tới xem cái này!"
Người đi đầu dẫn đường đột nhiên hét lớn.
Cả nhóm giật mình, vội vàng chạy đến, chỉ thấy người kia đang chỉ về phía góc hành lang, nơi có một thiết bị được lắp chặt vào tường, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt:
"Thứ kia… chẳng phải là loại bom hẹn giờ mới nhất sao?"
Những người còn lại vừa nhìn thấy, liền tái mặt:
"Đệch, đúng thật rồi! Mà còn đang hoạt động nữa kìa, chỉ còn chưa tới tám phút!"
*
"Hử? Có chuyện gì à?"
Phi Chương quay lại nhìn Lục Mi đang đột ngột dừng chân, xúc tu lay động, nghi hoặc hỏi:
"Khe nứt ngay phía trước rồi đó."
Tiếng gió rít theo đường hầm lặng lẽ lướt qua, khung cảnh xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng nước nhỏ giọt từ đâu đó trong góc.
Ánh sáng xanh mờ ảo từ Lam Cương lặng lẽ lướt dọc theo từng phiến đá, phản chiếu sắc lặng u trầm khiến nơi đây càng giống như không còn thuộc về thường giới nữa.
Nơi này… càng lúc càng giống vực sâu.
Lục Mi không trả lời ngay.
Trên gương mặt cậu thoáng hiện một biểu cảm kỳ lạ, như thể đang nghi ngờ cuộc đời, cảm nhận được điều gì đó mà lại không dám tin.
"Chắc là ta…"
"Cảm nhận được khí tức của người quen."
Không thể nào đâu, không thể thật sự gặp "bất ngờ lớn" vào đúng lúc này chứ?!