Sau bữa tiệc, Tống Thiển theo chân Trì Thiên Hòa và Tống Bác Diễn tiễn hai người bên Tinh Trì xuống bãi đỗ xe của tầng hầm khách sạn.
Bên cạnh chiếc Maybach, Tạ Hoài đang trò chuyện khách sáo với Trì Thiên Hòa. Tống Thiển thì lúng túng đứng bên cạnh, hai tay không biết nên đặt đâu cho đúng.
Ngay bên cạnh cô, Tạ Nghiễn Trì gần như đứng sát vào người cô, cánh tay hai người suýt nữa chạm vào nhau.
Tạ Nghiễn Trì rất cao, cao hơn Tống Thiển gần một cái đầu dù cô đã 1m68. Lúc này, Tống Thiển chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng áp lực đè xuống, lạnh đến mức như bị người ta nhét vào tủ đông rồi đóng cửa lại.
Tạ Nghiễn Trì nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào hàng mi dài cong vút đang đổ bóng mờ nhạt trên mí mắt cô gái.
Đây mà là lông mi sao? Rõ ràng là cái chổi lông nhỏ chứ còn gì nữa!
Trên người cô gái có một mùi hương ngọt ngào, thoang thoảng như hoa cam nở đầu hè, lại giống vị nước cam lạnh bật nắp trong đêm mùa hạ.
Tống Thiển… chẳng lẽ ăn cam bị dính lên áo mà chưa giặt sạch?
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, cũng không phải là không có khả năng.
Lúc này, Tống Thiển đang cắn môi, trong đầu chỉ có một câu: Hai người họ còn định nói chuyện đến bao giờ nữa? Rõ ràng lúc ăn cơm đã nói cả xe tải lời rồi mà…
Trì Thiên Hòa nịnh nọt một cách khéo léo:
“Tạ Tổng, chiếc xe năng lượng mới mà Tinh Trì ra mắt đúng là đỉnh cao, chạy đường đua Nürburgring còn đứng đầu, giá cả lại phải chăng, hiệu suất thì khỏi phải chê. Tôi có đi hỏi thử, người ở đại lý bảo đã cháy hàng rồi, muốn mua phải đặt trước!”
Tạ Hoài mỉm cười: “Nếu giám đốc Trì thích, tôi sẽ bảo người gửi tặng anh một chiếc.”
“Ấy da, vậy sao được chứ…”
Ngay lúc này, Tống Thiển không có cố ý, chỉ là tò mò một chút, lời nói chưa kịp suy nghĩ đã buột ra khỏi miệng:
“Ơ… sao tổng giám đốc của Tinh Trì lại không đi xe của công ty mình nhỉ…”
Cô nói rất nhỏ, nhưng lại đủ để lọt hết vào tai Tạ Nghiễn Trì.
Vừa dứt lời, Tống Thiển lập tức cảm nhận được chàng trai bên cạnh khẽ cử động.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên gương mặt anh, rồi từ từ trượt lên nhìn vào đôi mắt ấy.
Trên mặt Tạ Nghiễn Trì vẫn là vẻ hờ hững như thường, chỉ là nơi khóe môi, dường như có thêm chút châm biếm.
Tống Thiển hoảng hốt đưa tay bịt miệng, lí nhí nói: “Xin lỗi… em chỉ tò mò, tiện miệng hỏi một câu thôi…”
Tạ Nghiên Trì không thèm liếc cô lấy một cái, trực tiếp theo Tạ Hoài lên xe Maybach.
Tống Thiển thở phào nhẹ nhõm, quả tim bị treo lên nãy giờ cuối cùng cũng được hạ xuống.
⸻
Trên đường về, Tống Thiển lái chiếc Audi của gia đình, Tống Bác Diễn ngồi ở ghế phụ lướt điện thoại.
Có lẽ do uống hơi nhiều, Tống Bác Diễn bỗng trở nên lắm lời:
“Thiển Thiển, con nói chuyện gì với cậu công tử nhà họ Tạ thế? Ba thấy hai đứa trò chuyện cũng khá hợp đấy chứ.”
“Ba, sau này mấy bữa tiệc kiểu này ba đừng bắt con đi theo nữa.” Tống Thiển bĩu môi, tay nắm chặt vô lăng, “Ba không thấy Tạ Nghiễn Trì ghét con ra mặt à?”
Tống Bác Diễn quay đầu: “Ghét… ghét con? Sao… lại thế được?”
Tống Bác Diễn lúc này đã ngà ngà say, nói năng lắp bắp, Tống Thiển cũng chẳng buồn giải thích, cười gượng cho qua.
Cô nhấn ga mạnh hơn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: Sau này mà gặp Tạ Nghiễn Trì trong trường, nhất định phải né cho xa.
⸻
Thoắt cái đã đến tối Chủ nhật.
Khi Tống Thiển về đến ký túc xá thì Hứa Tri Kỳ đang ngồi ăn lẩu cay ở bàn học, còn Từ Cẩn thì thường sẽ tới trường vào sáng thứ Hai.
Cuối hè tháng 9, hơi nóng vẫn còn vương vất. Dù đã bật điều hòa, phòng ngủ vẫn ẩm ướt khó chịu.
Tống Thiển vừa thu dọn đồ vừa nói: “Cậu ăn lẩu cay trong cái thời tiết nóng hầm hập thế này không sợ nóng à?”
Hứa Tri Kỳ đặt đũa xuống, quay đầu lại:
“Tớ thèm món này cả cuối tuần rồi. Về nhà không dám đặt đồ ăn ngoài, mẹ tớ cứ càm ràm bảo ăn mấy thứ rác rưởi.”
Tống Thiển vừa thay đồ ngủ vừa đáp: “Tớ cũng thích lẩu cay, quán đầu hẻm gần trường ăn ngon lắm luôn.”
Hứa Tri Kỳ nhìn thân hình trần trụi trắng mịn của Tống Thiển mà quên cả nhai.
Dù hai người đã đi tắm chung không ít lần, nhưng mỗi khi nhìn thân hình của Tống Thiển, cô ấy vẫn không nhịn được mà thầm tặc lưỡi cảm thán.
Eo nhỏ chân thon, đường cong đâu ra đấy, da trắng đến chói mắt, chỗ cần có thịt thì có, chỗ cần thon thả thì thon.
Hứa Tri Kỳ như một tên sắc nữ, lau mép rồi nói:
“Thiển Thiển, cậu phải đi mua ít đồ sexy mặc đi. Suốt ngày mặc áo thun quần bò, đúng là uổng phí tài nguyên trời ban mà!”
Tống Thiển cười cười như không: “Mặc đẹp cho ai ngắm chứ?”
Hứa Tri Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ: “Sao lại không? Tớ nghi chắc có cả đống nam sinh đang thầm thương trộm nhớ cậu đấy.”
“Làm gì có,” Tống Thiển túm lấy tóc dài đến eo, buộc cao thành một cái đuôi ngựa, “Tớ biết tính mình không hợp gu con trai. Tớ chẳng cần bạn trai đâu, mỗi tối trước khi ngủ nghĩ đến Galois là đủ rồi.”
Hứa Tri Kỳ suýt nghẹn vì cười: “Mỗi tối nghĩ đến Galois? Cậu không sợ ông ấy bò ra mộ tìm cậu hả?”
Tống Thiển rùng mình: “Tri Tri! Cậu đừng có hù người ta chứ…”
“Là cậu nói trước mà…”
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Tống Thiển bỗng như nhớ ra chuyện gì:
“À đúng rồi, cậu biết thứ Sáu ba tớ dẫn tớ đi dự tiệc đã gặp ai không?”
“Ai?”
“Tạ Nghiễn Trì.”
Lời vừa dứt, Hứa Tri Kỳ ho sặc hai tiếng, suýt thì nghẹn vì miếng khoai tây.
“Sao trùng hợp vậy? Rồi sao nữa?”
“Còn sao nữa, tớ chỉ tốt bụng hỏi cái áo dính cà phê của anh ta thế nào, liền bị mắng một trận te tua.”
Hứa Tri Kỳ khó hiểu: “Kỳ lạ nha, nghe đồn Tạ Nghiễn Trì là kiểu thấy gái đẹp là dính mà?”
“Vậy thì chứng tỏ anh ta không thấy tớ đẹp, còn ghét tớ nữa thì có,” Tống Thiển vẫn bình tĩnh nói tiếp, “Thôi không nói nữa, tớ ra ban công thu quần áo, hôm thứ Sáu về nhà quên chưa lấy.”
Nói rồi, cô đi ra ban công phòng ký túc.
Bầu trời đêm nay xanh thẫm trong vắt, không vẩn chút bụi, có thể nhìn thấy mấy đám mây mờ lơ lửng phía xa.
Cô gái ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào:
Nhìn mấy đám mây kia, trông giống định lý Morley ghê.
Định lý Morley thường được học ở cấp ba, nhưng Tống Thiển thì nhớ rất rõ, hồi tiểu học cô đã bắt đầu tiếp xúc rồi.
Có lẽ người ta gọi cô là mọt sách cũng không sai, cuộc sống của cô từ lâu đã bị toán học chiếm lĩnh.
Đang miên man nghĩ vẩn vơ, Tống Thiển hoàn toàn không để ý tay cầm nội y bất giác lơi ra, chiếc áo ngực màu hồng cứ thế rơi từ tầng ba xuống đất.
Tống Thiển hoảng hồn, vội thò đầu nhìn xuống—
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô trân trối nhìn chiếc áo ngực… đáp thẳng lên đầu một nam sinh.
Cô lập tức hóa đá.
Cảm giác xấu hổ và hoảng loạn dâng lên như sóng trào. Ngay lúc cô còn đang do dự có nên thừa nhận hay giả chết cho xong, thì nam sinh đó đã giật chiếc áo ngực khỏi đầu, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt long lanh của cô.
Ánh mắt giao nhau, không khí như muốn nổ tung.
Bên cạnh anh, một giọng nói quen thuộc hô lên: “Má ơi! Anh Trì! Áo bra từ trên trời rơi xuống đó sao?!”
Khoảnh khắc ấy, Tống Thiển không hề do dự, lập tức ngồi xổm xuống, nấp sau bức tường.
Chỉ nghe một tiếng quát giận dữ vang lên: “Tống Thiển! Xuống đây cho tôi!”