Đây là câu chuyện về một chàng trai, từ khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ đã rung động vì một cô gái, đến khi thế giới trong mắt chỉ còn lại hình bóng của cô. 


 

Sáng cuối hè, trong khuôn viên Đại học Giang Thành.
 

Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, đổ xuống mặt đất những vệt sáng loang lổ lấp lánh. Tiếng ve vẫn dai dẳng réo rắt trên cành, trong không khí thoảng hương cỏ non, hoa lá, pha lẫn chút mùi ẩm ướt của đất.
 

Trong ký túc xá nữ, Tống Thiển vẫn đang cuộn mình trong chiếc chăn mềm mại. Mái tóc dài có phần rối rắm, vài lọn tóc nghịch ngợm vắt ngang má. Cô ngủ say sưa như một cô bé chưa kịp lớn.
 

Bỗng dưng, chiếc điện thoại bên gối ré lên một âm thanh kinh thiên động địa. Đó là nhạc chuông đặc biệt cô cài riêng cho cô bạn thân Hứa Tri Kỳ. Một tiếng thét chói tai như thể gặp ma, chẳng khác gì tính cách nhí nhố thường ngày của Hứa Tri Kỳ.
 

Tống Thiển nhắm mắt mò mẫm quanh gối một lúc, cuối cùng cũng chạm được điện thoại. Giọng cô ngái ngủ: “Alo…?”
 

“Alô Tống Thiển?! Cậu đang ở đâu vậy? Cậu nói chỉ ngủ thêm một lát rồi đến lớp mà, đừng nói với tớ là giờ còn chưa dậy đấy nhé!”
 

Tống Thiển uể oải trở mình, giọng vẫn còn ngái ngủ:

“Hôm qua tớ làm bài toán đại số đó đến 3 giờ sáng mới ra được kết quả…”
 

Đầu dây bên kia, Hứa Tri Kỳ hạ thấp giọng, nghiến răng kèn kẹt:

“Ra kết quả thì được gì chứ? Không đến lớp thì bị Giáo sư Giang mắng chết đấy! Ông ấy đang điểm danh rồi! Mau đến nhanh lên!”
 

Vừa nghe đến ba chữ “Giáo sư Giang”, Tống Thiển như bị giội một gáo nước lạnh, giật bắn người bật dậy khỏi giường.
 

Giáo sư Giang — ác ma của khoa Toán đại học Giang Thành, nổi tiếng với luật lệ sắt đá: Chỉ cần vắng mặt một tiết, điểm thi cuối kỳ bị trừ ngay mười điểm. Mà tiết đầu tiên hôm nay lại là Đại số cao cấp của ông ấy.
 

Tân sinh viên năm nhất như cô sao dám đắc tội với ông.
 

“Tớ đến ngay, Tri Tri! Giúp tớ giữ chỗ trước nhé!”
 

Tắt máy, Tống Thiển như tên bắn bật khỏi giường, rửa mặt đánh răng nhanh đến mức ánh sáng còn chưa đuổi kịp. Cô không kịp chải đầu, túm lấy balô rồi lao thẳng ra ngoài.
 

Trên đường từ khu ký túc xá nữ chạy về phía khoa Toán học, đầu óc cô vẫn đang lặp lại hướng giải bài tối qua, hoàn toàn không nhận ra ở khúc ngoặt phía trước, một chàng trai cao lớn đang đi về phía cô.
 

Ngay giây tiếp theo, bụp! — đầu cô đâm sầm vào một bờ ngực rộng rãi, cứng rắn.
 

Cả hai đâm sầm vào nhau không hề báo trước.
 

Tống Thiển nhăn mặt, tay ôm trán, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi…”
 

Còn chưa kịp bước chân đi tiếp, một giọng nam vui tai bỗng chen vào: “Ôi chao, áo của Trì ca có hoa rồi kìa!”
 

Tống Thiển ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi mắt lạnh như băng
 

Dưới phần mái lòa xòa là đôi đồng tử sâu hút như mặt hồ mùa đông, nhìn mãi không thấy đáy. Ánh mắt ấy lạnh lẽo đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
 

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, cổ cao, ngũ quan sắc sảo. Dưới ánh mặt trời, làn da trắng đến chói mắt.
 

Tống Thiển không khỏi thầm cảm thán: đẹp trai quá mức quy định rồi.
 

Khuôn mặt ấy, đẹp như thể bản thiết kế VIP giới hạn mà Nữ Oa đích thân nặn ra. Người ta dùng đất nặn người, còn anh thì dùng ánh sao và tinh hoa nhật nguyệt.
 

Nhưng giờ không phải lúc để ngắm trai đẹp, bởi trước mắt cô là một mảng cà phê lớn loang lổ trên sơ mi trắng tinh của anh.
 

Vải áo mỏng bám sát vào vùng bụng, loáng thoáng lộ ra đường nét rõ ràng của cơ bụng săn chắc, cơ hông cũng hiện rõ mồn một.
 

Anh nhíu mày, tay trái còn lơ lửng giữa không trung, những giọt cà phê nhỏ tong tong xuống bàn tay thon dài trắng trẻo, dưới chân là chiếc ly cà phê đã đổ nhào.
 

Tống Thiển bỗng nghẹn thở, liên tục cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi, em vội đến lớp, thật sự không cố ý đâu. Hay là… em add WeChat anh nhé, đợi em tan học sẽ liên hệ, tiền cà phê và giặt áo em sẽ trả đủ!”
 

Chàng trai nhướn mày, giọng pha lạnh lẽo như phủ lớp sương: “Cô muốn add WeChat của tôi?”
 

Người bạn bên cạnh anh bỗng phá lên cười:

“Đàn em à, cách xin WeChat này của em cũng độc đáo đấy. Khai mau, có phải em cố tình đụng đổ cà phê của anh Trì để tán tỉnh anh ấy không?”
 

Tống Thiển chớp đôi mắt trong veo, nhất thời chưa hiểu ý câu kia:

“Em cố tình làm gì chứ? Galois còn dám liều mình đi quyết đấu để bảo vệ chân lý toán học, em thì chưa giác ngộ đến mức đó.”
 

“Hả gì vậy… Trì ca, nhỏ này học nhiều đến phát khùng rồi à? Đầu hỏng rồi sao?”
 

Tạ Nghiễn Trì cúi người nhặt chiếc ly cà phê dưới đất lên, lấy khăn giấy lau tay:

“Thôi, chỉ là một ly cà phê, không đáng để chấp nhặt.”
 

Tống Thiển không ngờ gương mặt như nam chính bước ra từ tạp chí lại dễ nói chuyện đến vậy.
 

Nhưng dù gì cũng là lỗi của mình, cô vẫn thấy ngượng ngùng:

“Anh chắc chắn không cần add WeChat thật à? Em đang vội đến lớp, nếu anh giặt đồ xong có thể báo em tiền giặt và tiền cà phê, em sẽ chuyển khoản lại…”
 

Tạ Nghiễn Trì hơi nghiêng người đến gần cô, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười:

“Không cần đâu, cô để dành tiền đó mà đốt cho Galois đi, biết đâu đêm nay ông ấy sẽ về báo mộng cho cô đấy.”
 

Nói rồi, anh bước ngang qua người Tống Thiển, định rời đi. Nhưng Tống Thiển lại lầm bầm một câu:

“Sao anh không tự đốt cho Galois, gửi tận tay thì nhanh hơn đấy.”
 

Tạ Nghiễn Trì: “…”
 

Bước chân bỗng khựng lại.
 

Câu nói kia, sao lại nghe… quen quen?
 

Tống Thiển thì chẳng mảy may bận tâm, chỉ liếc đồng hồ, rồi tiếp tục lao về phía học viện Toán.
 

Thịnh Tinh Xuyên đùa cợt: “Anh không phải vì thấy đàn em xinh đẹp nên mới tha cho người ta đấy chứ?”
 

Tạ Nghiễn Trì nheo mắt, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang khuất dần ở góc hành lang.
 

Không nghe thấy phản ứng gì, Thịnh Tinh Xuyên huých khuỷu tay anh một cái: “Trì ca?”
 

Tạ Nghiễn Trì hoàn hồn, khẽ bật cười:

“Tôi trông giống người dễ dãi lắm à? Học sinh khoa Toán, lại còn là mọt sách, thôi cho qua đi.”
 

“Sao anh biết cô ấy ở khoa Toán?”
 

“Vừa nhắc đến Galois, mà hướng đó là đi về học viện Toán.”
 

“Trời má, anh là Holmes à?” Thịnh Tinh Xuyên nói. “À đúng rồi, tối nay đến quán bar Mộc Kim nhé? Sở Sở hẹn cả tuần rồi đấy.”
 

Tạ Nghiễn Trì vẫn đang chăm chú lau tay, vẻ mặt có phần khó chịu. Anh vốn mắc chứng sạch sẽ, cà phê dính tay khiến cả người anh khó chịu. Xem ra vẫn nên đi rửa tay thôi.
 

“Không đi. Tối nay ba tôi bắt đi dự tiệc rồi. Mấy cậu đi đi.”
 

“Vậy cũng được.”
 

Tạ Nghiễn Trì ném khăn giấy và chiếc ly vào thùng rác, đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm.
 

Cô mọt sách đó… hình như anh đã từng gặp ở đâu rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play