Tống Thiển vừa chạy tới cửa sau giảng đường lớn của khoa Toán đã khom người lén lút chui vào, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Hứa Tri Kỳ.
 

“Thế nào rồi Tri Tri, giáo sư Giang có điểm danh tớ không đấy?”
 

Hứa Tri Kỳ ghé sát lại, hạ thấp giọng: “Chắc chắn rồi, cậu là quán quân toán học toàn quốc, ai trong khoa Toán mà chẳng biết? Giáo sư Giang vừa tới là đã hỏi cậu đâu.”
 

“Thế cậu nói sao?”
 

“Tớ bảo cậu đang đi… ị, lát sẽ về.”
 

“…” Một hơi nghẹn lại trong cổ họng Tống Thiển, nuốt không trôi mà thở cũng chẳng ra.
 

Bạn thân vũ trụ đây rồi, nói năng vẫn thẳng thắn như thế, mấy năm rồi cũng chẳng khác đi chút nào.
 

Cả hai là bạn cùng lớp từ cấp ba, cùng từ trường Dục Tài Giang Thành thi vào đại học Giang. Chỉ khác là Tống Thiển là học sinh được tuyển thẳng, còn Hứa Tri Kỳ thì cắn răng học cùng, liều mạng thi đỗ vào.
 

Hứa Tri Kỳ lén nhét vào tay Tống Thiển một cái bánh bao nhân thịt, khiến cô khẽ cười. Lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện trên gò má mềm mại trắng mịn. “Vẫn là Tri Tri thương tớ nhất.”
 

“Biết ngay cậu không kịp ăn sáng mà,” Hứa Tri Kỳ hỏi tiếp, “Tớ gọi cậu xong cậu lại ngủ tiếp à? Sao muộn thế?”
 

Vừa nhai bánh bao, Tống Thiển vừa trả lời, “Không có mà, tớ dậy liền, ai ngờ trên đường đến lớp lại đụng phải một anh, làm đổ cả ly cà phê của người ta.”
 

Nghe thế, Hứa Tri Kỳ liền nổi hứng, “Gì cơ, trai hả? Đẹp trai không?”
 

“Đẹp lắm, tớ còn hỏi xin WeChat để định đền cà phê cho người ta, ai ngờ anh ta phớt lờ luôn.”
 

Nghe đến đó, Hứa Tri Kỳ bật cười, “Chà, chắc người ta tưởng cậu tán tỉnh người ta rồi! Giờ con trai ai cũng như dưa méo dưa lép mà ảo tưởng kinh khủng.”
 

“Anh đó thực sự đẹp trai,” Tống Thiển nghiêm túc nói, giọng nhỏ nhẹ, “Nhưng mà… đẹp trai đâu có ăn được.”
 

Hứa Tri Kỳ hình như không nghe thấy câu cuối, vẫn đang miệt mài chép bài. Công thức giáo sư Giang giảng trên bảng thì Tống Thiển đã biết từ lâu, thế là cô vừa gặm bánh bao, vừa hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
 

Bỗng, ánh mắt cô bị thu hút bởi một bóng người cao gầy đang đứng cạnh bồn hoa.
 

Hử… chẳng phải là anh chàng lúc nãy bị mình đụng đổ cà phê sao?
 

Một cô gái xinh xắn đứng trước mặt anh, e thẹn nói: “Đàn anh, em có thể xin WeChat của anh không ạ?”
 

Tống Thiển ngay lập tức lộ vẻ hứng thú, nghĩ thầm tên này lạnh lùng vậy chắc chắn sẽ từ chối thôi.
 

Không ngờ anh ta khẽ cong môi cười, rút điện thoại ra đưa trước mặt cô gái: “Mã QR đây, quét đi.”
 

Tống Thiển: “???”
 

Cô gái kia như bắt được vàng, vội lấy điện thoại ra quét mã.
 

Tống Thiển cắn miếng bánh bao mà sững sờ quên cả nhai.
 

Tưởng anh ta là kiểu lạnh lùng xa cách, ai dè lại là trai đào hoa chính hiệu.
 

Tạ Nghiễn Trì cất điện thoại, mỉm cười nhạt, ánh mắt vừa ngước lên thì chạm ngay vào đôi mắt trong veo như nai con của Tống Thiển.
 

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, như có vì sao rơi xuống lòng biển sâu, thế giới xung quanh dường như bỗng chốc trở nên yên lặng.
 

Nghĩ đến việc mình vừa làm đổ cà phê của người ta, Tống Thiển ngượng ngùng vẫy tay, cười tươi như nắng, xem như chào hỏi.
 

Tạ Nghiễn Trì nheo mắt, ánh nhìn sâu thẳm lấp lánh tia sáng khó hiểu, rồi lạnh lùng quay đi.
 

Tống Thiển: “…”
 

Trời ạ, đàn anh ở Giang Đại nào cũng kiêu ngạo như vậy sao?
 

Thôi, lơ thì lơ, sau này chắc gì đã gặp lại.
 

Hứa Tri Kỳ chọc nhẹ cô một cái: “Thiển Thiển, cậu đang nhìn gì đấy?”
 

Tống Thiển ra hiệu về phía cửa sổ, “Thấy cậu con trai kia không? Tớ lỡ làm đổ cà phê của anh ta đấy.”
 

Hứa Tri Kỳ vừa liếc một cái liền suýt rớt cả cằm.
 

“Trời đất ơi! Cậu đụng đổ cà phê của Tạ Nghiễn Trì á?!”
 

“Cậu biết anh ta à? Tên là Tạ Nghiễn Trì? Là ai thế?”
 

“Cậu học đến ngu luôn rồi à, Tạ Nghiễn Trì mà cũng không biết? Soái ca số một của Giang Đại đấy. Con nhà danh giá ở Giang Thành, học ngành kỹ thuật ô tô năm ba, 3/4 nữ sinh ở Giang Đại đều mê mệt anh ta. Nghe nói nổi tiếng phong lưu, thay bạn gái như thay áo.”
 

Tống Thiển chẳng mấy hứng thú, vẫn nhai bánh bao, chỉ “ồ” một tiếng lấy lệ.
 

Hứa Tri Kỳ cảm thấy bạn thân mình thật chẳng biết thưởng thức cái đẹp, bèn nói tiếp, “Thế còn Tạ Đức Lâm, cậu biết không?”
 

“Dĩ nhiên biết, thị trưởng Giang Thành mà.”
 

“Đấy là ông nội của Tạ Nghiễn Trì.”
 

Tống Thiển: “…”
 

Hai người còn đang tám chuyện thì trên bục giảng, giáo sư Giang đột ngột gọi: “Tống Thiển, em lên bảng giải câu này.”
 

Cô bật dậy như lò xo, tay còn cầm nửa cái bánh bao, má phồng phồng, chẳng biết nên nuốt hay nhả ra.
 

Bộ dạng lúng túng ấy, hệt như một con chuột nhắt nhỏ đang lén ăn vụng mà bị bắt quả tang.
 

Tống Thiển vội đặt bánh bao xuống, liếc bảng đen một cái, suy nghĩ vài giây rồi vừa nhai vừa nói, “Khi t = 5, hàng cuối toàn số 0, hạng ma trận là 3, tập vectơ tuyến tính phụ thuộc. Khi t ≠ 5, hạng ma trận là 4, tập vectơ tuyến tính độc lập.”
 

Lời vừa dứt, lớp học liền rộ lên tiếng xì xào.
 

“Trời đất, trong đầu Tống Thiển lắp máy tính à?”
 

“Không cần nháp luôn sao?”
 

“Làm sao mà vừa xinh vừa thông minh thế này được chứ…”
 

Giáo sư Giang hài lòng gật đầu, bảo cô ngồi xuống, rồi quay xuống nói với cả lớp: “Nếu các em giỏi được như Tống Thiển, thầy cũng cho phép các em vừa ăn bánh bao vừa lên lớp.”
 

Cả lớp bật cười rộ lên.
 

Tống Thiển vốn đã ngại, bị cười thế vành tai càng đỏ hơn.
 

Cô lúng túng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại giật mình khi thấy Tạ Nghiễn Trì đang khoanh tay, ánh mắt như đang xem trò hay mà nhìn cô, trong mắt tràn đầy tia trêu chọc.
 

Cô gái xin WeChat lúc nãy thì chẳng thấy đâu nữa.
 

Nhớ lại lúc nãy mình chủ động chào hỏi mà bị phũ, giờ Tống Thiển cũng chẳng định dây dưa gì thêm.
 

Cháu nội thị trưởng Tạ Đức Lâm, soái ca Giang Đại, trai phong lưu thay bạn gái như thay áo. Loại người này, Tống Thiển tự biết mình không dây vào nổi.
 

Hơn nữa, ánh mắt Tạ Nghiễn Trì nhìn cô rõ ràng là khinh thường. Cô cũng chẳng muốn tự rước nhục vào thân.
 

Nghĩ vậy, Tống Thiển dứt khoát quay đầu đi, không nhìn ra ngoài nữa.

.......…
 

Hôm nay là thứ Sáu, khoa Toán chỉ học nửa buổi.
 

Trước bữa trưa, trong ký túc xá nữ, Tống Thiển đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị về nhà. Còn Hứa Tri Kỳ thì vẫn ngồi cắm cúi trước bàn học, đối đầu với một bài toán khó, đến mức mái tóc dài xõa ngang vai cũng bị cô nàng vò rối như tổ quạ.
 

Tống Thiển bật cười, nghiêng người ghé đầu lại gần, dịu giọng nói: “Tri Tri, cậu nhìn bài này nè…”
 

Còn chưa nói hết câu, Hứa Tri Kỳ đã đưa tay chắn trước mặt cô, khí thế hừng hực:

“Cậu đừng nói gì hết! Tớ nhất định phải tự giải ra! Hôm nay không giải được thì tớ không về nhà đâu!”
 

Ở bên cạnh, bạn cùng phòng của hai người – Từ Cẩn vừa từ trên giường bò dậy, vừa lười nhác nói:

“Ôi giời ơi, Thiển Thiển à, cậu cứ để Tri Tri tự làm đi. Cậu ấy bướng lắm, không làm ra bài còn khó chịu hơn cả… táo bón ấy.”
 

Từ Cẩn cũng là người Giang Thành, học ngành Toán tài chính ở khoa bên cạnh. Ba người quen nhau từ đầu năm nhất, tình cảm thân thiết như chị em ruột. Vốn ký túc xá này dành cho bốn người, nhưng chỉ có ba cô ở chung, nên lại càng dễ thân nhau hơn.
 

Tống Thiển nghe vậy liền cười khúc khích, còn Hứa Tri Kỳ thì không chút xấu hổ mà quay đầu lại gật gù:

“Cậu nói đúng, đúng là khó chịu thật. Tớ chỉ phục mình cậu thôi đấy, Thiển Thiển. Sao cậu lại nhìn phát là ra ngay được vậy?”
 

“Vì Thiển Thiển là thiên tài mà.” Từ Cẩn vừa nói vừa bắt đầu thay đồ, trang điểm.  “Cậu cứ từ từ làm nhé, tớ về trước đây, tớ hẹn bạn trai rồi.”
 

“Xì~ chỉ giỏi đả kích hội độc thân bọn này.”
 

Tống Thiển cũng bật cười: “Thế tớ đi trước nhé. Mấy quyển sách tớ đặt đã về rồi, phải tranh thủ về nhà nhận.”
 

Hứa Tri Kỳ liếc mắt lườm cô một cái:

“Cậu đúng là mọt sách, suốt ngày chỉ biết mua sách thôi à. À đúng rồi, cậu có muốn qua viện nghiên cứu sinh tìm anh Trì Dự của cậu không đấy? nhập học được hai tuần rồi mà cậu chưa gặp anh ấy lần nào nhỉ?”
 

Nghe nhắc đến cái tên “Trì Dự”, mặt Tống Thiển lập tức ửng hồng. Cô phồng má, lẩm bẩm:

“Cậu đừng nói bậy… anh Trì Dự có bạn gái rồi, để người ta nghe thấy không hay đâu.”
 

Hứa Tri Kỳ quay lại tiếp tục nhìn chằm chằm bài toán:

“Được rồi, cậu đi đi. Cuối tuần tụi mình đi dạo phố nhé. Cậu xinh như thế, đừng có cứ ru rú trong nhà ôm sách mãi. Ra ngoài biết đâu gặp được soái ca thì sao.”
 

“Biết rồi mà, rảnh tớ sẽ nhắn tin cho cậu.”
 

Tống Thiển đeo ba lô, tay kéo theo một chiếc túi du lịch nhỏ, bước về phía cổng trường.
 

Khi đi ngang qua viện nghiên cứu sinh, cô dừng lại vài giây. Rõ ràng là đã do dự, nhưng cuối cùng vẫn không bước vào.
 

Trì Dự là người anh cùng cô lớn lên từ nhỏ, hơn cô sáu tuổi, bố mẹ hai bên là bạn thân. Giờ anh đang học cao học ngành Toán học tại đại học Giang Thành.
 

Niềm đam mê toán học của Tống Thiển, ngoài ảnh hưởng từ mẹ – một giáo viên dạy Toán cấp ba, thì cũng bắt nguồn từ Trì Dự.
 

Nhớ lại mấy hôm trước còn thấy anh công khai bạn gái trên trang cá nhân, cô cảm thấy… thôi, vẫn là không nên làm phiền thì hơn. Tránh gây hiểu lầm, ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
 

Nghĩ vậy, Tống Thiển xoay người, tiếp tục hướng về phía cổng trường.
 

Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô liền chạm phải một bóng dáng quen thuộc đến không thể quen hơn.
 

Chàng trai ấy đã thay chiếc sơ mi trắng bị dính cà phê bằng một chiếc áo thun đen giản dị. Nhìn vừa điển trai, vừa mang theo khí chất lạnh lùng, cao quý.
 

Quả nhiên là người nhà quyền quý ở Giang Thành. Khí chất ấy, không có nền tảng gia đình, đúng là không thể chống đỡ nổi.
 

Tống Thiển thật sự không hiểu hôm nay là ngày gì. Khuôn viên trường Giang Đại rộng lớn đến vậy, tại sao chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô lại ba lần bốn lượt đụng mặt Tạ Nghiễn Trì?
 

Ngay lập tức, câu “nổi tiếng phong lưu” của Hứa Tri Kỳ lại văng vẳng trong đầu cô, cùng với ánh mắt lạnh nhạt và khinh khỉnh mà Tạ Nghiễn Trìtừng nhìn cô.
 

Còn cách nhau chưa đến ba mươi mét, chuẩn bị đi ngang qua nhau. Thì ngay khoảnh khắc ấy, Tống Thiển không suy nghĩ gì, lập tức xoay người bỏ chạy.
 

Tạ Nghiễn Trì: “???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play