Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của cô gái nhỏ như thỏ trắng gặp sói xám, sắc mặt của Tạ Nghiễn Trì lập tức sầm lại, ánh mắt u tối như đáy giếng không thấy ánh sáng.
 

Anh ta là thứ gì xui xẻo chắc? Cô có thái độ gì đó?
 

Bên cạnh, Thịnh Tinh Xuyên nhướng mày cười đầy ẩn ý: “Ồ, Trì ca, là cô bé xinh đẹp bên khoa Toán khi nãy sao?”
 

Bùi Tranh tò mò: “Cô bé nào cơ?”
 

“Sáng nay đấy, Trì ca bị một cô gái bên khoa Toán đụng phải làm đổ cà phê ra hết người.”
 

Bùi Tranh nhíu mày: “Lại có người bắt chuyện à?”
 

Thịnh Tinh Xuyên bật cười: “Không giống lắm, nhìn ngây ngốc đáng yêu, như kiểu gà con lạc đàn vậy.”
 

Bùi Tranh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang vừa đi vừa nhảy xa dần, nơi đáy mắt lạnh lùng dâng lên một tia cười nhẹ: “Tạ Nghiễn Trì không mê kiểu đó đâu.”
 

Tạ Nghiễn Trì bỗng nảy sinh hứng thú, nghiêng đầu hỏi: “Thế tôi mê kiểu gì? Nói thử nghe.”
 

Bùi Tranh lật bài: “Cậu mê tiền.”
 

Ờ thì… khó mà phản bác được.
 

Tạ Nghiễn Trì khẽ xoay cổ tay nhìn đồng hồ, nở một nụ cười thờ ơ, không buồn tiếp lời.
 

Thịnh Tinh Xuyên vò tóc bực bội, “Mẹ kiếp, tôi cũng mê tiền đây, ngày nào cũng nghĩ cách làm giàu cấp tốc.”
 

Tạ Nghiễn Trì liếc nhìn anh ta, hừ lạnh: “Vậy đi mua cuốn ‘Luật hình sự’ mà đọc, đảm bảo phát tài liền.”
 

Thịnh Tinh Xuyên ngơ ngác: “Là sao?”
 

Bùi Tranh vỗ thêm một cú: “Trong đó toàn là cách ‘phát tài’ đấy, từng điều từng khoản đều có thể đưa cậu vào tù.”
 

“…”
 

Thịnh Tinh Xuyên còn đang định phản bác thì một tin nhắn lạ bỗng hiện lên trên điện thoại anh ta.
 

“Sao dạo này cứ có mấy đứa con gái lạ hoắc thêm WeChat vậy? Ai bán QR của tôi thế không biết?”
 

Bùi Tranh cười nhạt: “Mỗi lần có người xin WeChat của Tạ Nghiễn Trì, cậu ta lại đưa mã của cậu cho người ta quét.”
 

Tạ Nghiễn Trì thản nhiên: “Sáng nay lại thêm một người.”
 

“Má ơi! Trì ca, anh còn là người không đó?!”
 

Lợi dụng lúc Thịnh Tinh Xuyên còn đang ở đó la ó, Bùi Tranh đã khoác vai Tạ Nghiễn Trì rời đi.
 

“Tối nay đi ăn với chú Tạ sao?”
 

“Ừ, buổi tiệc nhỏ thôi, giám đốc ngân hàng Giang Thành tới tìm người gửi tiền.”
 

Bùi Tranh thầm nghĩ, giám đốc ngân hàng đích thân ra mặt mà bảo là tiệc nhỏ á? Nhìn quy mô chắc sau số tiền gửi không biết có bao nhiêu số 0 nữa.
 

“Vậy cậu không đi tiệc bên quán bar Mộc Kim mà Sở Sở hẹn sao?”
 

“Không đi, không có hứng.”
 

“Ừ, tôi cũng khỏi đi, về ngủ cho khỏe.”
 

Tạ Nghiễn Trì nghiêng đầu liếc anh ta: “Bạn gái cậu tổ chức đấy, cậu chắc chứ?”
 

Bùi Tranh cười nhạt: “Không sao, cô ấy biết tôi không thích ồn ào.”
 

Tạ Nghiễn Trì gật gù: “Thế để Thịnh Tinh Xuyên đi một mình đi.”
 

Bùi Tranh nhìn theo bóng lưng kia, nhướn mày: “Cậu chắc là cậu ta ‘gánh’ nổi mấy cô gái đó chứ?”
 

Tạ Nghiễn Trì cười đểu: “‘Gánh’ được, cậu ta rất có thiên phú.”
 

Bùi Tranh: “Công nhận.” 


 

Bên kia, Tống Thiển vừa về đến nhà đã nấu tạm gói mì tôm nuốt vội. Sau đó liền ngồi trước bàn học giải toán như nhập định.
 

Không lâu nữa cô sẽ đại diện trường tham gia kỳ thi toán sinh viên toàn quốc. Học viện chỉ cử ba người, hai người kia đều là đàn anh khóa trên năm ba, năm tư, chỉ có mình cô là sinh viên năm nhất. Cô không muốn làm mất mặt học viện.
 

Không biết học bao lâu, đến lúc màn đêm buông xuống, đèn phố bắt đầu sáng, Tống Thiển mới nhận ra bụng hơi đói.
 

Vừa đứng dậy ra phòng khách định kiếm gì ăn, thì “cạch” một tiếng, cửa bị mở ra.
 

Ba cô – Tống Bác Diễn xách cặp công văn bước vào.
 

“Thiển Thiển, cả chiều con ở nhà à?”
 

“Vâng ạ, con làm bài tập,” Tống Thiển gật đầu, “Ba sao hôm nay về sớm thế? Tối muốn ăn gì? Con nấu chút gì đó hay hai ba con mình ra ngoài ăn nhé?”
 

Tống Bác Diễn là phó giám đốc ngân hàng Giang Thành, công việc bận rộn, hiếm khi về nhà sớm. Mẹ cô – Tôn San là giáo viên toán cấp ba, đang chủ nhiệm lớp 12 năm nay nên hầu như bận rộn suốt từ đầu năm học.
 

Tống Bác Diễn nhìn con gái, mặt có chút lo lắng: “Thiển Thiển, đừng học suốt như vậy. Ra ngoài chơi với bạn bè hoặc yêu đương chút cũng được. Ba sợ con học nhiều quá hỏng luôn cả đầu óc.”
 

Tống Thiển cười ngọt ngào, dỗi nhẹ một câu: “Yêu với đương gì chứ, có ai thích con đâu. Ba còn không biết người ta gọi con là mọt sách sao.”
 

Nghe vậy, Tống Bác Diễn giận sôi máu: “Đã biết người ta nói thế sao không thay đổi? Con gái ba xinh thế cơ mà, ai cho phép người ta nói vậy?”
 

Tống Thiển không quan tâm lắn, lẩm bẩm: “Con thấy ‘mọt sách’ đâu phải từ chê bai…”
 

Tống Bác Diễn trầm ngâm, rồi nói: “Thế này đi, thay đồ rồi theo ba đi ăn một bữa.”
 

Tống Thiển tròn mắt: “Bữa nào cơ? Sao lại bảo con đi theo?”
 

“Tối nay ba hẹn ăn với chú Trì và tổng giám đốc công ty xe điện Tinh Trì, con biết Tinh Trì chứ? Đầu ngành xe điện trong nước đấy.”
 

Chú Trì trong lời ông là Trì Thiên Hòa, giám đốc ngân hàng Giang Thành, cũng là bố của Trì Dự. Hai người đã làm việc cùng nhau hơn hai mươi năm rồi.
 

Tống Thiển lập tức lắc đầu: “Ba đi làm ăn sao con đi theo được? Chú Trì có thấy phiền không? Với lại con có biết gì để nói đâu…”
 

“Không sao, ba nói với chú Trì là đưa con đi trải nghiệm thực tế xã hội.” Tống Bác Diễn vừa nói vừa đẩy con gái vào phòng, “Nhanh thay đồ đi theo ba, tiện thể ba có thể uống vài ly, để con lái xe về.”
 

Tống Thiển: “…”


 

Không lâu sau, Tống Thiển theo ba cô đến nhà hàng Trung tại khách sạn Hào Việt ở Giang Thành.
 

Lúc họ đến thì Trì Thiên Hòa đã ngồi sẵn ở đó rồi.
 

Vừa thấy Tống Thiển, ông liền cười niềm nở: “Thiển Thiển, lâu quá không gặp, càng lớn càng xinh đẹp đấy.”
 

Tống Thiển lễ phép chào: “Cháu chào chú Trì, ba cháu kéo cháu đi theo, cháu sợ làm phiền chú.”
 

Tống Bác Diễn xen vào: “Cái con bé này, ở nhà mãi IQ EQ đều thụt lùi rồi.”
 

Trì Thiên Hòa xua tay, “Ơ kìa, sao lại nói vậy. Thiển Thiển từ nhỏ tôi đã quý, vừa thông minh lại ngoan ngoãn, ai nhìn cũng thích.”
 

Tống Bác Diễn đùa vui: “Con trai chú có bạn gái rồi, chú còn khen con gái tôi thế, bạn gái nó ghen bây giờ.”
 

Trong lúc hai người trò chuyện, Tống Thiển ngoan ngoãn ngồi cạnh lặng lẽ lướt điện thoại, tay không tự chủ mở lại vòng bạn bè của Trì Dự.
 

Ảnh đại diện bây giờ là hình chụp chung với bạn gái, ảnh bìa cũng là bóng lưng hai người tay trong tay.
 

Cô bạn gái kia là bạn học ở viện nghiên cứu sinh. Rất xinh đẹp, dịu dàng, đứng bên Trì Dự trông rất xứng đôi.
 

Lần đầu nhìn thấy ảnh công khai tình cảm đó, lòng Tống Thiển như bị ai đó đấm một cú, nghèn nghẹn đến mức quên cả thả tim.
 

Nghĩ đến đây, cô ngoan ngoãn nhấn like cho tấm ảnh, tiện thể cũng thả tim luôn cả ảnh bìa.
 

Đang nhàm chán lướt điện thoại, tai bỗng bắt được đoạn trò chuyện của ba cô và chú Trì.
 

Tống Bác Diễn hạ giọng: “Lão Trì này, Tinh Trì phát triển mạnh như vậy, lọt top 100 Fortune 500 luôn rồi, chắc là có liên quan đến chính sách nhà nước nhỉ?”
 

“Chắc chắn rồi, dù gì cũng là con trai thị trưởng Tạ, ngầm giúp ít nhiều cũng là chuyện dễ hiểu.”
 

Nghe đến ba chữ “thị trưởng Tạ”, Tống Thiển giật nảy mình, vội ngẩng đầu: “Ba, chú Trì, thị trưởng Tạ có quan hệ gì với Tinh Trì vậy?”
 

“Tổng giám đốc Tạ Hoài là con trai thị trưởng mà. À đúng rồi, cháu nội ông ấy hình như học ở trường cháu, nghe bảo là ngành kỹ thuật ô tô.”
 

Trì Thiên Hòa nghĩ một chút rồi bổ sung: “Tạ Tổng còn nói tối nay sẽ đưa con trai đến cùng.”
 

Lời vừa dứt, cả người Tống Thiển cứng đờ, mặt trắng bệch như gốm sứ, suýt nữa làm rơi điện thoại.
 

“Hả… con trai Tạ Tổng cũng đến sao?”
 

Tống Bác Diễn gật đầu: “Ừ, sao thế con?”
 

Tống Thiển liếm môi, đang cố gắng tìm cớ để chuồn thì…
 

Cạch.
 

Cửa phòng được mở ra, phục vụ dẫn người bước vào.
 

Tống Thiển: “…”
 

Giờ dọn ra khỏi Trái Đất… còn kịp không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play