Ngay khoảnh khắc bước vào phòng bao, ánh mắt của Tạ Nghiễn Trì liền bắt được bóng dáng Tống Thiển.
Cô gái nhỏ, mặt tròn tròn như trái quýt, làn da trắng hồng như sứ. Mái tóc đen dài thẳng mượt che đi nửa gương mặt. Đôi mắt to ươn ướt, trông đến là dễ lừa, dễ bắt nạt.
Vẻ mặt của Tống Thiển như thể vừa trông thấy quỷ, cô cố gắng hết sức mới không bỏ chạy.
Sao lại có loại “nhân duyên” kỳ lạ đến vậy chứ? Trong một ngày mà gặp cùng một người tận… bốn lần?
Mà người đó lại không phải người thường, mà là thiếu gia nhà quan chức, là công tử đào hoa tiếng tăm lừng lẫy của đại học Giang Thành – Tạ Nghiễn Trì.
Anh ta có nghĩ cô cố tình tiếp cận nên mới “tình cờ” gặp gỡ như thế không nhỉ?
Tạ Nghiễn Trì chẳng để lộ cảm xúc gì, chỉ liếc qua cô một cái, rồi không thèm nhìn thêm lần nào nữa.
Tống Thiển đứng bên cạnh Trì Thiên Hòa và Tống Bác Diễn, vừa định mở miệng chào thì Trì Thiên Hòa đã cười ha hả:
“Tạ tổng, ngài bận rộn vậy mà vẫn đến đây, thật là vinh hạnh cho chúng tôi. Ngài luôn ủng hộ ngân hàng chúng tôi, tôi vẫn muốn tìm dịp cảm ơn ngài tử tế. Hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút nhé.”
Tạ Hoài – tổng giám đốc Tinh Trì lại thân thiện hơn nhiều so với tưởng tượng của Tống Thiển. Ông bắt tay với cả Trì Thiên Hòa và Tống Bác Diễn, giọng điệu khách sáo mà chân thành:
“Không có gì, ngân hàng Giang Thành các anh phục vụ tốt, hiệu suất cao, hợp tác tôi thấy rất yên tâm.”
Dứt lời, ông chỉ sang chàng trai trẻ bên cạnh: “Đây là con trai tôi, hiện đang học năm ba ở đại học Giang Thành. Hôm nay đưa nó theo đi thực tập thực tế một chút.”
Tạ Nghiễn Trì gật đầu lễ độ, “Chào giám đốc Trì, trợ lý Tống.”
Tống Bác Diễn cười nói: “Con trai Tạ tổng đúng là tuấn tú phi phàm.” Rồi ông nhẹ đẩy vai Tống Thiển một cái, “Đây là con gái tôi, cũng học ở đại học Giang Thành, mới vào năm nhất, khoa Toán.”
Tống Thiển ngoan ngoãn cúi đầu chào, “Cháu chào chú Tạ.”
Tạ Hoài cười hiền từ: “Thật trùng hợp, hai đứa học cùng trường, đã gặp nhau ở trường bao giờ chưa?”
Cổ họng Tống Thiển nghẹn lại, cứ như có cái gì mắc ở ngực, mãi mới cố nặn ra hai chữ: “Bọn cháu…”
Tạ Nghiễn Trì nhếch mi, cười hờ hững: “Gặp rồi, gặp tận bốn lần trong một ngày.”
Tống Thiển: “…”
Tạ Hoài lập tức hứng thú: “Ồ? Thì ra hai đứa quen nhau à?”
Tạ Nghiễn Trì liếc cô: “Còn chưa biết tên em* là gì đâu.”
(Vì chỗ này có người lớn đang chú ý nên đổi xưng hô*)
“Tống Thiển, Tống trong triều Tống, Thiển trong màu nhạt.”
Tạ Nghiễn Trì nhếch môi, giọng lười biếng nhưng rõ ràng đầy ẩn ý: “Ồ, Thiển… như màu cà phê nhạt đó sao?”
Tống Thiển bối rối cắn nhẹ môi trong, bàn tay siết chặt vạt áo, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Đúng là xấu hổ chết mất. Giờ mà có lực hấp dẫn ngược của Newton, cô cũng muốn bay thẳng ra vũ trụ cho đỡ xấu hổ.
May thay, ba người lớn dường như chẳng để ý đến cuộc đối thoại giữa hai đứa. Mọi người lần lượt ngồi xuống bàn tròn, phục vụ cũng bắt đầu dọn món.
Tạ Nghiễn Trì ngồi bên phải Tống Thiển. Bàn ăn rất rộng, tuy khoảng cách không gần lắm, nhưng ở giữa lại không có ai, nên mỗi lần Tống Thiển ngẩng đầu là lại chạm ngay vào sống mũi cao và đường viền gương mặt sắc nét của anh.
Chỉ là anh dường như chẳng quan tâm đến cô chút nào. Suốt bữa ăn gần như không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nghe cha mình và giám đốc Trì nói chuyện, thi thoảng lại cúi đầu lướt điện thoại dưới bàn.
Tống Thiển buồn tẻ, đành cắm cúi ăn cơm.
Khách sạn Hào Việt đúng là nhà hàng ba sao đen của Black Pearl có khác. Món Quảng Đông ngon đến mức khiến cô – người cả ngày chỉ vùi đầu vào học hành cũng phải thầm cảm thán: Thì ra thế giới này còn có vị ngon thần thánh như thế.
Cô vừa ăn canh vừa lặng lẽ thưởng thức, khóe mắt bỗng liếc thấy màn hình điện thoại của Tạ Nghiễn Trì dưới bàn.
Anh đang chơi trò chơi Sudoku – trò mà Tống Thiển mê mẩn nhất.
Ngay khoảnh khắc ấy, mọi xấu hổ ngượng ngùng đều tan biến, cô cười tủm tỉm ghé lại gần, nói nhỏ:
“Hàng đầu tiên từ trái sang phải là 5 3 4 7 2 8 6 9 1.”
Ngón tay thon dài của Tạ Nghiễn Trì khựng lại, anh ngẩng mắt, ánh nhìn như đang đánh giá sinh vật lạ: “Tôi cần cô dạy à?”
Tống Thiển bị nói thẳng đến sượng người, lập tức thu lại nụ cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xin lỗi, em chỉ… cũng thích trò này thôi.”
Tạ Nghiễn Trì nghiêng đầu, lười nhác hỏi lại: “Vậy hàng thứ hai là gì?”
Tống Thiển lập tức đặt thìa xuống, ánh mắt sáng rực: “Hàng hai hả? Để em xem…”
Cô ghé sát lại gần hơn, gần đến mức Tạ Nghiễn Trì có thể thấy rõ hàng mi dài của cô còn đọng hơi nước, làn da trắng mịn không tì vết.
Anh mím môi, giọng uể oải nhưng vẫn trả lời rành rọt: “Hàng thứ hai là 9 7 3 5 6 1 4 2 8.”
Tống Thiển lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên những vì sao lấp lánh: “Anh giỏi thật đó! Dân kỹ thuật ô tô ai cũng giỏi toán vậy sao?”
Tạ Nghiễn Trì nhét điện thoại vào túi, “Là do cô dốt thôi.”
“…”
Tống Thiển lại bị nói cho cứng họng.
Từ khi đụng đổ cà phê lên người anh, cô đã biết vị thiếu gia này không có thiện cảm với mình, nên cũng không muốn dính dáng đến. Chỉ là vừa rồi thua trong trò Sudoku, cô thấy mình như làm mất mặt khoa Toán vậy.
Không được, tối nay phải thức khuya luyện thêm vài ván nữa.
Mà cuộc trò chuyện nhỏ ấy lại lọt hết vào tai Trì Thiên Hòa, ông cười nói với Tạ Hoài: “Tuổi trẻ đúng là dễ tìm thấy tiếng nói chung, tôi thấy hai đứa này nói chuyện hợp lắm đấy.”
Tạ Hoài cũng cười theo: “Thằng nhóc nhà tôi từ nhỏ toàn chơi với con trai, uống canh gà cũng đòi phải hầm bằng… gà trống. Giờ mà có bạn nữ tâm đầu ý hợp thì cũng tốt.”
Mọi người cười ồ lên.
Tống Thiển nhìn gương mặt lạnh của Tạ Nghiễn Trì, âm thầm thở dài trong lòng.
Tạ tổng à, ngài thật sự… không hiểu con trai mình rồi.
Như lời Hứa Tri Kỳ từng nói Tạ Nghiễn Trì nổi tiếng phong lưu, là “hotboy bất cần” số một ở đại học Giang Thành.
Không ngờ về nhà lại diễn giỏi đến thế.
Cuối bữa, Tống Thiển chần chừ mãi mới nhỏ giọng hỏi: “Đàn anh, áo sơ mi trắng của anh… vết cà phê có giặt sạch được không? Có đắt không? Hay là… em bồi thường nhé?”
Tạ Nghiễn Trì khẽ liếc cô, môi cong nhẹ, “Cô định bồi thường kiểu gì?”
Tống Thiển thấy câu hỏi có gì đó kỳ kỳ, “Thì… chuyển khoản qua WeChat cho anh.”
“Cô khao khát WeChat của tôi đến vậy sao?”
Tống Thiển chớp mắt, khựng lại ba giây, rồi đột nhiên hiểu ra là anh hiểu nhầm thiện ý của cô, liền vội vàng xua tay: “Không phải! Em không phải muốn xin WeChat anh! Em chỉ là… cảm thấy áy náy thôi…”
Tạ Nghiễn Trì lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi không add mấy người linh tinh.”
Câu nói ấy khiến Tống Thiển như bị vả thẳng vào mặt.
Rõ ràng sáng nay cô còn thấy anh thoải mái add ngay một cô gái chủ động bắt chuyện.
Nhưng… người ta vừa xinh vừa quyến rũ. Còn cô, chỉ là một mọt sách trong mắt anh và đám bạn anh.
Thôi, người ta đã khinh thường rồi, cô cũng chẳng cần phải mặt dày làm gì nữa.
Ăn xong bữa này, mạnh ai người nấy đi, ai sống đời người nấy.
Tống Thiển vừa quay mặt đi, Tạ Nghiễn Trì lại cau mày, đáy mắt dần tối lại.
Cô gái này… anh chắc chắn, đã gặp ở đâu rồi.