Thịnh Tinh Xuyên quay đầu lại, cố nhịn cười, nhưng khoé miệng giật giật đã hoàn toàn bán đứng anh ta.
 

“Anh nói gì cơ? Cô gái xinh đẹp đó tên là gì? Tống Tiền?”
 

“Tống Tiền? Tôi muốn cô ta Tống Mệnh thì có.”
 

Tạ Nghiễn Trì nói, đầu lưỡi đẩy nhẹ lên má, vẻ ngông cuồng và bực bội trên mặt không thể che giấu được nữa.
 

Anh dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy một chiếc áo lót màu hồng nhạt. Trên áo còn phảng phất mùi bột giặt nhẹ nhàng, xen lẫn hương cam ngọt ngào dễ chịu mang dấu ấn đặc trưng của Tống Thiển.
 

Giọng nam trầm thấp lại một lần nữa vang lên dưới ký túc xá tầng ba: “Tống Thiển, không xuống thì cô sẽ hối hận đấy.”
 

Tạ Nghiễn Trì vốn dĩ là nhân vật nổi bật ở Giang Đại, bây giờ lại ngang nhiên đứng dưới ký túc xá gọi tên một nữ sinh, đương nhiên khiến không ít sinh viên qua đường dừng bước nhìn trộm, xì xào bàn tán.
 

Tiếng bàn tán to nhỏ vang lên không dứt.
 

Lúc này, Tống Thiển trốn sau lan can tầng ba. Lần đầu tiên trong đời muốn cắn lưỡi tự vẫn, rời khỏi thế giới đáng yêu này cho xong.
 

Trong phòng, Hứa Tri Kỳ nghe thấy có người gọi tên Tống Thiển, tò mò bước ra ban công: “Thiển Thiển, sao thế?”
 

Tống Thiển lộ ra biểu cảm còn khó coi hơn cả nuốt phải ruồi, ra sức nháy mắt ra hiệu “suỵt suỵt” như đang kêu gọi giữ im lặng.
 

Dưới tầng, Thịnh Tinh Xuyên bắt đầu hùa theo Tạ Nghiễn Trì: “Tống Thiển khoa Toán, không xuống thì Tạ Nghiễn Trì sẽ xông lên đấy!”
 

Tiếng gọi đường hoàng thế này khiến không ít sinh viên đứng gần cổng ký túc xá hít mạnh một hơi khí lạnh.
 

Đúng là điên rồi.
 

Nghe thấy ba chữ “Tạ Nghiễn Trì”, Hứa Tri Kỳ khó hiểu hẳn lên. Cô ấy bước ra ban công, thò đầu nhìn xuống—
 

Chợt, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt cô.
 

Ngay khoảnh khắc ấy, đầu óc Hứa Tri Kỳ như nổ tung, nhiệt độ toàn thân tăng vọt, cảm giác như bị luộc chín tại chỗ.
 

Đó chẳng phải là… Thịnh Tinh Xuyên sao…
 

Nam thần trường cấp hai số 2 Giang Thành năm xưa.
 

Giây tiếp theo, không biết trúng phải bùa gì, Hứa Tri Kỳ bỗng chui người xuống, ngồi xổm bên cạnh Tống Thiển.
 

Tim đập loạn xạ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nàng đỏ còn hơn cả Tống Thiển.
 

Hai cô gái lúc này sóng vai ngồi xổm bên ban công, như bị trúng chú định thân, hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo.
 

Hứa Tri Kỳ hạ giọng thì thào: “Thiển Thiển, Tạ Nghiễn Trì gọi cậu làm gì vậy?”
 

Tống Thiển xụ mặt: “Áo lót của tớ lỡ tay rơi trúng đầu anh ta rồi…”
 

Hứa Tri Kỳ: “?!!!”
 

Trong lúc hai người đang trò chuyện, tiếng gọi của Tạ Nghiễn Trì lại vang lên: “Tống Thiển, tôi đếm đến ba.”
 

“Một…”
 

“Hai…”
 

Ngay khi chữ “Ba” sắp thốt ra, Tống Thiển nghiến răng một cái, bỗng nhiên bật dậy, vẻ mặt như thể quyết tử vì nghĩa, hét xuống dưới:

“Chờ một chút! Em xuống ngay đây!”
 

Mới đi được vài bước về phía cửa, Tống Thiển còn không quên quay đầu nói với Hứa Tri Kỳ:

“Tri Tri, nếu hôm nay tớ không về được… nhớ tưới nước cho cây sen đá tớ nuôi nha.”
 

Hứa Tri Kỳ: “…” 


 

Tống Thiển bước xuống dưới ký túc. Tạ Nghiễn Trì đứng đó, một tay đút túi, một tay vẫn cầm chiếc áo lót, mặt quay về hướng cổng.
 

Do ngược sáng, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh.
 

Cô bước từng bước nhỏ đến trước mặt anh, cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Em xin lỗi anh… em thực sự không cố ý…”
 

Tạ Nghiễn Trì vẫn cầm áo lót của cô, nét mặt tối tăm khó dò: “Ồ? Làm sao tôi biết cô có cố ý hay không?”
 

Tống Thiển nghẹn họng, một luồng khí nghẹn lại nơi cổ họng.
 

Một lúc sau, cô cắn môi nhỏ nhẹ nói:

“Vật thể rơi là do trọng lực, còn có định luật II Newton, thêm sức cản không khí và gió thổi. Em không thể nào tính toán chính xác đến mức áo lót rơi đúng vào đầu anh được…”
 

“Phụt—”
 

Thịnh Tinh Xuyên không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
 

Tạ Nghiễn Trì suýt thì cũng bật cười theo. Đúng là anh không nhìn lầm, cô gái này, đúng chuẩn mọt sách.
 

Ánh mắt đen sâu hun hút của anh nhìn cô chăm chú: “Cô học toán giỏi vậy, ai mà biết được có phải đã tính trước rồi không?”
 

Tống Thiển mân mê vạt váy ngủ, lí nhí: “Rõ ràng hôm trước anh còn bảo em học dốt Toán mà…”
 

“…”  Tạ Nghiễn Trì nghẹn lời trong một giây. Anh cũng không ngờ cô nhóc nhìn mềm mại này lại có chút cá tính.
 

Lúc này,  Tống Thiển cúi đầu, đôi má trắng mịn như sứ nhiễm hồng rực rỡ.
 

Vì chạy gấp, đầu mũi cô đọng lại vài giọt mồ hôi li ti. Dưới lớp váy ngủ mỏng manh, vòng eo nhỏ nhắn như chỉ cần một tay là ôm trọn, thân hình dịu dàng uyển chuyển.
 

Tạ Nghiễn Trì và  Thịnh Tinh Xuyên liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
 

Dù gì cũng là đàn ông, họ vẫn giữ được chút ga-lăng tối thiểu. Dọa nạt một cô gái đang sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên thì hơi quá rồi.
 

Tống Thiển cúi càng thấp hơn, chỉ nhìn thấy mười đầu ngón chân trắng muốt, lộ ra khỏi đôi dép lê.
 

Bầu không khí như đông cứng lại.
 

Ngay khi cô tưởng  Tạ Nghiễn Trì sẽ gầm lên mắng cô một trận, anh lại bất ngờ đưa chiếc áo lót trả lại, giọng trầm trầm: 

“Lần này tính cả vụ làm đổ cà phê trước đó, tôi không muốn có lần thứ ba. Tránh xa tôi ra.”
 

Tống Thiển như được ân xá, gật đầu như gà mổ thóc:

“Vâng vâng, em cam đoan không bao giờ đến gần anh nữa, nửa bước cũng không.”
 

Cô nhận lại chiếc áo, ngẩng mặt cười nhẹ. Đôi mắt long lanh linh động, có chút gì đó vừa quyến rũ vừa ngây thơ.
 

Tạ Nghiễn Trì bỗng nhận ra cô gái này… thật sự rất xinh đẹp.
 

Dù vậy, gái đẹp anh thấy nhiều rồi, chẳng có gì lạ. Anh lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, rồi sải bước rời đi.
 

Chưa đi được mấy bước,  Thịnh Tinh Xuyên khoác vai anh, cười nói: “Trì ca, em thấy tối nay nên khui rượu vang ăn mừng.”
 

“Ăn mừng gì?”
 

“Ăn mừng lần đầu anh có tiếp xúc thân mật với đồ lót của phụ nữ.”
 

Tạ Nghiễn Trì mắt tối lại, môi mím chặt: “Nếu chuyện này để  Bùi Tranh hay Sở Sở biết được, tôi sẽ nhét đồ lót phụ nữ cho cậu mặc thử.”
 

Thịnh Tinh Xuyên: “….”

Không dám hó hé nữa. 


 

Tống Thiển ôm áo quay về phòng, Hứa Tri Kỳ lập tức nhào ra: “Sao rồi sao rồi? Tạ Nghiễn Trì nói gì? Có mắng cậu không? Có đòi bồi thường không?”
 

Tống Thiển vẫn còn tim đập chân run. Cô ngồi phịch xuống ghế, mở nắp chai nước uống một hơi dài. Vài giọt nước lăn dọc theo chiếc cổ thiên nga trắng ngần, chảy vào bên trong váy ngủ.
 

Cô lau miệng, lẩm bẩm: “Không có… nhưng tớ suýt tè ra quần rồi. Nhìn vẻ mặt anh ta lúc đó, cứ như muốn bóp chết tớ vậy.”
 

Hứa Tri Kỳ rút khăn giấy, giúp bạn thân lau phần nước đọng trên ngực áo, rồi cười gian:
 

“Hừm~ biết đâu Tạ Nghiễn Trì thấy cậu vừa có khuôn mặt thiên thần lại có dáng người ma quỷ nên động lòng thì sao.”
 

Tống Thiển bật cười khổ:

“Thôi đi, ánh mắt anh ta nhìn tớ chẳng khác nào đang nhìn cái thùng rác trước cửa phòng. Tớ thật sự quá xui xẻo rồi, phải chọn ngày lành tháng tốt đi chùa cầu bình an thôi…”
 

Hứa Tri Kỳ vừa cười vừa ngồi xuống tiếp tục ăn nốt phần lẩu cay: “Biết đâu đây là duyên trời định, hai người các cậu sẽ tóe lửa tình yêu thì sao?”
 

Tống Thiển rùng mình một cái, không thèm tiếp lời.
 

Tình yêu gì chứ?

Tạ Nghiễn Trì nhìn cô giống như đang muốn quăng bom vào ký túc xá cho cô nổ tung thì có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play