Mặc dù Ngụy Tu lạnh nhạt từ trong xương cốt, nhưng đối mặt Long Điềm Điềm đang cầu cứu, anh vẫn nhanh chóng chạy tới. Hơn nữa, lần này không biết sao lại thông minh hơn, anh không tới một mình mà còn dẫn theo hai bảo vệ ở nhà mình đến cùng.

Khi Ngụy Tu tới, Long Điềm Điềm chui ra từ một kẽ hở từ giữa ngọn núi giả. Khe hở hẹp đến nỗi người lớn căn bản không thể chui vào được, chỉ có cô gái thân hình nhỏ nhắn như Long Điềm Điềm mới có thể vào được.

Điều này hoàn toàn phù hợp với lý do mà Long Điềm Điềm nói với Ngụy Tu. Cô nói rằng, vì cô chui vào ngọn núi giả này nên những người đó không bắt được cô, họ đã bỏ đi rồi.

Bộ dạng của cô thật sự rất thê thảm. Khắp người cô có rất nhiều vết xước, dù là ai cũng sẽ cho rằng điều cô nói là sự thật. Cô nhỏ nhắn như vậy, chui vào một nơi thế này mới có thể may mắn tránh thoát được một kiếp, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Long Điềm Điềm vốn muốn giả vờ, thuận tiện nhu nhược đáng thương mà nhào vào trong ngực anh. Nhưng cô không thành công, bởi vì Ngụy Tu mang theo hai cái bóng đèn lớn công suất hơn một nghìn oát đang thổn thức nhìn chằm chằm vào cô.

Cô ôm lấy vai, hơi run lên. Mà Ngụy Tu đứng trước mặt cô tiến thoái lưỡng nan một lúc, nhưng anh vẫn cố gắng nói: “Đã muộn như vậy, chắc chắn cậu không thể ở lại đây một mình. Cậu…”

Long Điềm Điềm biết tên đầu gỗ này chắc lại muốn khuyên cô về nhà. Cô lập tức lắc đầu: “Không được. Hôm nay bố tớ say rượu, uống rượu xong ông ta sẽ như phát điên muốn đánh người. Nếu tớ không ở nhà, ông ta sẽ không đánh mẹ tớ nghiêm trọng đến mức ấy, nhưng nếu tớ trở về, ông ta nhất định sẽ đánh chết hai mẹ con tớ mất…”

Long Điềm Điềm đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Ngụy Tu: “Bởi vì bố tớ muốn có con trai. Nhìn thấy tớ ông ấy sẽ nổi khùng giận cá chém thớt đánh mẹ tớ, ông ấy nói tớ là của nợ…”

Ngụy Tu mím môi, vẫn cảm thấy thật khó tin, trên đời này làm sao có thể có người như vậy?

Anh dừng lại một chút, nói: “Tôi sẽ báo cảnh sát giúp cậu.”

Long Điềm Điềm không nhịn được bật cười, nhưng rất nhanh cô liền biến nụ cười này thành nụ cười tự giễu, biến thành cười thảm. Cô nói: “Cậu cho rằng tớ chưa từng thử bao giờ sao?”

“Tổ dân phố, cảnh sát đều cử người tới khuyên can. Mỗi lần khuyên bảo bố tớ đều đồng ý rất tốt, nhưng khi những người ấy rời đi, bố tớ sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.” Long Điềm Điềm nói: “Có một lần nghiêm trọng nhất là bị bắt giữ phạt tiền. Nhưng nhà tớ làm gì có tiền, vả lại tớ và mẹ… vẫn cần tiền mà ông ấy kiếm được để sống nên không thể thực sự bỏ tù ông ấy được. Cậu…”

Long Điềm Điềm nói xong, cô dừng lại, cắn môi thấp giọng nói: “Cậu không hiểu đâu.”

Hai nhân viên bảo vệ đều lộ ra ánh mắt thương cảm. Thực ra đương nhiên không phải không có biện pháp xử lý, tốt xấu gì xã hội này cũng là xã hội pháp trị, chỉ cần không muốn sống một cuộc sống như vậy, luôn có thể thay đổi. Chẳng qua cốt truyện gốc đã viết như vậy, nguyên thân không thể tự mình thay đổi nhận thức, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Lỡ như thật sự là Long Điềm Điềm gặp phải chuyện như vậy thì sao? Vậy đó đã là một câu chuyện xưa đẫm máu vô cùng.

Bây giờ xây dựng hình ảnh mong manh bất lực, không nơi nương tựa chỉ để khiến Ngụy Tu mềm lòng mà thôi.

Ngụy Tu từ nhỏ đã sống tốt, không thể hiểu hay thông cảm với cuộc sống khốn khổ như vậy. Nhưng cho dù trái tim chàng trai có lạnh lùng đến mấy, cuối cùng cũng sẽ không cứng rắn như sỏi đá được. Rốt cuộc anh vẫn mấp máy môi, nói: “Tôi sẽ thuê cho cậu một phòng qua đêm.”

Nếu Long Điềm Điềm không hiểu rõ cốt truyện, cô sẽ nghi ngờ nhà Ngụy Tu giấu mỹ nhân trong nhà, không muốn người khác nhìn thấy. Đã như thế này mà cậu ta vẫn không chịu đưa cô về nhà?

Được rồi... Long Điềm Điềm nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nói: “Tớ… không mang theo chứng minh thư.”

Ngụy Tu ngẩn ngơ, anh cũng không mang. Anh quay lại nhìn về phía hai người bảo vệ gác cổng, cả hai cũng không mang.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Cho nên, anh rối rắm đến mức mặt như muốn méo xệch. Anh lại để Long Điềm Điềm đứng đợi trong gió đêm lạnh lẽo mấy phút, mới cắn răng nói: “Vậy cậu… cứ về nhà tôi trước một đêm. Được không?”

Ngụy Tu dò hỏi Long Điềm Điềm, mà cô cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình, chỉ muốn điên cuồng gật đầu. Nhưng cô vẫn phải giả vờ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu. Thật sự phiền cậu quá, Ngụy Tu. Cậu thật tốt…”

Giọng nói nhỏ nhẹ tuy xen lẫn tiếng nức nở và bất lực nhưng lại tràn đầy sự ỷ lại và biết ơn, pha một chút nũng nịu. Hai nhân viên bảo vệ lập tức nhận ra mình đang làm bóng đèn, nhìn nhau, lặng yên không tiếng động lùi về sau đi lái xe.

Ngụy Tu tựa hồ còn đang rối rắm, rõ ràng là chính anh mời Long Điềm Điềm về nhà, nhưng anh lại có vẻ không vui. Anh cứ đứng đực ở đó như trời trồng. Long Điềm Điềm lặng lẽ đến gần, nắm góc áo anh, gọi tên anh một tiếng anh mới mấp máy môi, nói: “Đi thôi.”

Long Điềm Điềm rụt vai, đi theo sau Ngụy Tu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Lạnh quá à…”

Ngụy Tu nghe xong cũng không quay đầu lại, cũng cảm thấy ban đêm có chút lạnh. Anh cài lại khóa áo, soạt một tiếng kéo đến cằm mình, tay cắm túi, ai cũng không yêu.

Long Điềm Điềm: “…” Được, được lắm!

Cô không nhịn được nữa, sỉ vả với hệ thống một tràng. Khi cô làm nhân vật phản diện, nhìn thấy nữ chính người ta tùy tiện thả thính một chút, nam chính đã như muốn chết đi sống lại rồi. Tại sao đến lượt cô đi quyến rũ người khác, con mẹ nó đụng ngay một tên đầu đất vậy hả?

Hệ thống còn tưởng cô bị lạnh thật, nó điều chỉnh lại nhiệt độ ấm áp xung quanh, an ủi cô: [Ký chủ, cô đừng quên. Cốt truyện gốc của thế giới này là bi kịch yêu hận, nam chính chính là loại tính cách này.]

Long Điềm Điềm đi phía sau Ngụy Tu hai bước hừ lạnh một tiếng, hệ thống tin tưởng vững vàng nói: [Nhưng tôi tin tưởng ký chủ rất nhanh sẽ có thể thu phục cậu ta!]

Long Điềm Điềm đi theo sau Ngụy Tu, lên xe xong lại tiếp tục cạn lời. Ngụy Tu ngồi ở ghế trước, cô cùng một nhân viên bảo vệ khác ngồi ở phía sau.

Nhân viên bảo vệ có lẽ đã cảm nhận được oán khí của Long Điềm Điềm, nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi. Thế này thì hay rồi, ý định giả vờ ngủ dựa vào Ngụy Tu không còn hiệu quả nữa, cô chỉ có thể giả vờ yếu đuối, bất lực và đáng thương rúc vào ghế sau.

Xe chạy chậm rãi trên đường, khi tới nhà Ngụy Tu, Ngụy Tu đã buồn ngủ díp cả mắt. Long Điềm Điềm “một bụng tâm sự” không biết thổ lộ cùng ai đi theo Ngụy Tu vào trong. Vào phòng khách, Ngụy Tu tự mình thay giày, sau đó cũng không hề để ý đến việc tìm cho cô một đôi dép.

Long Điềm Điềm nghiến răng nghiến lợi, đi chân trần vào, Ngụy Tu mở ra một căn phòng ở góc tầng một, mơ hồ nói: “Cậu ngủ ở đây.”

Sau đó anh cũng không thèm nhìn Long Điềm Điềm thêm cái nào, ngáp dài một cái đi lên lầu. Mỗi ngày đúng 8 rưỡi anh đã ngủ rồi, ngoại trừ tiết tự học buổi tối, đồng hồ sinh học mạnh mẽ đã gần như tàn phá toàn bộ lý trí của anh, vừa về phòng mình là anh lập tức lăn ra ngủ, đến cửa cũng quên khóa.

Long Điềm Điềm cảm giác bản thân giống như một con chó con bỗng nhiên được nhặt về, vẫn là cái loại không tình nguyện ấy, sau đó bị tùy tiện ném đến một góc, mặc kệ sống chết.

“Loại con trai này mà cũng có người thích?” Long Điềm Điềm cười lạnh nói với hệ thống: “Ngoài khuôn mặt tạm nhìn được kia ra, thật là…” ( app TYT - tytnovel )

Long Điềm Điềm bỏ dở câu nói chưa nói hết, đi thẳng vào căn phòng Ngụy Tu vừa nói, bật đèn rồi vào phòng tắm xả nước rửa mặt.

Tất nhiên, bất kỳ căn phòng nào trong nhà Ngụy Tu cũng sẽ tốt hơn nhiều so với căn phòng nhỏ nơi nữ chính nguyên tác Bạch Diệc ở. Long Điềm Điềm rửa mặt xong thay áo choàng tắm trong phòng tắm, nhảy lên giường mơ màng sắp ngủ, ngay cả cân nhắc bước tiếp theo phải dùng cách gì cũng không còn hứng thú, chỉ bảo hệ thống ghi lại hình ảnh phòng khách này một chút, gửi cho Ngụy Tín Nhiên.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.

Đêm đó, Long Điềm Điềm có một giấc mơ đã truyền cảm hứng cho cô. Trong giấc mơ, cô đánh gãy chân của Ngụy Tu rồi trói cậu ta trong một căn phòng, sau đó mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào yêu đương với cậu ta, dễ dàng hoàn thành xong nhiệm vụ này. Vào khoảnh khắc “ngọt ngào” nhất, đoạn kết truyện ngọt ngất vẫn còn tiếp diễn, sau đó lấy được điểm tích lũy thoát khỏi thế giới.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhớ lại giấc mơ tối qua, Long Điềm Điềm cảm thấy sảng khoái, suy nghĩ thông thoáng.

Cút con mẹ nó kịch bản diễn kịch công lược đi, cô vẫn thích ngựa quen đường cũ hơn. Thực sự cô không giỏi quyến rũ người khác, giả vờ mệt mỏi như này cô thật sự không chịu nổi.

Long Điềm Điềm đứng dậy đi rửa mặt, thấy chiếc váy rách của mình không thể mặc được nữa, liền mặc áo choàng tắm bước ra ngoài, thuận tay chộp lấy chiếc bánh sandwich do người hầu chuẩn bị cho Ngụy Tu, vừa ăn vừa đi ra ngoài. Ngay lúc ở cửa đụng phải Ngụy Tu, cô cũng không hề quay đầu nhìn anh một cái, lập tức đi ra ngoài.

Anh đứng ở cửa, liếc nhìn chiếc bánh sandwich đã bị lấy mất trên đĩa, lại nhìn thoáng qua Long Điềm Điềm đang chậm rãi đi về phía cổng lớn, đứng ở cửa sững sờ hồi lâu.

Trong đầu, hệ thống lại bắt đầu muốn thuyết phục: [Ký chủ, cưỡng bức tình yêu thật sự không còn phổ biến nữa!]

“Ngươi là người tạo ra văn bản, chỉ cần hình ảnh được chụp đẹp, nội dung có thể chỉnh sửa được không phải sao…” Long Điềm Điềm bước ra khỏi cổng, rẽ vào đường chính, nhún vai thờ ơ.

[Nhưng như vậy là vi phạm quy định!]

Hệ thống kêu lên một tiếng, Long Điềm Điềm giả vờ như không nghe thấy, vừa đi dọc ven đường, vừa tiện tay click mở màn hình nhìn thấy tiêu đề mà hệ thống viết ra ngày hôm qua.

#Tiểu bạch hoa đêm khuya gặp nạn bị làm nhục, công tử hào môn ẩn mình nhiệt tình ra tay trợ giúp, trai đơn gái chiếc một mình trong phòng, ngọn lửa tình yêu liệu có vì vậy mà bùng cháy?!#

Những bức ảnh kèm theo rõ ràng là ảnh chụp nhanh, một trong số đó là sau khi Ngụy Tu đưa Long Điềm Điềm ra khỏi công viên lên xe, anh từ kính chiếu hậu nhìn Long Điềm Điềm đang ngồi co ro ở ghế sau.

Bức ảnh được chỉnh sửa rất tốt, vẻ mặt thờ ơ của Ngụy Tu được làm trông có chút dịu dàng và có chút ngượng ngùng, như muốn ngồi ở ghế sau nhưng lại xấu hổ.

Ngoài ra còn có một tấm chụp nơi Ngụy Tu sắp xếp cho Long Điềm Điềm ở. Lúc anh quay người lại đưa tay che miệng ngáp dài, góc độ chụp này nhìn như muốn chạm vào đầu Long Điềm Điềm, không chụp khuôn mặt ngáp dài của anh, chỉ bắt hình ảnh động tác phía dưới, nhìn qua thực sự vừa mập mờ lại ngọt ngào.

Long Điềm Điềm vui mừng nói đùa: “Ngươi xem, việc này không phải ngươi khá giỏi sao? Như thế này mà vẫn moi ra đường được. Giỏi như vậy còn gì! Cố gắng tiếp nha!”

Hệ thống tắt máy, Long Điềm Điềm chậm rãi đi về phía đường phố, vừa lúc cô chuẩn bị rẽ vào góc đường thì một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống. Hóa ra là Ngụy Tín Nhiên.

“Cô thật sự đi ra từ nhà nó sao?” Ngụy Tín Nhiên có chút không tin, vỗ tay nói: “Khá lắm, khá lắm.”

Đêm qua, Long Điềm Điềm yêu cầu hệ thống gửi ảnh phòng khách nhà Ngụy Tu cho Ngụy Tín Nhiên. Đây chính là chứng minh cho anh ta thấy cô có bản lĩnh dây dưa với Ngụy Tu. Cô vốn dĩ muốn lừa tiền Ngụy Tín Nhiên tới tay, không ngờ rằng Ngụy Tín Nhiên đã tự tìm đến sớm như vậy.

“Nào nào nào! Cô muốn đến trường hay về nhà, lên xe rồi nói.” Ngụy Tín Nhiên kêu tài xế dừng xe, Long Điềm Điềm mở cửa lên xe.

Ngụy đại thiếu vẻ mặt hóng chuyện, biểu cảm nhìn Long Điềm Điềm như đang nhìn một con khủng long quý hiếm. Mà Long Điềm Điềm bị anh ta nhìn đến khó hiểu, Ngụy Tín Nhiên lại hỏi: “Cô làm cách nào để vào nhà nó được hay vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play