Dẫu bụng dạ mắng mỏ thế thôi, cô vẫn đứng phắt dậy nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi… Tớ chỉ muốn kéo tay áo cậu thôi, tớ… Tối nay tớ không thể về nhà được, tớ mà về nhất định sẽ bị bố tớ đánh chết. Tớ muốn nói…”
“Ở nhà tôi không tiện.” Ngụy Tu nói thẳng với cô như vậy.
Mẹ kiếp!
Long Điềm Điềm tức giận đến mức muốn bật cười.
Nhưng cô vẫn diễn rất nhập tâm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tớ muốn nói là… mặt tớ đau quá, mà trên người lại không có tiền, cậu có thể mua hộ tớ một ít thuốc mỡ với hai cây kem được không? Tớ muồn chườm chút đá, ngày mai còn phải đi học.”
Ngụy Tu nghe vậy thì khẽ cau mày, giờ thực sự đã đến lúc anh phải về nhà rồi. Không tính đến tiết tự học buổi tối ở ngoài, chẳng có buổi tối nào mà anh không về nhà cả.
Anh muốn nói tôi sẽ trả lại tiền cho cậu để cậu có thể tự đi…
Nhưng nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt Long Điềm Điềm, cuối cùng anh cũng “ừm” một tiếng rồi im lặng đi đến hiệu thuốc bên kia đường mua thuốc, sau đó tìm một cửa hàng tiện lợi để mua kem.
Long Điềm Điềm ở bên kia đường, đang suy nghĩ nghiêm túc xem nên để hệ thống điều khiển chiếc xe nào đâm liệt anh... Cô vẫn quen đối nghịch với nam nữ chính hơn. Cô thực sự không giỏi quyến rũ người khác, đặc biệt là cái loại đầu gỗ ngu ngốc này.
Hệ thống tận tình khuyên bảo: [Ký chủ, cô hãy nghĩ đến tiền lương hưu của mình, nghĩ đến điểm tích lũy sau khi thế giới này hoàn thành, hãy nghĩ lại xem…]
Chờ Long Điềm Điềm thu hồi ý định chó cùng dứt rậu này đi, Ngụy Tu mới chậm rãi quay lại.
Cái kiểu tính tình mềm yếu như này, người nóng tính như Long Điềm Điềm thật sự rất muốn tiến lên đá anh một cước để anh đi nhanh hơn.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sau khi Ngụy Tu băng qua đường, Long Điềm Điềm vẫn đứng dậy, giống như một con thỏ nhỏ chạy ra đón anh nói lời cảm ơn, ngọt ngào nói cậu thật tốt bụng.
Ngụy Tu: “... Đồ của cậu đây. Tôi thật sự phải về nhà, quản gia vừa mới gọi điện cho tôi.”
Long Điềm Điềm: “...” Con mẹ nó! Cái thằng nhãi con này nói nhiều quá rồi đấy!
Thoắt cái, sắc mặt cô trầm xuống: “Ồ… Cậu cứ về đi, tớ…” Long Điềm Điềm cắn môi dưới, tự cắn chính mình: “Một mình tớ tự làm được, tớ sẽ ở chỗ này một đêm…”
Ngụy Tu lại cau mày, mấp máy môi nhưng không nói gì cả. Cô quan sát vẻ mặt của anh, nói tiếp: “Vậy trước khi rời đi cậu có thể giúp tớ bôi thuốc được không?”
Ngụy Tu cuối cùng cũng đồng ý, Long Điềm Điềm thông qua hai lần tiếp xúc này cũng có thể đại khái hiểu được tính tình của anh.
Chính là cái loại nhân sĩ chính đạo mà lúc cô còn làm phản diện thường phải đối phó nhất. Cái loại người đầu gỗ tư duy cứng nhắc, lúc nào cũng theo khuôn phép cũ, chỉ cần bắt người mà bọn họ quan tâm là dễ dàng muốn bóp tròn cán dẹt thế nào cũng được.
Nếu như đổi một thân phận khác, Long Điềm Điềm hiện tại có thể bắt Ngụy Tu quỳ xuống vì mình. Nhưng thân phận hiện tại của cô lại phải đi công lược một người có tính cách như thế này, con mẹ nó thực sự muốn cáu đến lộn ruột mà.
Những người như vậy thích nhất những cô gái năng động, thông minh, yếu mềm nhưng không kém phần xinh đẹp, chẳng hạn như kiểu tiểu sư muội đồng môn, hoặc là nữ hiệp…
Vậy thì thiết lập tính cách hiện tại của cô đang gặp rắc rối cũng đúng.
Được cái tốt duy nhất là loại người này một khi bắt đầu quan tâm, một khi bắt đầu thích thì sẽ rất cố chấp, đến lúc đó mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết.
Cô không tin không cạy được trái tim của tên nhãi này.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Hai người ngồi ở ven đường chỗ ánh đèn sáng hơn một chút. Long Điềm Điềm nghiêng đầu, Ngụy Tu đang bôi thuốc cho cô, động tác rất nhẹ nhàng, hơi hơi nhíu mày, mặt mày đẹp đẽ dưới ánh đèn càng có vẻ tinh xảo. Long Điềm Điềm không một tiếng động nhích lại gần, đánh giá tốt vị trí, mở miệng nói: “Chỗ còn lại để tớ tự bôi là được, cậu về trước đi…”
Cô tìm đúng thời điểm quay đầu lại, vừa lúc bỏ lỡ sắc mặt nghiêm túc của Ngụy Tu, chóp mũi chạm chóp mũi, nháy mắt gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Ngụy Tu sửng sốt một lát, mới phản ứng mạnh mẽ lùi về sau, suýt chút nữa nằm bẹp xuống đất. Long Điềm Điềm tóm lấy anh nhưng lại bị đẩy ra, anh đứng dậy, sau khi loạng choạng bước vài bước mới quay đầu lại nói: “Tôi đi đây.”
Sau đó bắt taxi thật sự rời đi. ( app TYT - tytnovel )
Long Điềm Điềm ngồi ở bên đường, nghiêm túc suy nghĩ làm sao nhanh chóng thu phục loại tính cách này. Cô cố gắng nhớ lại ký ức khi ở những thế giới khác, mệt ở chỗ loại tính cách này thường là loại khó chịu nhất.
Tiểu sư muội, nữ hiệp, còn có kiểu… yêu nữ ma giáo yêu diễm đê tiện?
Mẹ nó!
Long Điềm Điềm vẫn cảm thấy việc này thực sự có thể đơn giản và thô bạo hơn. Suy nghĩ của cô liên tục nhảy bên bờ vực của tội ác. Mà hệ thống bị suy nghĩ của cô làm cho sợ hãi đến nỗi phải lảm nhảm, cố gắng thuyết phục: [Không được, ký chủ! Bây giờ người đọc không nuốt nổi kiểu tình yêu cưỡng ép đâu. Nếu không cẩn thận sẽ đụng đến tam quan, mà chúng ta đang ở trong tiểu thuyết ngọt ngào, chỉnh thành quá nặng đô là sẽ bị khóa truyện đó.]
Long Điềm Điềm không còn cách nào khác đành phải từ bỏ phương pháp phản nhân loại, đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Vừa đi cô vừa hỏi hệ thống: “Video ta nhờ ngươi quay xong chưa?”
[Đã ghi lại xong rồi. Tôi còn chụp một vài bức ảnh đẹp, vừa hay có thể thêm vào trong truyện, còn có sự tương tác vừa nãy giữa hai người nữa. Tôi đã sửa đổi nó cho Ngụy Tu, tạo thành văn bản và xuất bản rồi. Cô nhìn xem.]
Long Điềm Điềm nhìn qua thì thấy được, nhưng khi thấy bức ảnh này, cô nhận thấy hai người có một số tư thế thực sự rất mập mờ, giống như người yêu vậy. Mà văn bản viết ra cũng rất xấu hổ nữa. Nó đã biến toàn bộ sự kháng cự của Ngụy Tu thành ngượng ngùng, anh mua thuốc bôi thuốc đều biến thành sự chủ động, độc giả theo dõi bộ truyện đều khóc hu hu trước sự ấm áp của anh.
Long Điềm Điềm nhìn độ ngọt ngào đến mức rợn người kia. Suy cho cùng, xu hướng chung bây giờ chính là như vậy. Mấy kiểu hành hạ về thể xác lẫn tinh thần đã lỗi thời lâu lắm rồi. Mà những người sửa chữa tiểu thuyết như bọn họ chỉ có thể sửa đổi tiểu thuyết theo sở thích của độc giả thôi. Mặt khác, đường hóa học công nghiệp không tốn tiền, chỉ cần vài từ và vài bức ảnh là có thể rắc hàng tấn đường rồi.
Long Điềm Điềm tặc lưỡi lật hai trang rồi đóng lại, cô để hệ thống loại bỏ vết thương trên mặt, váy cũng trở nên sạch sẽ. Cô đang chuẩn bị gọi xe, đột nhiên bên cạnh có người huýt sáo.
Long Điềm Điềm: “…” Ôi chao! Cái lá gan cũng không nhỏ đâu đấy! Đúng lúc cô đang ngứa tay muốn chết đây.
Quay đầu qua, cô nhìn thấy hai nam sinh ăn mặc người không ra người, ngợm không ra ngợm, ánh mắt không mấy thành thật, cứ nhìn chằm chằm cẳng chân lộ ra dưới gấu váy của Long Điềm Điềm.
Hệ thống rất đồng cảm với hai người này. Hay rồi, chơi trò lưu manh chơi luôn lên người Thiên Sơn Đồng Mỗ.(2)
Long Điềm Điềm nắm chặt ngón tay, tiếng rắc rắc vang lên từng tiếng một. Thấy cô đứng yên, hai người kia cũng đứng lại, một người ngậm điếu thuốc trong miệng hỏi: “Em gái, có một mình em à?”
Hệ thống tự động cường hóa tứ chi của Long Điềm Điềm. Dù sao chuyện chấn chỉnh mấy tên lưu manh này vẫn đỡ hơn việc suốt ngày cô nhớ thương việc đâm liệt nam chính.
Nhưng khi Long Điềm Điềm chuẩn bị xử lý, đột nhiên tâm trí cô trở nên nhạy bén hơn hẳn, cô mỉm cười ngọt ngào với hai tên lưu manh kia, sau đó quay người đi về phía công viên không có người.
Hai tên kia còn tưởng gặp được chuyện tốt, đi theo phía sau cô, hệ thống lặng yên thắp ba nén nhang.
Nửa giờ sau, Long Điềm Điềm từ sau ngọn núi giả đi ra, vẻ mặt thỏa mãn, trên người có dính chút máu. Cô tìm một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi lau chùi, nói với hệ thống: “Gọi cho Ngụy Tu.”
Hệ thống dời hai quả hồ lô máu bị đánh đến mẹ cũng không nhận ra ở đằng sau ngọn núi giả ra xa, sau đó bấm số của Ngụy Tu.
Ngụy Tu rất lâu sau mới nhận điện thoại, nghe giọng có vẻ đã ngủ rồi, nhưng vừa nhấc máy, Long Điềm Điềm lập tức khóc thút thít: “Ngụy Tu, cứu tớ với! Cứu… Á!”
“Mau cứu tớ với! Bọn họ, bọn họ muốn ức hiếp tớ! Ở ngay công viên vừa rồi, cậu nhanh đến đi hu hu hu…”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Long Điềm Điềm nói xong, cô lại hét lên hai tiếng. Sau khi hệ thống cúp điện thoại, cô chậm rãi tựa lưng vào ghế, mỉm cười.
Có ngọn gió đêm thổi tới rất nhẹ nhàng, mà cô gái đã nhắm mắt lại, nhếch đôi môi đỏ mọng quá mức của mình, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn nằm xuống ghế. Trông chẳng khác gì ác ma vừa mới được uống máu tươi.
Chiếc váy trắng trong tiếng cười của cô dần trở nên dơ dáy không chịu nổi, thậm chí một bên váy còn chậm rãi bị xé toạc. Trên khuôn mặt thanh tú lần nữa xuất hiện những dấu tay đo đỏ, cùng với vô vàn vết thương nhỏ khác. Mái tóc đen tuyền buông lơi tán loạn, thê thảm đến mức người ta chẳng đành lòng nhìn thẳng.
Long Điềm Điềm lắc lư cặp chân nuột nà, miệng ngân nga giai điệu không tên, chờ đợi con mồi cắn câu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Tu: Điều khiến tôi tò mò hơn chính là… Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?
Long Điềm Điềm: Nếu tôi muốn biết, thậm chí đến quần lót cậu mặc size bao nhiêu tôi còn biết được.
(2) Thiên Sơn Đồng Mỗ (天山童姥): Bà là một nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ, chủ nhân Linh Thứu cung, có sở trường võ học Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng và Sinh Tử Phù. Bà yêu đơn phương Vô Nhai Tử và có mối hận bình sinh với Lý Thu Thủy. Đồng Lão chết vì kiệt sức sau khi quyết đấu với Lý Thu Thủy dưới hầm băng Tây Hạ.