Theo Long Điềm Điềm thấy, một trong những điều tốt nhất ở thanh niên là lòng dạ không sâu, dù làm gì cũng bốc đồng, so với người lớn mà nói, thời gian suy xét đến hậu quả càng ngắn hơn, thậm chí còn không thèm cân nhắc.
Hơn nữa, ngay cả tượng đất cũng có ba phần cứng đầu. Huống chi là một thiếu niên tính tình ôn hòa, trong xương cốt cũng có một dòng nhiệt huyết. Mà việc Long Điềm Điềm phải làm chính là đốt cháy dòng nhiệt huyết này.
Còn điều gì có thể kích thích và khơi dậy lòng ham muốn bảo vệ của con người hơn việc một cô gái nhỏ yếu bị gã đàn ông mập mạp mặt đỏ phừng phừng, cả người sặc mùi rượu đánh đập, làm nhục?
Ngụy Tu trưởng thành đến tận thời điểm này, cuộc sống trôi qua vẫn vô cùng tốt đẹp. Cho dù thân phận của anh danh không chính ngôn không thuận, nhưng mẹ anh đã chết rồi. Mà so với những người phụ nữ tàn phai nhan sắc theo tháng năm, một người chết vào lúc nhan sắc ở thời kỳ đỉnh cao nhất càng dễ khiến người ta nhớ mãi không quên; đây chính là thói hư tật xấu của đàn ông, sự đau thương của người phụ nữ tạo nên một Ngụy Tu.
Ngụy Quốc An thực sự đau lòng cho Ngụy Tu. Từ việc ăn mặc, chốn ở, đi lại của anh cũng không kém gì Ngụy Tín Nhiên.
Chính vì lý do này mới khiến một Ngụy Tu chưa từng trải qua thăng trầm cuộc đời không biết cách nào để bảo vệ bản thân khi bị đánh.
Chẳng qua là trước lạ sau quen. So với lần đầu anh bị đánh hội đồng, trong tay đối phương còn cầm vũ khí, anh căn bản không có đường đánh trả, nhưng lúc này đây, đối mặt với một người đàn ông trưởng thành tay không tấc sắc, thậm chí là vì uống say mà ngã trái ngã phải, Ngụy Tu đã vung túi đeo lên, sức sống của tuổi trẻ cùng tình cảm mãnh liệt ngay lập tức đốt cháy anh.
Trong cặp anh không mang theo sách nên trọng lượng thực chất không quá nặng, nhưng Bạch Chính Quốc đã uống đến choáng váng rồi. Ông ta bị xô đẩy mấy cái đã ngã xuống bên cạnh Long Điềm Điềm, một bên hùng hùng hổ hổ chửi bới văng tục, phụ khoa văng đầy trời, một bên ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất bẩn thỉu cố gắng đứng dậy lần nữa.
Ngụy Tu nhân cơ hội này, vung túi đeo vai về phía mình, kéo Long Điềm Điềm đang nằm trên mặt đất bỏ chạy.
Long Điềm Điềm chạy theo anh, trong lòng âm thầm “xì” một tiếng.
Rõ ràng có thể đánh lại, còn chạy cái rắm, chưa kể Ngụy Tu này còn run hơn cả người đang giả vờ là cô nữa.
Nhưng dù sao đi nữa, Ngụy Tu cũng coi như đã có sự kích thích sau chuyện này rồi. Cô chỉ cần nắm lấy điểm này của cậu ta, mập mờ không rõ là chuyện dễ dàng.
Ngụy Tu kéo Long Điềm Điềm chạy ra khỏi con đường mình tìm được. Mãi cho đến khi họ chạy đến cuối đường, Long Điềm Điềm mới không thể chạy tiếp được nữa. Cái tên khốn Bạch Chính Quốc đó căn bản không thể đuổi kịp xa như vậy. Cô thở hồng hộc nói với Ngụy Tu: “Không… không sao rồi…”
Ngờ đâu, vừa rẽ vào một góc cua, Ngụy Tu vẫn tiếp tục kéo cô chạy. Thế nhưng lần này họ không chạy dọc theo ven đường, mà là chạy vào trong một công viên. Xuyên qua những tán cây, hai người dọc theo con đường dẫn đến một cái đình hóng gió tương đối hẻo lánh. Bấy giờ Ngụy Tu mới buông tay Long Điềm Điềm ra, đặt tay lên chiếc bàn đá phía trên đình, thở hồng hộc như một con thỏ nhỏ bị con sói lớn xấu xa đuổi tới ba lần. ( app truyện T Y T )
Mẹ nó!
Ngoài mặt Long Điềm Điềm không thể hiện xúc cảm quá rõ ràng, nhưng trong lòng cô lại thầm khinh thường anh. Cô không thích tính cách của con thỏ nhỏ này.
“Cảm ơn…” Long Điềm Điềm thấy Ngụy Tu vẫn đang thở hổn hển, thậm chí bắt đầu xuất thần. Cô kìm nén sự thiếu kiên nhẫn, hạ giọng mở miệng: “Cậu vừa rồi… giỏi thật đấy.”
Nói xong, Long Điềm Điềm tự thấy phát ói với giọng điệu quá ghê tởm của mình. Cô ra lệnh cho hệ thống xoa dịu vết sưng trên mặt mình một chút.
Trên mặt cô có thể có vết tát, có thể xinh đẹp đến đáng thương, thậm chí có thể có chút máu trên khóe miệng, nhưng không thể bị sưng lên như đầu heo được, như vậy rất mất thẩm mỹ.
Ngụy Tu nghe Long Điềm Điềm nói xong, xoay người nhìn về phía cô. Anh trông thấy đôi mắt ngấn nước của cô đang hướng về phía mình với ánh mắt ỷ lại mà anh chưa từng thấy bao giờ, trái tim không khỏi đập thình thịch, tay càng run hơn.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Long Điềm Điềm: “…” Cô hối hận rồi, dùng chiêu này có hơi phiền phức.
Hay là… cô tìm cách để nam chính nằm trên giường không dậy nổi, liệt nửa người trên hoặc thành người thực vật cũng được, sau đó cô lại “dốc lòng chăm sóc”. Nếu xét theo tình hình thị trường truyện ngọt hiện tại, vậy cũng coi như là tình tiết phát triển trong truyện ngọt mà đúng không. Thế thì cô hà tất phải lao lực như thế này làm gì?
Hệ thống nhận ra chuyển biến trong suy nghĩ của cô, nó lập tức điên cuồng hét lên: [Ký chủ!! Cô đừng như vậy mà. Hiện tại, cô không phải là phản diện! Cô xem cậu ta không phải khá đẹp trai sao, chỉ cần dạy dỗ thêm vài hôm, khẳng định sẽ biến thành bộ dáng mà cô yêu thích!]
Mà Long Điềm Điềm bị hệ thống ồn ào đến phát phiền rồi. Tuy nhiên, nó lại khiến cô tạm gạt suy nghĩ đó sang một bên, lặng lẽ ngồi trên ghế đá bên cạnh, chờ Ngụy Tu bình tĩnh lại.
Phải đợi rất lâu Ngụy Tu mới bình tĩnh lại được. Mãi tới khi mặt trời khuất núi, anh mới cứng ngắc mở miệng: “Bố cậu... ông ấy thường xuyên đánh cậu sao?”
Nền trời đã tối, chỉ còn sót lại một chút sắc hồng phía cuối chân trời. Bấy giờ, Long Điềm Điềm chẳng thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa. Trên khuôn mặt của cô không thể trưng ra chút biểu cảm giả dối nào, vậy nên cô không đối diện với Ngụy Tu mà chỉ nhìn chằm chằm về phía hoàng hôn, nói: “Không phải là đánh tớ, mà là đánh cả tớ và mẹ tớ.”
Ngữ điệu của cô thản nhiên như thể đang nói về chuyện gió thoảng mây trôi. Mà Ngụy Tu không thể tưởng tượng được rằng, cô lại sống trong một gia đình như vậy. Anh nhìn sườn mặt của cô, mím môi hồi lâu.
Long Điềm Điềm tiếp tục nói: “Cũng không phải là thường xuyên bị đánh…”
Rồi cô khéo léo điều chỉnh nét mặt mình, quay đầu sang nhìn Ngụy Tu: “Mà là bị đánh mỗi ngày.”
Ha ha… Cứ ba ngày, Bạch Chính Quốc làm ca đêm hết hai ngày rồi. Chưa kể ông ta còn đi uống rượu hoặc làm gì đó. Vậy nên phải có tầm hai ba ngày ông ta không về nhà.
Ngụy Tu nghe cô nói xong, có chút kinh ngạc mà hé miệng. Nhưng anh lại không biết nên nói như thế nào để an ủi Long Điềm Điềm.
Đột nhiên cô đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Ngụy Tu, duỗi tay nắm lấy tay áo anh, nhẹ giọng nói: “Vậy nên tớ có thể cầu xin cậu được không? Tạm thời cậu giữ giúp tớ số tiền đó trước…”
Đây chính là lý do dây dưa tốt nhất.
Dẫu Ngụy Tu sống trong một cuộc đời không có bão giông, nhưng sự lạnh nhạt đã thấm đẫm tận sâu trong xương tủy kể từ khi anh sinh ra rồi. Đối với loại chuyện này, phản ứng đầu tiên của anh chính là từ chối.
Nào ngờ, anh lại nhìn thấy dáng vẻ sụt sùi nước mắt của Long Điềm Điềm. Đầu cô dựa vào vai anh một cách rất nhẹ nhàng, gần như chẳng có tí sức nặng nào vậy. Thậm chí ngay cả hơi thở của cô cũng nhè nhẹ xuyên qua lớp áo quần mỏng manh của Ngụy Tu, cùng với đấy là hơi lạnh dần thấm vào da thịt cậu trai trẻ, khiến cơ thể anh lập tức nổi một tầng da gà.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Anh vô thức muốn trốn tránh, nhưng Long Điềm Điềm bỗng nức nở, có chút nghẹn ngào nói: “Cậu biết không… Chưa từng có ai ra tay giúp tớ như vậy cả, tớ biết cậu là một người rất tốt mà.”
Hơi thở nhẹ nhàng của cô gái hòa lẫn với cái lạnh của đêm hè buông xuống, khiến Ngụy Tu bối rối không biết phải làm sao. Anh vô thức nói: “Tôi không…” Anh không phải.
“Mẹ tớ là một người phụ nữ rất tốt, chăm chỉ, hay cằn nhằn, rất giỏi tiết kiệm lại còn rất xinh đẹp nữa.” Long Điềm Điềm ngắt lời lời phủ nhận của Ngụy Tu, nói: “Tớ không muốn nhìn thấy bà ấy bị đánh một lần nào nữa. Tớ sợ lắm! Tớ không sợ bản thân sẽ bị đánh chết một ngày nào đó, nhưng tớ chỉ sợ mẹ tớ sẽ bị đánh chết thôi. Cậu hiểu không?”
Đương nhiên, Long Điềm Điềm cố ý nói như vậy. Quả thật, mẹ của nguyên chủ sẽ bị đánh, nhưng không đến mức nghiêm trọng như thế. Vả lại, sau khi cô xuyên tới đây, Bạch Chính Quốc cũng không còn động tay chân với bọn họ nữa.
Nhưng đây lại là điều khiến người không có mẹ như Ngụy Tu dễ dàng xúc động nhất. Anh muốn lùi về sau nhưng bả vai đã cứng lại.
Long Điềm Điềm nói tiếp: “Nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy phải không? Mặc dù tớ yếu đuối, nhưng tớ muốn bảo vệ người tớ quan tâm.”
Màn đêm đã buông xuống, đèn trong công viên đã được bật lên. Cô gái ngẩng mặt lên ngước nhìn Ngụy Tu. Mà năm dấu ngón tay trên mặt cô đỏ tím đến nỗi dưới ánh sáng lờ mờ như vậy, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng đôi mắt của cô vẫn sáng ngời, lộ ra sự kiên định, quyết tâm khiến Ngụy Tu hoảng hốt.
“Làm ơn hãy giúp tớ với.” Long Điềm Điềm nhẹ giọng nói, như thể lời khẩn cầu này sẽ bị gió thổi đi mất.
Ngụy Tu nhìn thấy cô như vậy, lại nghĩ đến đêm ấy cô không chút do dự lao tới đối đầu với bọn côn đồ đó.
Cuối cùng anh gật đầu, lời nói vẫn rất ngắn gọn, thậm chí có chút bất đắc dĩ: “Được rồi.”
Long Điềm Điềm nghe vậy thì cười rộ lên. Khi cô cười, đôi mắt lại cong lên, Ngụy Tu nhìn cô một cái lại quay mặt đi, nói: “Vậy tôi nên đi rồi.”
“Xít…” Long Điềm Điềm hít một hơi, sau đó che mặt lại, Ngụy Tu nhìn sang, cô liền thấp giọng nói: “Đau quá à, ha ha…”
Ngụy Tu đứng dậy, nhưng bị Long Điềm Điềm kéo lại. Mà lần này, cô đã kéo thẳng đầu ngón tay anh.
Chính lúc đó, phản ứng của Ngụy Tu chẳng khác gì cái đêm bị người ta đâm. Nói đúng hơn, ngày hôm đó bị người ta thọc một dao, anh cũng không có phản ứng lớn đến mức này, anh giằng ra khỏi tay Long Điềm Điềm, nhảy phắt sang một bên.
Long Điềm Điềm ngớ người nhìn anh: “…”
Cái bộ dáng tam trinh cửu liệt này(1), cậu ta có cần cô lập một cái đền thờ cho bản thân không?
(1) Ba lần trinh tiết, chín lần kiên cường, chỉ phụ nữ có phẩm hạnh cao đẹp, kiên trinh bất khuất, trung thành dù người chồng đã mất.