Ngụy Tín Nhiên nhìn Long Điềm Điềm, lý trí không muốn tin, nhưng trong lòng lại thật sự tin tưởng. Cô nói chuyện quá có sức thuyết phục, hơn nữa một cô gái mưu mô như vậy thật sự có đủ khí lực để quyến rũ người khác... Đừng nói là tiểu thiếu gia kiều quý được nuôi dưỡng có thể nói là không biết gì về thế giới, có lẽ ngay cả anh ta cũng khó có thể chống đỡ.

Mục đích Ngụy Tín Nhiên đến thăm hôm nay là để Ngụy Tu dây dưa mập mờ với cô gái này. Nếu có chuyện gì xảy ra là tốt nhất, bố anh ta nhất định sẽ trì hoãn quyết định đưa Ngụy Tu trở về, nhưng anh ta không ngờ lại có chuyện bất ngờ không ngờ tới.

“Cô nói là bí mật nào cơ?” Ngụy Tín Nhiên hỏi.

Long Điềm Điềm cười lắc đầu: “Đương nhiên, bí mật không thể dễ dàng nói ra. Hiện tại tôi không thể nói cho anh biết, bởi vì thời cơ còn chưa chín muồi. Mà việc này nói ra bây giờ cũng sẽ không có tác dụng mấy, thậm chí còn sẽ dẫn lửa thiêu thân. Anh không tin tôi?”

Long Điềm Điềm thấy thả câu cũng ổn rồi, đứng lên nhún nhún vai nói: “Nếu đại thiếu gia không tin tôi, lại không nỡ đưa tiền thì quên đi vậy. Anh có thể tự mình tìm cách mà. Dù sao mặt Ngụy Tu cũng đầy sẹo, tôi cũng không thích như vậy.”

Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống xe. Trong lòng Ngụy Tín Nhiên rối rắm, nhưng anh ta cũng không ngăn cản Long Điềm Điềm. Ba mươi vạn là số tiền không hề nhỏ, anh ta cũng không hoàn toàn tin tưởng lời cô.

Long Điềm Điềm đương nhiên đoán trước được sự rối rắm của anh ta, nhưng hiển nhiên là cá đã cắn câu.

Sau khi xuống xe, cô bước đi trên đường nhỏ, nói chuyện với hệ thống trong đầu: “Nếu đã sửa thành tiểu thuyết ngọt sủng, vậy ngươi hẳn là biết chỗ nào nên thêm vào cốt truyện, diễn biến nào nên loại bỏ đúng không?”

Chỉ cần nhìn cô làm sao có thể chiếm được trái tim của thiếu niên Ngụy Tu, bắt đầu yêu đương ngọt ngào là được. Về phần phương pháp với quá trình, không phải chuyện gì to tát.

Hệ thống trong đầu đã vào trạng thái chết máy. Nó đã đi theo chủ nhân của nó nhiều năm rồi, chủ nhân quyết định chuyển kênh làm nó mừng muốn khóc. Dù có làm gì thì cũng đỡ hơn là suốt ngày tính kế người khác!

Dù sao thì nó cũng sẽ không làm đau chủ nhân, mà chủ nhân cũng sẽ không thực sự khổ sở vì ai hết.

Nhưng ai đến nói cho nó biết, tại sao chủ nhân đổi kênh rồi mà vẫn đi lên con đường cũ vậy!

Hệ thống tự bế, Long Điềm Điềm dỗ nó hai câu, sau đó liền mặc kệ, trực tiếp trở về nhà.

Điều kiện ở nhà quả thực không tốt lắm, mẹ cô làm nghề thủ công, bố cô còn chưa tan làm. Sau khi Long Điềm Điềm cùng Ngụy Tín Nhiên chơi một vòng tính kế về nhà xong, phát hiện ngay cả một bữa cơm nóng trong nhà cũng không có, cô che lại cái bụng xẹp lép, lập tức cảm thấy phiền muộn.

Thở dài rõ ràng quá, bị mẹ cô trừng mắt liếc một cái, mắng: “Tiên sư con ranh này! Không thấy mẹ đang bận chết sao, cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, đói bụng thì tự đi nấu cháo đi!”

Long Điềm Điềm không nói gì, rầu rĩ đi vào căn nhà nhỏ không lớn hơn phòng đa năng của trường học. Cô ôm bụng đói kêu òng ọc, hối hận vô cùng, đáng lý ra nên đòi Ngụy Tín Nhiên một bữa cơm mới đúng.

Cô lục lọi trong hộp và tìm thấy mấy đồng tiền. Thật ra, không gian của cô có thể đổi lấy tiền thế giới hiện tại, tiền đặt cọc bệnh viện mà cô trả cho Ngụy Tu cũng từ đây mà ra. Nhưng mà điểm để đổi ra tiền ở thế giới này quá đắt, chưa kể hệ thống đang tự khóa mỏ, cô chỉ có thể tự tìm cách lấp đầy dạ dày của mình.

Đang tuổi ăn tuổi lớn, dù là con trai hay con gái thì cái bụng cũng như một cái động không đáy. Một ngày ba bữa cơm, ở ngoài còn phải thêm bữa nữa. Lúc cô cầm tiền ra cửa, bị người phụ nữ đang làm thủ công nhìn thấy, giơ tay ném một con gấu bông đang làm dở đập vào sau gáy Long Điềm Điềm.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nhưng khi thân con gấu lăn trên mặt đất, Long Điềm Điềm nhìn thấy tờ mười đồng dùng một cái ghim cắm trên đầu con gấu. Cô nhanh chóng nhặt nó lên, nhẹ nhàng ném con gấu lại cho người phụ nữ.

“Tham ăn cho đẫy mồm con đi! Chỉ biết chạy ra ngoài thôi!”

Sau khi đóng cửa lại, từ trong cửa vẫn còn nghe được giọng người phụ nữ. Long Điềm Điềm đứng ở cửa xoa xoa gáy, vẻ mặt không bình tĩnh được như khi đối mặt với Ngụy Tín Nhiên, cười khổ.

Thứ gọi là mẹ này, dù sống ở đời nào, sống bao nhiêu năm, vẫn sẽ khiến Long Điềm Điềm cảm thấy chân tay luống cuống.

Hệ thống vốn dĩ đang tắt, nhưng nhìn thấy Long Điềm Điềm bị đánh, nó liền lặng lẽ xoa dịu cơn đau trong đầu.

Long Điềm Điềm lấy mười tệ đi ra ngoài, định tìm một siêu thị gần đó. Lúc này trong siêu thị có rất nhiều loại bánh giảm giá và những thứ khác chỉ cần mười đồng là mua được cả đống, mùi vị cũng không tệ lắm, có thể mang một ít về cho mẹ của nữ chính.

Nhưng ngay khi Long Điềm Điềm rẽ vào góc phố, cô nhìn thấy một bóng người đứng ở khoảng đất trống bên ngoài con hẻm nhà cô. Khu đất này vốn được làm bằng xi măng, nhưng giờ lâu ngày không được tu sửa, gạch đen lộ ra từng mảnh, hỗn hợp nước mưa lẫn rác rỉ vào, khi giẫm vào phát ra tiếng phụt phụt dinh dính, khiến cho Long Điềm Điềm mấy ngày trước giẫm phải chỗ này lãnh trọn.

Nhưng bóng dáng kia đứng trên nền gạch bẩn thỉu, đi một đôi giày thể thao trắng quá mức cùng một bộ đồ thể thao thoải mái sáng màu, giống như một bông hoa hướng dương mọc trong bùn. Nhìn không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Long Điềm Điềm bước chậm lại, đuôi lông mày nhướng lên cao, ôi chao, hôm nay là ngày gì vậy, một người rồi lại hai người đến tìm cô.

Cô quan sát Ngụy Tu đang đứng thẳng tắp, thấy anh ngơ ngác nhìn xung quanh, giống như là lạc đường. Ở trên đường này không nhiều người lắm, thỉnh thoảng có người dừng lại đều đang nhìn Ngụy Tu.

Long Điềm Điềm đứng trong ngõ nhìn anh, không thể không nói, Ngụy Tu thực sự rất đẹp trai. Bộ dáng như vậy thật ra có muốn làm cũng không phải là ý kiến ​​tồi.

Cô điều chỉnh vẻ mặt chẳng khác gì một kẻ lười biếng trong xã hội của mình. Đến khi Ngụy Tu quay về phía này, cô giống như một con thỏ nhỏ bị giật mình, ngạc nhiên bước sang một bên, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú dần dần trở nên đỏ bừng do nín thở. Đôi mắt không bao giờ có thể mở được, long lanh và ngấn nước, giống như một chú chó con đang nhìn thấy chủ nhân của nó.

Ánh nắng chật vật len ​​lỏi vào khe trống giữa các tòa dân cư quá gần nhau, vô tình chiếu lên người Long Điềm Điềm, dường như trên người cô được áp thêm một bộ lọc tự nhiên. Làn gió đầu ngõ thổi qua lớp váy trắng, cô kinh ngạc định thần lại trong giây lát, rồi chậm rãi mỉm cười với Ngụy Tu, như một đóa hoa từ từ nở rộ trước mắt anh, giống hệt bộ dáng mối tình đầu trong mộng của nhiều chàng trai.

Ngụy Tu chưa bao giờ nhìn kỹ cô gái này, chỉ biết cô tên Bạch Diệc, mà những bức thư tình cô gửi cho anh luôn được gấp thành hình trái tim xinh đẹp. Nhưng anh chưa từng mở ra đọc lấy một lần, cứ thế ném thẳng vào thùng rác.

Anh chưa bao giờ có thứ gọi là rung động tuổi thanh xuân. Anh tự cao kiêu ngạo, tính cách như vậy khiến cho xung quanh anh chẳng có nổi hai người bạn. Và cho dù có bao nhiêu cô gái thích mình, anh cũng không bao giờ quan tâm.

Nhưng giây phút này, hô hấp của anh đình trệ trong giây lát, sau đó anh nhìn thấy cô gái mỉm cười thật tươi với mình. Đôi mắt to của cô hóa ra sẽ cong cong khi cười rộ lên như thế, nhưng nó hoàn toàn khác với dáng vẻ khóc lóc mà anh mơ hồ nhìn thấy trước khi bất tỉnh vào ngày hôm đó.

Ngụy Tu ngẩn ra một chút, Long Điềm Điềm đã nhẹ nhàng chạy tới trước mặt anh. Đương nhiên không nhẹ nhàng chậm rãi cũng không được, bởi vì vừa rồi có mưa to, dưới sàn gạch toàn là nước bẩn, dám chạy quá nhanh sẽ bị bùn bắn tung tóe.

Cô phải mượn đến sự trợ giúp từ hệ thống mới bước đến nhẹ nhàng được như vậy. Thiếu nữ má đỏ môi hồng cười lên duyên dáng hai mắt cong cong, gió thổi tóc con mềm mại trên khuôn mặt cô, đẹp như một bức tranh thủy mặc. Cô ngẩng đầu nhìn Ngụy Tu, mở miệng nói với giọng điệu cũng không trầm thấp lười nhác giống như khi nói chuyện với Ngụy Tín Nhiên, mà là sự ngọt ngào và hưng phấn thực sự thuộc về một cô gái.

Việc đầu tiên Ngụy Tu làm sau khi hoàn hồn là nhanh chóng cúi đầu, để tóc che đi vết sẹo trên trán, theo bản năng quay một bên mặt hoàn hảo về phía Long Điềm Điềm.

Trong mắt Long Điềm Điềm xẹt qua ý cười, tựa hồ cũng không chú ý tới vết sẹo đỏ tươi tóc cũng không thể che được trên trán, chỉ quan tâm hỏi: “Vết đâm của cậu sao rồi, đã đỡ hơn chưa?”

Ngụy Tu nhìn Long Điềm Điềm một cái, gật đầu nói: “Đỡ hơn rồi.”

Giọng anh vẫn giống như trước khi bị bọn côn đồ đó đánh đập, lạnh lùng xa cách, nghe rất thiếu đánh. Mà Long Điềm Điềm nghe xong lời này, nhớ ra chuyện anh không biết đánh nhau còn nói chuyện gay gắt, muốn cười nên đã bật cười.

Ngụy Tu nhìn cô, cô liền nói: “Tớ vui lắm. Vết thương của cậu bình phục là có thể đi học trở lại rồi. Chương trình học bây giờ rất nặng, một chút cũng không được chậm trễ.”

Cô vẫn luôn mỉm cười, mà Ngụy Tu cũng bị nụ cười của cô lây nhiễm. Thấy cô không cố ý nán lại trên vết sẹo trên trán của mình, Ngụy Tu thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thoải mái hơn, lúc này mới nói: “Buổi tối hôm đó, cảm ơn cậu đã đưa tôi đến bệnh viện.”

Ngụy Tu nói, cởi túi đeo chéo trên vai xuống, từ bên trong móc ra ví tiền, đưa mười mấy tờ cho Long Điềm Điềm: “Ngày hôm đó cậu giúp tôi tạm ứng chi phí chữa bệnh, bây giờ tôi trả lại cho cậu.” 

Long Điềm Điềm vốn đã đoán trước anh đến đây để đưa tiền. Mà một xấp tiền này thoạt nhìn còn nhiều hơn số tiền cô ứng ra nhiều. Trong nguyên tác, sau khi Ngụy Tu thanh toán tiền thuốc men, cho dù trên mặt nữ chính có vết sẹo anh cũng không quan tâm đến nữa. Anh tệ như thể đó là điều hiển nhiên, anh muốn phủi sạch quan hệ sau khi đưa cô tiền.

Dễ dàng để cho anh phủi sạch như vậy, về sau có muốn dính lấy cũng khó, thừa dịp bây giờ anh vẫn còn chút lòng biết ơn, cô phải lợi dụng điểm này cho thật tốt.

Long Điềm Điềm “a” một tiếng, hai mắt nhanh chóng đảo qua một vòng, nghĩ nghĩ lý do. Mà ai ngờ ngủ gật có người đưa gối đầu, đúng lúc cô nhìn thấy Bạch Chính Quốc, người bố hễ rượu vào là lại lên cơn đi đánh người, đang đi về phía này.

Ông ta lại la cà cả đêm hôm qua không về nhà, chắc lại đi với đám bạn ăn không ngồi rồi uống rượu, bây giờ mặt đỏ như gấc, nhìn bộ dạng này hẳn là đã uống say rồi.

Mấy ngày nay Long Điềm Điềm lợi dụng hệ thống phong tỏa ý thức của ông ta lúc trở về nhà, cô cùng mẹ ruột của Bạch Diệc đều bình an vô sự. Người này vốn là Long Điềm Điềm định giữ lại chuẩn bị về sau dùng, nhưng nếu hôm nay đã vừa vặn, vậy cứ lôi ra dùng trước, xem thử chó kêu có dễ nghe hay không.

Long Điềm Điềm giả vờ như không nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía mình, cố ý cao giọng, nói trong phạm vi người đàn ông có thể nghe thấy: “Ngụy Tu, cậu có thể giúp tớ được không!”

Ngụy Tu sửng sốt một chút, nhìn Long Điềm Điềm có vẻ mặt sợ hãi cầu khẩn, trong mắt thậm chí còn có sương mù. Anh khẽ cau mày hỏi: “Sao cơ?”

“Số tiền đó… số tiền đó thực ra là tớ lấy trộm từ tiền tiết, tiết kiệm ở trong nhà. Bố tớ uống rượu say xong sẽ đánh tớ với mẹ đến gần chết mới thôi, tớ nghĩ…” Long Điềm Điềm rơi nước mắt: “Tớ nghĩ khi nào tiết kiệm đủ rồi sẽ dẫn mẹ bỏ đi thật xa, bình thường tớ đều giấu bên mình, nhưng tớ sợ bị phát hiện lắm, cho nên cậu có thể…”

Liếc qua khóe mắt, cô nhìn thấy Bạch Chính Quốc đã dừng bước, đang nhìn về phía này. Thế là Long Điềm Điềm tiến lên một bước, trong mắt dâng lên hai giọt nước mắt trong suốt, khẩn cầu nói: “Giữ giúp tớ một thời gian, đợi tớ tiết kiệm đủ rồi… Á!”

Bạch Chính Quốc không phụ sự mong đợi của cô. Nhìn thấy con vịt trời nhà mình đang lôi lôi kéo kéo với một thằng con trai, còn dám nói giấu tiền trong nhà, ông ta liền sải bước đi nhanh đến bên người Long Điềm Điềm, duỗi tay kéo cô ra rồi tát thẳng một cái lên mặt cô, khiến cô ngã xuống đất. ( app TYT - tytnovel )

Lúc này, Long Điềm Điềm đã để hệ thống chặn đứng cơn đau của cô. Sau khi nặng nề ngã xuống đất, nước từ vết nứt trên gạch bắn ra lập tức vấy bẩn chiếc váy trắng và khuôn mặt cô. Một bên mặt cô đỏ bừng, nước mắt như mưa thi nhau chảy xuống, cô giương mắt nhìn thoáng qua Ngụy Tu, giống như một bông hoa vừa mới nở đã bị giẫm xuống bùn.

Ngụy Tu chính là một thiếu gia thân kiều thịt quý. Ngày đó bị chặn đánh đã là việc chưa từng xảy ra, bây giờ anh lại nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành đánh một cô gái mỏng manh như thế này, anh thực sự khiếp sợ.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Anh kinh ngạc đến mức lùi lại một bước theo bản năng, rồi bắt gặp ánh mắt của Long Điềm Điềm. Nhưng cô lại không màng nguy hiểm, chạy đến túm tóc người đàn ông, miệng nói với Ngụy Tu - chạy đi!

Trong nháy mắt, Ngụy Tu nghĩ tới cô gái đêm đó không chút do dự lao tới chỗ anh. Cô gái lo lắng vì anh, điên cuồng vì anh lại bị đánh đến chảy nước mắt. Đầu Ngụy Tu choáng váng, đợi đến khi phản ứng lại, anh đã kéo túi đeo chéo xông lại đây!

Anh không biết phải đánh nhau như thế nào, hơi thở gấp gáp, hai tay run rẩy, khóe mắt đỏ bừng lên. Anh vung tay đập vào đầu người đàn ông, nhưng lại không để ý đến Long Điềm Điềm đang bị người đàn ông giữ chặt lấy lại đang cười.

Tôi xem cậu còn định thờ ơ thế nào…

Tác giả có lời muốn nói: 

Long Điềm Điềm: Tôi xem cậu còn định thờ ơ thế nào…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play