Vừa hay tin Ngụy Tu xuất viện đã bị một người đàn ông xa lạ chặn đường, nói thiếu gia nhà chúng tôi đang tìm cô. Long Điềm Điềm hơi nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, nam chính này dễ dàng cắn câu vậy à?

Nhưng đợi đến khi Long Điềm Điềm đi theo người đàn ông xa lạ này, rẽ trái rẽ phải đi tới bên hông xe, cửa sổ hạ xuống, người bên trong thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không phải là Ngụy Tu.

Người đàn ông nhìn Long Điềm Điềm từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khinh thường cười lạnh nói: “Vậy mà cũng dám theo đến? Xem ra lá gan của cô cũng không nhỏ, làm sao, còn tưởng là Ngụy Tu đến tìm mình à?”

Long Điềm Điềm ở trong trường đã từng nhìn thấy người này từ xa, biết rằng anh ta chính là Ngụy đại thiếu. Chuyện tốt kia của Ngụy Tu, chính là anh ta tìm người gây sự. Người này ở trong quyển sách này là nhân vật phản diện, chẳng qua về sau bị Ngụy Tu xử lý rất thảm, là loại phản diện cấp thấp càng về sau càng nghèo túng. Mà những trùm phản diện hầu hết đều cùng đồng quy vu tận với nhân vật chính như Long Điềm Điềm, cô có chút khinh thường người tên là Ngụy đại thiếu này.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Vẻ mặt Long Điềm Điềm thờ ơ. Trên người cô mặc một thân váy trắng, muốn bao nhiêu trong sáng có bấy nhiêu trong sáng, tóc đuôi ngựa buộc đơn giản sau đầu, từng sợi tóc con nhỏ vụn rơi trên khuôn mặt nhỏ thanh tú. Đây không phải là kiểu quyến rũ, mà là loại trong sáng linh động mà rất nhiều cậu trai ưa thích.

Vẻ bề ngoài tiêu chuẩn của một nữ chính luôn rất tốt. Đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, chỉ cần nhiễm một chút hơi nước, bất kể là một ai cũng sẽ mềm lòng.

Chỉ là khi Long Điềm Điềm ở trước mặt những người khác ngoài Ngụy Tu, cô thậm chí còn không thèm giả vờ, dáng vẻ lười biếng, đến mắt cũng chỉ hé mở một nửa, nói chuyện cũng không nhìn người khác, cả người hiện ra vẻ vừa chán đời lại cao ngạo.

Ngụy đại thiếu tên là Ngụy Tín Nhiên, trông rất anh tuấn. Anh ta có vẻ ngoài ưa nhìn, gia thế giàu có, tuổi còn nhỏ nhưng giơ tay nhấc chân đều vương khí chất của giới thượng lưu. Một đám choai choai nhỏ tuổi còn chưa bước chân ra đời, tự nhiên sẽ tung tăng đi theo sau đít anh ta, đến đám con gái thích anh ta cũng đếm được thành một đàn. Mặc dù Ngụy Tu là nam chính, nhưng trước đấy vẫn là ngọc sáng phủ bụi trần, so với một Ngụy Tín Nhiên như thế này, đẹp thì có đẹp, nhưng lại thiếu chút phóng khoáng.

Thường ngày, các cô gái nhìn thấy Ngụy Tín Nhiên hoặc đều đỏ mặt, hoặc là giả vờ, không thì hai mắt long lanh lấp lánh, nhưng chưa có ai lạnh lùng giống như Long Điềm Điềm.

Với loại đàn ông tự phụ như này rất dễ bị những thứ “đặc biệt” thu hút, anh ta nở nụ cười không rõ ý tứ, lại tỉ mỉ nhìn Long Điềm Điềm nói: “Chẳng bằng cô đi với tôi đi. Ở bên cạnh đứa con hoang Ngụy Tu kia thì có tương lai gì được, đi với tôi, tôi…”

Long Điềm Điềm liếc mắt nhìn về phía Ngụy Tín Nhiên, mang theo ý cười nói: “Sao thế, đại thiếu gia lại thiếu gái thích mình sao?”

Giọng Ngụy Tín Nhiên bị chặn lại, lập tức mất đi hứng thú trêu chọc cô, nghiêng đầu ra hiệu nói: “Đi lên rồi nói, có một chuyện tuyệt đối có lợi cho cô, muốn nói với cô.”

Con gái bình thường trong tình huống này đều cảnh giác cả. Vì đi theo người lạ đã là khác thường rồi, nói gì đến chuyện leo lên xe của người lạ, mà người có đầu óc bình thường tuyệt nhiên sẽ không lên. Đáng tiếc, đầu óc của Long Điềm Điềm lại mát mát. Ngụy Tín Nhiên đang chuẩn bị lớn tiếng gọi cô thêm hai câu nữa để cô đi lên, đã thấy cô mở cửa xe lên rồi.

Ngụy Tín Nhiên lại kinh ngạc, cô gái nhỏ này ngày hôm nay đã khiến anh ta ngạc nhiên rất nhiều lần. Anh ta không khỏi nở nụ cười tinh quái: “Gan của cô cũng lớn thật đấy, vậy mà cũng dám lên…”

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.” Long Điềm Điềm thản nhiên đút hai tay vào túi áo đồng phục. Cô tựa người vào ghế, ngửa đầu lên, lạnh lùng nhìn Ngụy Tín Nhiên: “Anh thấy con gái nhà người ta liền hứng lên, thiếu hơi đến vậy à?”

Lời nói của Ngụy Tín Nhiên nghẹn lại trong cổ họng. Đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác mắng là hứng tình, lỗ tai nóng bừng, cau mày trừng mắt nhìn Long Điềm Điềm. Cô nhìn qua rõ là mong manh yếu đuối, vậy nhưng nhìn bộ dáng dựa người vào ghế sau thế này, thế mà lại khiến Ngụy Tín Nhiên nhớ tới bố của mình.

Anh ta cảm thấy mình bị xúc phạm, nhưng đối với một cô gái anh ta cũng không thể thực sự thượng cẳng tay hạ cẳng chân được, như thế thì rất không ra dáng đàn ông. Vì vậy, anh ta tức giận như một con chó già thở khò khè sau khi phải chạy tám trăm mét. Sau khi thở hồng hộc hai tiếng, nuốt xuống cục tức này, anh ta bắt đầu lạnh mặt nói chuyện chính.

“Tôi biết cô thích Ngụy Tu, nhưng cô cũng biết nó chỉ là một đứa con hoang không đủ tư cách để lộ diện.” Ngụy Tín Nhiên quay đầu nhìn Long Điềm Điềm, nghiêm túc khuyên nhủ cô: “Tôi đã hiểu sơ qua về gia đình cô. Nếu cô muốn phát triển mối quan hệ với nó, tôi có thể tạo cơ hội cho cô. Nhưng cô cũng biết, nếu nó được công nhận trở lại nhà họ Ngụy, cho dù cổ cô có dài như hươu cao cổ, cuối cùng cũng sẽ không thể với tới được nó.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nói đến đây, Ngụy Tín Nhiên nhìn thử phản ứng của Long Điềm Điềm. Cô đang cụp mắt xuống, trong mắt che đậy ý cười. Kỳ thật, một đoạn này tuy rằng thời gian và địa điểm không đúng, nhưng trong nguyên tác Ngụy Tín Nhiên cũng đi tìm nữ chính Bạch Diệc. 

Chỉ là Bạch Diệc lúc ấy nghe xong đã nói thế nào?

Tôi thích anh ấy, nhưng tôi càng muốn người tôi thích trở nên tốt hơn!

Hệ thống trong đầu yếu ớt nhắc nhở lời thoại của Long Điềm Điềm, nhưng cô chỉ liếm khóe môi, ngước mắt nhìn Ngụy Tín Nhiên mà không nói gì.

Ngụy Tín Nhiên nhất thời không hiểu Long Điềm Điềm có ý gì, chuẩn bị đè xuống sự tự tin của cô, thậm chí còn chuẩn bị cười nhạo sẵn cái gọi là tình yêu của cô, nhưng người đối diện lại không phối hợp biểu diễn. 

Anh ta nhìn Long Điềm Điềm một lát, sau đó đơn giản nói tiếp: “Đương nhiên, bây giờ nó đang được bố tôi nuôi dưỡng ở bên ngoài, cũng là một tiểu thiếu gia quý giá, hiển nhiên cô cũng trèo không tới.”

“Tôi có biện pháp để cô có thể tiếp cận nó, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời.” Ngụy Tín Nhiên nói: “Tôi biết điều kiện gia đình cô không tốt, nhưng chỉ cần cô  đồng ý hợp tác, tôi cũng có thể khiến cô sống tốt hơn một chút, mua cho cô một đống váy đủ màu sắc sặc sỡ, chứ ăn mặc cứ như áo tang thế này, con trai sẽ không thích đâu.”

Long Điềm Điềm chậm rãi thay đổi tư thế, trong lòng nói trọng điểm đã đến rồi, tiết mục đưa tiền không thể thiếu trong mỗi cuốn tiểu thuyết cẩu huyết.

Cô thể hiện bản thân hơi có hứng thú, dù sao gần đây cô ăn uống không ngon miệng. Mà Long Điềm Điềm không muốn dùng điểm của mình để đổi đồ ăn trong hệ thống, đồ vật trong hệ thống thật cmn rất đắt.

Mỡ dâng đến miệng mèo, không húp thì đúng là đứa ngốc.

Ngụy Tín Nhiên thấy cô có chút mong chờ, không giấu nổi vẻ khinh thường, cúi đầu lấy ra một tấm séc ghi số tiền trên đó rồi đưa cho Long Điềm Điềm.

Dựa theo cốt truyện gốc, nữ chính cầm tờ séc xong hét lên một câu thực sự rất nổi da gà - trong lòng tôi anh ấy là vô giá!

Sau đó thì bỏ chạy, rồi sau đấy bị đuổi ra khỏi nhà, nghèo túng đến mức suýt chút nữa phải lục thùng rác kiếm ăn.

Long Điềm Điềm cũng nhận lấy tấm chi phiếu, hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: [Sau chuyện này, Ngụy Tín Nhiên sẽ nói cho Ngụy Tu biết, bây giờ cô bày tỏ thái độ, vậy mai sau mối quan hệ giữa hai người sẽ được thăng tiến!]

Long Điềm Điềm cầm tờ séc nhìn thoáng qua, ngón tay búng lên con số trên tờ giấy, giơ tay ném trở lại ghế trước của Ngụy Tín Nhiên.

Ngụy Tín Nhiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao anh ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ hùng hồn, hôm nay anh ta phải khuyên nhủ cô gái đầu toàn chuyện yêu đương này cho tốt.

Kết quả Long Điềm Điềm vừa mở miệng, Ngụy Tín Nhiên lại lần nữa sửng sốt.

Giọng điệu Long Điềm Điềm rất khinh thường: “Tốt xấu gì anh cũng là Ngụy đại thiếu nhà họ Ngụy, mang ra vài cắc bạc này đã không biết xấu hổ muốn tống cổ người khác đi à?”

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc đó nữ chính lại không nhận, vài ba đồng tiền này thật sự không đáng.

Ngụy Tín Nhiên đưa ra ba vạn, đối với Long Điềm Điềm, số tiền này trước đây còn không đủ để cô đi uống rượu. Nhưng ở thế giới này, đối với một gia đình như nữ chính Bạch Diệc, ba vạn là bằng số tiền thu nhập của bố cô ấy trong một năm rưỡi.

Bố cô ấy là nguồn lao động duy nhất trong nhà họ, dù sao trình độ kinh tế của mỗi thế giới là khác nhau.

Ngụy Tín Nhiên nhặt tấm chi phiếu lên, sửng sốt một lát rồi đột nhiên cười ra tiếng. Anh ta đã đặc biệt điều tra gia cảnh nhà cô gái này, biết ba vạn đối với cô đã là một số tiền rất lớn.

Hơn nữa tính cách của cô thanh thuần không ham hư vinh giống những người khác, gia cảnh bình thường, thành tích học tập lại khá tốt, là một đứa trẻ ngoan tiêu chuẩn. Một cô gái như vậy hẳn là phải có cốt cách cứng rắn. Ngụy Tín Nhiên còn tưởng phải dùng chút sức lực, hoặc là tìm ít người để cô nếm mùi dạy dỗ mới được.

Ví dụ như, khiến nguồn thu nhập duy nhất của nhà cô thất nghiệp, này đối với Ngụy Tín Nhiên mà nói rất dễ dàng.

Nhưng hiện tại xem ra những phản hồi mà anh ta nhận được là sai. Cô gái này cũng chẳng khác gì những người theo đuổi anh ta!

Như này thì dễ xử lý hơn rồi.

Ngụy Tín Nhiên không nói nhảm nữa, trực tiếp hỏi: “Vậy cô nói xem, muốn bao nhiêu?”

Long Điềm Điềm dựa lưng vào ghế xe, vẻ mặt thoải mái phô ra công phu sư tử ngoạm: “Nếu có thành ý, ít nhất phải thêm một số 0 vào trước rồi hẵng thương lượng, tôi cảm thấy Ngụy Tu xứng đáng.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Ngụy Tín Nhiên sắc mặt tối sầm, đang định chế nhạo, nhưng Long Điềm Điềm đột nhiên ngồi thẳng dậy, chống hai tay lên đầu gối rướn người, tiến lại gần Ngụy Tín Nhiên nói.

“Anh đường đường là Ngụy đại thiếu gia, sẽ không vì chút tiền này mà không lấy ra được đúng không.” Long Điềm Điềm nói: “Cho dù tạm thời đau lòng, nhưng anh nghĩ lại xem, nếu Ngụy Tu không thể trở về nhà họ Ngụy thì sẽ ra sao. Tất cả những gì gia đình anh cho cậu ta đều chỉ là bố thí, không thể tính là cậu ta có phần được.”

“Nếu cậu ta quay trở lại, mặc dù anh vẫn là con cả như cũ, vẫn sẽ là người nắm giữ nhà họ Ngụy, nhưng người già rất dễ lẩm cẩm. Đến lúc đó bố anh muốn cho đứa con trai nhỏ tuổi chút đồ, anh có lập trường để ngăn cản sao?”

Ngụy Tín Nhiên nghe Long Điềm Điềm nói như vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự. Dù sao giữa hai người bọn họ, Ngụy Tín Nhiên mới là một đứa nhóc thực sự, còn Long Điềm Điềm là một lão yêu tinh không biết đã sống được bao lâu.

Hơn nữa, sở dĩ hôm nay Ngụy Tín Nhiên đến gặp Long Điềm Điềm là vì chuyện anh ta tìm người đánh Ngụy Tu đã gây ra động tĩnh lớn đến mức bố anh ta cũng biết rồi. Mặc dù bố anh ta không hỏi rõ sự tình và đã đè chuyện này xuống, nhưng cũng không cho anh ta sắc mặt tốt. Chú của Ngụy Tín Nhiên nói, đây là bố anh ta đang đau lòng, nếu bước tiếp theo anh ta làm không cẩn thận, vậy bố sẽ muốn nhận người về.

Chú của anh ta đang giúp anh ta nghĩ cách, cũng muốn anh ta tự mình nghĩ ra giải pháp. Cho nên lúc này anh ta mới nhớ tới chuyện của cô gái nhỏ này, ngày hôm ấy là cô đưa Ngụy Tu vào bệnh viện, chuyện cô thích Ngụy Tu cũng hoàn toàn không khó tra ra.

Chẳng qua, Ngụy Tín Nhiên không ngờ cô gái nhỏ này người thì không lớn mà miệng đớp thì rõ to. Ba mươi vạn chính là toàn bộ số tiền anh ta có trong tay. Nhưng nếu đưa cho cô, vậy anh ta nhất định sẽ rất chật vật, tất nhiên anh ta không muốn làm như vậy. Trong lòng anh ta rất khinh thường loại con gái như này, chỉ muốn đưa cho chút cơm thừa canh cặn rồi đuổi đi, dù sao còn chưa chắc chắn cô có được việc hay không.

Long Điềm Điềm hiểu rõ mồn một tâm lý của Ngụy Tín Nhiên, cô cười nói: “Chuyện đánh người bị lộ rồi ha. Về điểm này thì chút tiểu xảo của anh không giấu được ông già nhà các người đâu. Hiện giờ Ngụy Tu bị thương, nhất định ông ta đang rất đau lòng.”

“Nhưng anh không đến bệnh viện xem thử xem. Ngụy Tu ấy à, trên mặt cậu ta phỏng chừng sẽ có vết sẹo.” Long Điềm Điềm nói: “Đương nhiên, gia đình như anh muốn xóa đi vết sẹo cũng không khó. Chỉ cần anh có đủ thành ý, cho tôi một chút thời gian, sẽ không lâu lắm đâu, tôi sẽ khiến bố anh tức giận với cậu ta. Đến lúc ấy, tôi còn có thể cho anh một lý do khiến bố anh thất vọng tột độ với cậu ta.”

Ngụy Tín Nhiên đối với những lời này của Long Điềm Điềm, cùng với bộ dáng híp mắt khẽ cười, vừa ngây thơ vô cùng, cũng vừa tà ác vô cùng có chút trố mắt. Long Điềm Điềm duỗi tay vỗ vỗ vai Ngụy Tín Nhiên: “Đó chính là bí mật chết người có thể khiến cậu ta mất đi khả năng cạnh tranh với anh. Tôi bảo đảm, anh nhất định sẽ thích.”

Một người vô sinh thì làm người thừa kế kiểu gì?

Huống hồ, con dao vô sinh mà Ngụy Tu nhận được vốn dĩ phải đâm vào cơ thể nữ chính Long Điềm Điềm đây, nhưng hiện tại đương nhiên không thể phát hiện ra được. Bởi vì nữ chính Bạch Diệc trong cốt truyện không biết điều đó, mãi đến sau này không hoài thai được mới phát hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play