Trong con hẻm tối tăm, mấy tên côn đồ đang vây quanh một thiếu niên ăn mặc rất sang trọng, vai đeo chiếc túi đang dựa vào tường, khí chất lạnh lùng tự phụ.

Mặc dù ánh sáng không sáng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra thiếu niên này rất ưa nhìn, chỉ nhìn liếc qua thôi cũng không có cách nào ngó lơ, cho dù chỉ là một bên sườn mặt cũng đủ để hút mắt người nhìn.

Đây chính là hình mẫu nam chính tiêu chuẩn, Long Điềm Điềm đang trốn ở ngõ cụt bên cạnh thùng rác, lén lút quan sát.

Hệ thống trong đầu cảm xúc kích động: [Ký chủ, tôi nhìn thấy có người đang rút dao! Cô mau lên đi! Đến phần cốt truyện của cô rồi!]

Long Điềm Điềm dồn hết sức vào một chân, ngồi xổm đến tê chân, liền chuyển sang chân còn lại, trong giọng nói không có chút nào khẩn trương: “Đừng nóng vội, vẫn chưa đến lúc…”

Tên côn đồ bên kia đang đe dọa: “Mày có biết mày đã đắc tội với ai không? Hả?! Nói chuyện đi! Con mẹ nó tao ghét nhất là mấy đứa thích ra vẻ lạnh lùng!”

Tên côn đồ cầm đầu nhuộm một quả tóc bảy màu, nhìn qua trông không khác gì một con gà lôi. Gã ta vừa nói vừa dùng gậy bóng chày đánh vào bên cạnh thiếu niên bị mắc kẹt, cái trước đập mạnh hơn cái sau.

Nếu là người bình thường hẳn nhất định sẽ rụt cổ, nheo mắt sợ hãi, nhưng trước ánh sáng yếu ớt phát ra từ con hẻm, Long Điềm Điềm nhìn thiếu niên thậm chí còn chẳng hề run lông mi lấy một cái, lạnh lùng cao ngạo nhìn mấy tên côn đồ.

Em trai này giả vờ cũng đỉnh thật đấy.

Nếu Long Điềm Điềm không biết cậu ta chỉ là một tên tay trói gà không chặt, không biết đánh nhau, chỉ dựa vào vẻ mặt với thần thái của cậu ta, còn tưởng cậu ta thực sự tung ra chiêu cuối gì nữa chứ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu trai này quả thật có “chiêu cuối”, bởi vì cậu ta chính là nam chính của thế giới này, Ngụy Tu. Dựa theo cốt truyện ban đầu, một lát nữa sẽ có một cô gái, cũng chính là nữ chính của cuốn sách này, vào thời điểm quan trọng nhất sẽ không chút do dự lao tới và chặn cây gậy bóng chày đập vào đầu cùng con dao đâm vào eo cậu ta.

Nữ chính đã nhung nhớ Ngụy Tu này từ lâu, chẳng sợ có vì vậy mà bị hủy dung, cô ấy vẫn nghiến răng nghiến lợi, tự mình gánh vác mọi việc trong suốt quá trình trường học điều tra, cuối cùng bị buộc phải thôi học.

Sau khi buồn bã rời đi, tuyệt vọng một thời gian, lại được Ngụy Tu tìm thấy, tiếp theo hai người mở ra một tràng em yêu anh anh không yêu em, anh yêu em nhưng em không yêu anh, cuối cùng cũng đợi được em yêu anh thì con mẹ nó lại là tiết mục máu chó anh muốn kết hôn với người khác, nội dung máu chó ngược thân ngược tâm, độ dài ước chừng hơn một ngàn chương, Long Điềm Điềm cũng không kiên nhẫn đọc hết.

Bởi vì cô bây giờ chính là nữ chính thuần khiết đã ngu còn thích tỏ ra nguy hiểm 100% ấy.

Thế giới này là một cuốn cẩu huyết ngược văn, mà Long Điềm Điềm chính là người thay thế nữ chính, xuyên vào sửa đổi lại cốt truyện máu chó này, làm một nhân viên sửa chữa biến nó thành một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào nổi tiếng.

Cho nên khi nhìn thấy nam chính đã chọc giận con gà lôi kia, lúc gậy bóng chày vung xuống, Long Điềm Điềm vẫn ngồi xổm sau thùng rác quan sát.

Hệ thống: [A a a… nam chính sắp bị bể đầu vỡ sọ rồi! Ký chủ, sao cô không đi theo cốt truyện hả!]

Long Điềm Điềm khịt khịt mũi, đầu ong hết lên vì bị hệ thống ồn ào, nhưng cô vẫn ngồi xổm vững vàng như một con chó già.

Chỉ đến khi nam chính Ngụy Tu bắt được cây gậy bóng chày vung vào đầu mình, sắc mặt lạnh lùng khí phách chửi một tiếng: “Mày muốn chết!” Lúc này cô mới đứng lên từ phía sau thùng rác.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Ngụy Tu chửi xong một tiếng này, bắt được cây gậy bóng chày, trong lúc nhất thời khiến mấy tên côn đồ giật mình. Nhưng điều này cũng chỉ là tạm thời, bởi vì Ngụy Tu căn bản không biết đánh nhau. Mặc dù không được nhà họ Ngụy đón về, nhưng từ nhỏ anh đã được nuôi dưỡng ở bên ngoài, chính là một vị tiểu thiếu gia tự phụ mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Quả nhiên, con gà lôi dẫn đầu nhanh chóng phát hiện ra Ngụy Tu chỉ đang gồng mình, lập tức nhổ nước bọt hét lên nói: “Đánh cho tao! Đánh đến gần chết mới thôi! Thằng con hoang không biết xấu hổ này cũng dám chọc giận Ngụy đại thiếu!”

“Anh em, lên cho tao! Ngụy đại thiếu nói nếu xảy ra chuyện cậu ấy sẽ lo hết!”

Theo sau hai tiếng hét của gà lôi, một trận mưa gậy bóng chày dày đặc vung vào Ngụy Tu. Hệ thống trong đầu gần như phát điên, nhưng Long Điềm Điềm chỉ chậm rãi bước hai bước về phía Ngụy Tu, sau lại không biết nghĩ tới cái gì, lại lùi trở lại.

Hệ thống: [Lên đi! Đi lên đi mà…! Ký chủ! Hãy dùng cơ thể mỏng manh của mình để bảo vệ nam chính, nhất định cậu ta sẽ động lòng vì cô!]

Long Điềm Điềm hoài nghi hệ thống này cũng cầm tinh con gà, khi kêu gào cực kỳ giống tiếng gà kêu.

Chẳng qua Long Điềm Điềm không bị quấy nhiễu chút nào, cô đứng cạnh thùng rác nhìn từng cây gậy đánh vào người Ngụy Tu, đánh cho cậu ta như một con cá mắc cạn, đánh cho quằn quại, quay cuồng, bất chấp tiếng hét của hệ thống như lồng vào tiếng kêu của Ngụy Tu, cô cũng không nhúc nhích một bước.

Bởi vì ánh sáng tương đối mờ, và dáng người của cô tương đối nhỏ nhắn nên không một tên côn đồ nào đang tập trung đánh nhau ở đó để ý đến cô.

Theo quan sát của Long Điềm Điềm, Ngụy Tu này vẫn còn được coi là đàn ông. Mặc dù không biết đánh nhau, ngay cả bảo vệ đầu cũng không biết, nhưng được cái bị đánh như vậy cũng không hề phát ra một tiếng nào.

Long Điềm Điềm nhìn thấy cậu ta bị đánh mạnh vào đầu, chính là chỗ nữ chính là cô đây nên hứng thay, máu lập tức chảy trên khuôn mặt trắng bệch quá mức của cậu ta. Sau khi xác nhận không có nữ chính là cô đến ngăn cản, cốt truyện tự động chuyển hướng lên người nam chính, lúc này Long Điềm Điềm mới ra tay.

Cô nhìn quanh, cuối cùng mắt cô dán chặt vào thùng rác bên cạnh. Cô giơ tay ra ước lượng thử, áng chừng nặng tầm này là được.

Bởi vì cô phải chặn con dao cho nam chính nên hệ thống đã tạm thời tăng cường sức mạnh cho cơ thể của cô. Trạng thái hiện tại của cô mạnh hơn gấp mấy lần về mọi mặt, một bên nắm lấy cái thùng rác bên cạnh, không tốn chút sức lực nào chạy nhanh về phía mấy tên côn đồ.

Nhìn thấy đầu Ngụy Tu vỡ toạc bất tỉnh, đám người tạm thời dừng động tác, tất cả đều chần chừ, ngay cả tên côn đồ cầm dao găm “chợt lóe lên ánh sáng trắng” định đâm Ngụy Tu cũng dừng lại cách eo cậu ta vài centimet.

“Đại, đại ca, giờ làm gì nữa? Cậu ta chảy nhiều máu quá!” Một tên côn đồ hỏi.

Gà lôi cũng có chút bối rối, máu Ngụy Tu chảy như nước máy, gã ta cũng lúng túng, hừ một tiếng, mở miệng nói: “Hôm nay thế thôi…”

Đúng lúc này, Long Điềm Điềm dùng thùng rác lớn đánh tới. Cô không thể để những người này đi như vậy, cũng không phải là vì muốn báo thù cho Ngụy Tu, mà chỉ muốn đánh cho bọn họ một trận đẹp mắt.

Vả lại, một dao xuống dưới eo kia đã hạ xuống đâu. Một dao quan trọng như vậy, nếu không đâm xuống làm sao nam chính còn vô sinh được nữa!

Phải biết rằng nữ chính trong nguyên tác, Bạch Diệc, chính nhờ một dao gây vô sinh này mới dẫn đến chuyện tình gà bay chó sủa giữa hai người về sau, cả cốt truyện máu chó nam chính muốn kết hôn cùng người khác.

Long Điềm Điềm không có khả năng thực hiện cốt truyện cẩu huyết như vậy. Cô là người thay đổi thân phận rất nhiều, lúc trước cô từng làm một nhân vật phản diện, mặc dù không phù hợp về mặt chuyên môn với thể loại ngược luyến tình thâm này, nhưng dựa theo kinh nghiệm giết người phóng hỏa, hủy thiên diệt địa, gậy đánh uyên ương của cô, mấu chốt giữa nam chính và nữ chính chính là ở chỗ nam chính tuy là con ngoài giá thú, nhưng sau khi được nhà họ Ngụy nhận trở về, cậu ta đánh bại Ngụy đại thiếu, biến thành hòn ngọc quý trong lòng người nhà họ Ngụy, sau đó trở thành người thừa kế của nhà họ Ngụy, trở nên cao không thể với tới.

Gió tầng nào không thể gặp mây tầng đó, làm sao có thể ngọt ngào tận hưởng ái tình?

Thân phận của cô ở thế giới này là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, còn kèm theo cả một đống họ hàng cực phẩm. Nếu không thể tự mình phi lên cành cao, vậy chỉ còn một cách nhanh gọn lẹ nhất, chỉ cần không để Ngụy Tu không cách nào bay lên cao là được.

Biết là có chút tổn hại, nhưng mà bạn chết mặc bạn, mình sống là được, hoặc là cô phải chịu khổ, hoặc là Ngụy Tu phải chịu khổ. Vậy cứ chọn Ngụy Tu cho lành!

Vì thế Long Điềm Điềm xoay tròn thùng rác, đập thẳng vào tên côn đồ đang định cất dao đi ngồi xổm bên cạnh Ngụy Tu đang bất tỉnh.

Rác vương vãi khắp bầu trời, sau khi vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, thùng rác va thẳng vào lưng tên côn đồ. Gã ta đang định thu tay thì bị một lực mạnh đập trúng, không kịp kêu lên một tiếng đã đập thẳng xuống vào eo trong của Ngụy Tu.

Rất tốt, đã hạn chế được căn nguyên vấn đề của Ngụy Tu, vì nữ chính không thể có con mà liên lụy đến người khác.

Long Điềm Điềm phủi phủi tay, cùng mấy tên côn đồ ngờ nghệch nhìn nhau, sửa sang lại tóc tai.

Khóe mắt nhìn thấy Ngụy Tu đã tỉnh lại sau cơn đau, cô ngay lập tức thay đổi sắc mặt tại chỗ, vừa lăn vừa bò đến trước mặt Ngụy Tu, ôm lấy mặt cậu ta, đè lại miệng vết thương trên đầu miễn cho cậu ta lại ngất xỉu lần nữa. Một giọt nước mắt nóng hổi xinh đẹp rơi xuống, nện vào mặt Ngụy Tu.

“Ngụy Tu…”

Long Điềm Điềm bóp họng, tru lên như tiếng heo nái bị chọc tiết, sau đó đối mặt với đám côn đồ đang ngơ ngác phía sau, nói: “Mấy người không trốn thoát được đâu! Tôi đã báo cảnh sát rồi!”

Hàm ý là mau cút lẹ xuống sân khấu cho bà, chỗ này có bà đây quản lý rồi.

Mấy người này trông vậy mà cũng không đến nỗi ngu ngốc, nghe vậy lập tức đỡ nhau chạy ra khỏi ngõ hẻm. Long Điềm Điềm buông Ngụy Tu ra, giả vờ giả vịt đuổi theo mấy tên, thậm chí còn bị vấp phải đống rác và ngã “mạnh” xuống đất.

“Có gan thì đừng bỏ chạy!” Long Điềm Điềm hét lạc cả giọng.

Hét xong cô lập tức quay đầu lại, đi đến bên cạnh Ngụy Tu, nước mắt lăn đầy hai má. Sâu trong con hẻm tối tăm, nước mắt giống như gương phản quang, Long Điềm Điềm căn góc rất chính xác đến mức toàn thân cô như đang tỏa sáng.

Long Điềm Điềm cố gắng hết sức để Ngụy Tu nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng vì anh của mình. Theo dòng máu chảy ra, anh sẽ cảm thấy yếu ớt, tim đập nhanh, hô hấp dồn dập.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Đây là những thứ có thể khiến giác quan của một người lẫn lộn, đảm bảo rằng cậu ta sẽ ghi nhớ “ơn cứu mạng” của cô.

Dù sao thì nam chính và nữ chính đều giống nhau. Dù tình huống nguy hiểm đến đâu, vết thương có nghiêm trọng đến đâu cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Long Điềm Điềm ôm lấy mặt Ngụy Tu, hai mắt mờ mịt nhìn cậu ta, bên trong nhất định là chứa đầy đau xót, còn có nước mắt, trông thật sự có vẻ đáng thương. Thật ra trong một khoảnh khắc có 0,0000001% là cô cảm thấy thật sự áy náy, dù sao vẫn là cậu ta phải thay mình đi gánh cốt truyện.

Long Điềm Điềm bị cảm giác tội lỗi này thúc đẩy, cởi áo khoác ra, áp vào vết thương bị dao đâm của Ngụy Tu.

Tay còn lại nhấc điện thoại lên, bấm số xe cấp cứu: “Xin chào, ở đây là ngõ sau chợ đêm ở khu chung cư cũ Tế Quang, vị trí là trong ngõ nhỏ, bị thương ở bên ngoài. Bệnh nhân mười bảy tuổi, nam giới. Bệnh nhân bị một vết thương rất nghiêm trọng ở phần đầu, trên eo còn bị đâm một nhát…”

Mãi đến khi Ngụy Tu được đưa đến bệnh viện, Long Điềm Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi nộp tiền đặt cọc nằm viện, cô mới lấy điện thoại của Ngụy Tu từ trong túi đeo vai của Ngụy Tu ra gọi về nhà anh.

Sau đó không thèm liếc nhìn anh một cái, một thân dính máu trực tiếp đi ra đại sảnh bệnh viện, duỗi người ở cửa, gọi xe về nhà rửa mặt đi ngủ.

Hệ thống theo dõi toàn bộ quá trình của cô, lúc này đã cứng họng không nói nên lời, nhưng nhìn thấy Long Điềm Điềm không tuân thủ ở bên cạnh giường bệnh, vẫn không nhịn được nói: [Cô không đợi cậu ta tỉnh lại sao? Đây là một cơ hội rất tốt để tăng độ thiện cảm đấy!]

Long Điềm Điềm cười nói: “Vậy mày không biết điều này rồi. Đàn ông ấy hả, cho dù mày có thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc, hắn cũng sẽ không nhớ được cảm động là thế nào, chỉ nhớ đến sự chật vật và quầng thâm mắt của mày mà thôi.”

Huống hồ người nhà của cậu ta cũng đến, cô ở chỗ này làm gì, tự rước lấy nhục à?

Đây không phải mua bán nên không cần vội vàng. Để lại ấn tượng đủ khắc sâu trong Ngụy Tu rồi, cậu ta sẽ chủ động tới tìm cô thôi.

Sau ngày hôm đó, Long Điềm Điềm làm như không có chuyện gì xảy ra, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên đi học thì đi học, sự việc của Ngụy Tu oanh động đến toàn trường, ngay cả mí mắt cô cũng không thèm nhấc lên.

Một tháng rưỡi sau, Ngụy Tu xuất viện, trên đường về nhà, Long Điềm Điềm bị người chặn đường.

Tác giả có lời muốn nói: 

Long Điềm Điềm: Nhìn xem, không phải đã trúng câu rồi sao?

Long Điềm Điềm: Yêu đương sao? Kéo cậu vào trong bùn lầy, cùng nhau vui sướng quay cuồng đi.

——

Gỡ mìn: Nữ chính đẹp mà điên, không có tam quan, vai ác nghỉ việc lại vào nghề, đảng cuồng nam chính xin dừng bước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play