Long Điềm Điềm không thể hiểu nổi: “Đương nhiên là cậu ta đưa tôi về rồi.”
“Làm sao có thể?” Ngụy Tín Nhiên cười hai tiếng, sau đó chậc chậc nói: “Thằng nhóc kia bị bệnh, cô không biết sao?”
Long Điềm Điềm nghĩ tới bộ dáng lạnh nhạt của Ngụy Tu, cảm thấy anh đúng thật không bình thường. Vì thế cô nói: “Tôi thấy rồi.”
Ngụy Tín Nhiên lại nói: “Cô đỉnh thật đấy! Cô có biết ông già nhà tôi ngay cả căn nhà đó cũng không vào được không? Thằng nhóc đó ở việc khác rất dễ nói chuyện, nhưng cứ nhắc đến một việc lại giống như chó điên. Sau khi mẹ nó chết, nó không để người khác vào nhà mình ngoại trừ người hầu, đặc biệt là bố tôi đấy. Ha ha ha… Nó nói mẹ nó chưa đi, vẫn đang ở trong nhà. Nó còn nói nếu ai khác mà đi vào sẽ dọa mẹ nó sợ chạy mất. Cô nói xem có phải nó bị bệnh không ha ha ha…”
Long Điềm Điềm thật sự không biết chuyện này, cô hỏi hệ thống trong đầu: [Trong cốt truyện có nhắc tới không?]
Hệ thống cũng nói không có chuyện như vậy, hiển nhiên, bộ phận này là do thế giới tự thân lấp đầy.
Nhưng cô không nghĩ rằng lúc này Ngụy Tu đang mắc bệnh, mà có thể do cậu ta quá nhớ mẹ thôi. Có một khoảng thời gian, sau khi Long Điềm Điềm mất mẹ cũng bị lạc lối, vẫn luôn cảm thấy bà ấy vẫn còn ở trên đời.
Cô nhìn Ngụy Tín Nhiên đang cười phá lên như vịt kêu, thấy anh ta còn giống như mắc bệnh hơn Ngụy Tu.
“Được, tôi tin lời cô nói.” Ngụy Tín Nhiên cười xong, đưa cho Long Điềm Điềm một tấm séc. Lần này, số tiền đúng như lần trước Long Điềm Điềm yêu cầu. Anh ta sảng khoái đưa tấm séc, sau đó hỏi: “Tiền tôi đưa cô rồi. Mà đã dùng người thì không nghi người, chẳng qua cô có thể nói kế hoạch tiếp theo là gì không? Tôi khá tò mò đấy.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT