Trước đây với những biểu hiện tình cảm mập mờ hay rõ ràng từ các cô gái, Chu Ứng Hoài vốn không hiểu lắm. Nhưng qua nhiều trải nghiệm anh đã có thể lờ mờ phân biệt được.
Huống chi cô chưa từng che giấu tình cảm dành cho anh. Câu hỏi vừa rồi gần như là lời tỏ tình công khai. Nếu giờ anh còn không hiểu thì đúng là sống uổng phí ngần ấy năm.
Nhưng anh chưa từng có ý định kết hôn và sinh con ở tỉnh Minh Nam. Hiện tại anh chỉ muốn nỗ lực làm việc, sớm hoàn thành chỉ tiêu trong nhà máy để được điều tới nhà máy cơ khí lớn nhất cả nước.
Trở về Bắc Kinh phát triển mới là mục tiêu của anh.
Chuyện tình cảm nam nữ chưa bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc đời anh.
Vì vậy từ chối rõ ràng mới là cách tốt nhất để cắt đứt mọi rắc rối.
Những lời từ chối quen thuộc đã quanh quẩn bên môi anh nhưng không hiểu sao lại không thể thốt ra được. Sự im lặng của anh khiến bầu không khí vốn nhẹ nhàng bắt đầu trở nên căng thẳng.
Có lẽ sự im lặng đó đã là một câu trả lời. Cảm xúc của cô rõ ràng trùng xuống, vành tai đỏ hồng cũng dần nhạt đi.
“Xin lỗi, là tôi đã vượt giới hạn.”
Giọng cô khi nói lại mang theo chút dè dặt và lúng túng, nụ cười gượng gạo nơi khóe môi càng khiến người ta xót xa.
Nhưng có lẽ đây là kết thúc tốt nhất. Để cô không ôm hy vọng, không ngày càng lún sâu rồi tổn thương nhiều hơn trong tương lai.
Thế nhưng trong lòng Chu Ứng Hoài lại bỗng thấy khó chịu. Lòng bàn tay bị ngón tay cô ấn lên đến đỏ ửng, vết thương nhỏ xíu cũng bắt đầu nhói lên. Anh cúi đầu, chợt nhìn thấy chiếc nơ bướm được buộc từ khăn tay.
Xinh xắn rực rỡ giống hệt cô gái tạo ra nó.
“Tôi chưa có.”
Vừa dứt lời, cô gái vừa buồn bã cúi đầu liền ngẩng phắt lên, gương mặt bừng sáng trở lại, khóe mắt cong cong như vầng trăng non.
“Tôi cũng chưa có!”
Giọng nói ngọt ngào ánh lên niềm vui rạng rỡ khiến người ta không khỏi bật cười theo.
Đến khi Chu Ứng Hoài kịp nhận ra mình vừa nói gì, vừa làm gì thì mọi chuyện đã an bài. Ánh mắt anh tối lại, tự trách bản thân không nên cho cô hy vọng. Nhưng môi mấp máy mấy lần vẫn chẳng thốt ra lời thậm chí trong đầu còn vô thức lặp lại đoạn đối thoại vừa rồi.
Anh chưa có, cô cũng chưa có.
….
Khi họ quay lại gặp đội, cây gỗ kia đã được đốn xong. Đại đội trưởng Mạnh Tín Phi đang dẫn người dọn cành lá trên thân cây để tiện vận chuyển xuống núi.
“Đồng chí Chu, cậu về rồi à?” Ánh mắt Mạnh Tín Phi đầu tiên dừng trên người Chu Ứng Hoài sau đó mới thấy Trình Phương Thu đi phía sau anh. Vừa thấy cô, lông mày ông lập tức nhíu chặt: “Sao cô lại ở đây?”
Mạnh Tín Phi da đen, cao lớn vạm vỡ, làm việc nghiêm túc tận tâm vì dân. Trong thôn rất có uy, lông mày rậm vừa chau lại đã trông rất dữ tợn. Trình Phương Thu rụt cổ lại, không dám nói dối đành đơn giản kể lại sự việc từ đầu.
Lúc này mọi người mới để ý đến cánh tay bị thương của Chu Ứng Hoài.
“Anh Hoài, anh không sao chứ!” Triệu Chí Cao là người đầu tiên chạy tới bên cạnh Chu Ứng Hoài, nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ánh mắt liền bị chiếc nơ bướm trên tay anh thu hút, kinh ngạc hỏi: “Cái này là anh tự buộc à?”
Chu Ứng Hoài liếc anh ta một cái, khẽ nghiêng người tránh ánh mắt của anh ta lạnh nhạt đáp: “Không sao cả.”
Vừa dứt lời, tiếng hét to của Mạnh Tín Phi đã vang lên. Ông chỉ vào Trình Phương Thu tức giận quát lớn: “Tôi đã nhấn mạnh bao nhiêu lần trong cuộc họp là nữ đồng chí phải cẩn thận khi lên núi. Cô thì hay rồi, đi với cả nhóm mà cũng có thể lạc, giỏi thật đấy!”
“Còn cả em trai cô nữa, lát nữa mà gặp được tôi cũng phải phê bình nó. Sao lại để con gái đi lạc được chứ!”
“Nếu hôm nay cô không gặp được đồng chí Chu, lỡ mà xảy ra chuyện gì cô bảo cha mẹ cô phải làm sao?”
Ông nói đến mức nước bọt văng tung tóe, Trình Phương Thu không dám ngẩng đầu, sợ bị dính nước miếng, hơn nữa ông là đại đội trưởng, trong lúc này giữ im lặng là giải pháp tối ưu. Bị mắng vài câu cũng đâu có mất miếng thịt nào.
“Đồng chí Trình cũng đâu cố ý, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Giờ không có chuyện gì là tốt rồi, đại đội trưởng đừng nói nữa, lỡ lát nữa cô ấy khóc thì sao?”
Thấy dáng vẻ đáng thương của Trình Phương Thu, mọi người đều thấy không đành lòng lần lượt lên tiếng bênh vực.
Mạnh Tín Phi thấy vậy cũng không tiện nói thêm nhưng nhớ đến chuyện mà ghi chép viên đã báo với mình, ông vẫn không nhịn được quát lên: “Còn nữa, cô phải cố gắng lên! Tôi xem sổ, mỗi ngày cô đều không hoàn thành chỉ tiêu. Cô làm ít, người khác phải làm nhiều, kiểu hành vi tiêu cực này không thể chấp nhận được! Nếu còn như vậy cuối tháng tôi sẽ nêu tên cô làm gương trước toàn đội!”
Nhắc đến chuyện này Mạnh Tín Phi giận đến mức mặt mày dữ tợn. Ông là người cố chấp, ghét nhất những ai làm liên lụy đến tập thể, điển hình là loại như Trình Phương Thu, tay chân yếu ớt, năm nào điểm công cũng thấp nhất.
Ông ta vốn định một mình tìm Trình Phương Thu để nói chuyện, giờ hai chuyện lại đụng nhau chẳng khác nào tự đâm đầu vào họng súng, nói là xui tận mạng cũng không ngoa.
Nghe vậy gương mặt nhỏ nhắn của Trình Phương Thu lập tức xụ xuống, cô liếc mắt oán trách nhìn Mạnh Tín Phi một cái, bất chấp bao nhiêu người đang đứng xem có mất mặt hay không, cô không nhịn được lên tiếng biện bạch cho mình:
“Đại đội trưởng, tôi thề là tôi không phải cố tình lười biếng. Tôi cũng muốn cống hiến cho tập thể, kiếm thêm chút công điểm để đỡ đần gia đình mà.”
Nói xong cô bất ngờ chuyển giọng:
“Nhưng ông xem tôi tay chân nhỏ xíu thế này, thật sự không kham nổi việc đi cắt cỏ heo đâu. Ông có thể đổi cho tôi một công việc nào phù hợp với sức tôi không?”
Nghe cô nói vậy, tất cả mọi người vô thức quay đầu nhìn cơ thể cô. Đúng như cô tự nhận, tay chân nhỏ nhắn, mảnh mai, nhìn như chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ gãy.
Tuy nhiên dù gầy gò nhưng dáng người lại rất cao ráo, chỗ nào cần có đều có. Hãy nhìn bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon thả, cặp mông căng tròn…
Từng đường nét đều vừa vặn hoàn hảo, nhìn vào khiến người ta thấy dễ chịu. Nếu một ngày nào đó được nếm thử quả thật đúng như câu “chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!”
Nhưng loại chuyện này chỉ dám nghĩ chứ chẳng ai dám mơ thật. Ở thôn Bình Nhạc ai chẳng biết Trình Phương Thu mắt cao hơn đầu? Đám trai quê bình thường căn bản không lọt vào mắt cô, còn đám kỹ sư từ tỉnh xuống thì lại chẳng thật lòng, họ chỉ muốn vui đùa chứ không muốn chịu trách nhiệm. Họ sẽ cưới những cô gái thành thị môn đăng hộ đối chứ không phải một cô thôn nữ chỉ có nhan sắc như cô.
Hai bên đều chẳng khớp, kết quả chỉ là con số không.
Mạnh Tín Phi quan sát Trình Phương Thu từ đầu đến chân, cũng thấy cô nói có lý. Nhưng…
“Trình Phương Thu, tư tưởng cô có vấn đề rồi. Nếu ai cũng như cô, đều muốn làm việc nhẹ nhàng phù hợp với mình thì còn ai ra đồng làm việc nữa? Chúng ta phải vượt qua khó khăn chứ không phải né tránh khó khăn.”
Lý lẽ đại nghĩa của ông ta tuôn ra một tràng dài khiến Trình Phương Thu đau đầu. Cô chu môi, âm thầm thở dài: xem ra chuyện đổi việc lần này hỏng rồi.
Đúng lúc này Chu Ứng Hoài – nãy giờ vẫn im lặng – bỗng mở miệng:
“Đại đội trưởng, tôi nhớ hôm qua ông nói bác nấu ăn cho chúng tôi bị té gãy chân cần thêm người phụ giúp?”
Anh chỉ nói sơ qua nhưng đã có người phản ứng nhanh tiếp lời:
“Tôi thấy đồng chí Trình rất hợp! Cô ấy nấu cơm, đưa cơm, làm việc càng có sức!”
Một đám đàn ông mỗi người một câu thành công làm loạn đầu óc của Mạnh Tín Phi. Ông lắp bắp:
“Cái này sao được, nhìn cô ấy có giống người biết nấu ăn không?”
“Tôi biết nấu mà!” Thấy mọi người đã dọn cơm tới tận miệng rồi, Trình Phương Thu sao lại không há miệng ăn lấy?
Khi du học ở nước ngoài cô sống một mình. Vì không quen đồ Tây nên thuê một bà người Hoa đến nấu ăn nhưng lúc bà ấy bận cô cũng tự tra công thức nấu theo. Những món đơn giản cô đều làm được, thậm chí còn có vài món tủ khiến ai ăn rồi cũng khen ngon.
Cô không thích cũng không ghét chuyện bếp núc. Nhưng so với việc xuống đồng lao động chân tay, cô thà đứng trong bếp còn hơn.
“Đại đội trưởng, nhìn bề ngoài mà phán đoán là không nên đâu.” Trình Phương Thu bắt chước giọng điệu của Mạnh Tín Phi lẩm bẩm phản bác.
Trong đám đông không biết ai “phì” cười trước khiến Mạnh Tín Phi có chút mất mặt. Nhưng đối mặt với bao nhiêu kỹ sư cùng nói giúp, dù không tình nguyện ông cũng đành nhượng bộ:
“Vậy thì sáng mai cô đến đội báo danh.”
Có điều này không sai – Trình Phương Thu tuy làm gì cũng không giỏi nhưng lại xinh đẹp. Mà một đám trai trẻ sức dài vai rộng chỉ mong được người đẹp nở một nụ cười. Hễ có cô ở đâu, tinh thần làm việc ở đó tăng vọt, hiệu suất gấp đôi.
Hiện giờ công trình làm đường đang gấp rút tiến hành, có cô giống như chích một mũi thuốc trợ lực, coi như có bảo đảm.
Được Mạnh Tín Phi gật đầu đồng ý, đôi mắt đào hoa của Trình Phương Thu lập tức sáng rực lên. Mất một lúc cô mới cố nén được sự phấn khích trong lòng, mím môi khẽ cười, ánh mắt không kìm được nhìn về phía Chu Ứng Hoài.
Cô không ngốc, biết rõ nếu không có câu nói bất ngờ đó của anh, giờ cô vẫn phải tiếp tục đi cắt cỏ cho heo.
Chu Ứng Hoài chạm phải ánh mắt cảm kích của cô, ngẩn ra hai giây rồi lập tức dời đi, đi cùng Triệu Chí Cao xử lý đống gỗ.
Đại đội trưởng phân công hai người cùng đi tìm Trình Học Tuấn và người còn lại sau đó cũng tham gia công việc dọn dẹp. Trình Phương Thu thấy mình không giúp gì được, đứng bên chỉ vướng tay vướng chân bèn tìm một chỗ sạch sẽ hơn ngồi xuống nghỉ.
Chẳng bao lâu sau hai người kia đã đưa Trình Học Tuấn trở về. Hai chị em gặp lại đều sợ đến toát mồ hôi, phải trò chuyện hồi lâu mới bình tâm lại.
Quả thật như đại đội trưởng nói, nếu Trình Phương Thu không gặp được Chu Ứng Hoài, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Núi cao nguy hiểm đâu phải nói chơi.
Chào hỏi xong, ba người họ liền xuống núi trước. Đến chân núi, Trình Học Tuấn mới mở lớp lá lớn che trên giỏ lộ ra con gà rừng bị trói kín bên trong.
“Lát nữa giết nó rồi chia cho Tiên Tiến một nửa, còn lại là của nhà mình.” Trình Học Tuấn nhướng mày khoe khoang.
Trình Phương Thu tròn xoe mắt, không ngờ hai cậu nhóc này lại có bản lĩnh như vậy, bắt được con gà rừng béo ụ thế kia! Cô khen lấy khen để, hai đứa trẻ mặt mày hớn hở vội kể lại toàn bộ quá trình săn gà rừng.
Kể xong, Trình Học Tuấn có chút áy náy nói:
“Nếu không vì bắt nó chúng em cũng sẽ không đi xa như vậy, suýt nữa hại chị rồi. Lần sau em nhất định không để chị ở lại một mình trên núi nữa.”
Cậu nói bằng giọng đầy hối lỗi, Trình Phương Thu xoa đầu cậu:
“Chị cũng không cẩn thận, không thể trách hai đứa được. Sau này chú ý hơn là được.”
Cô không muốn tranh cãi ai đúng ai sai chuyện đã qua, lúc này chỉ muốn về nhà nấu nồi canh gà nấm thông thơm lừng!