Dưới ánh nắng chói chang, những cơn mưa bão vừa qua không làm dịu đi cái nóng gay gắt của mùa hè mà ngược lại càng khiến không khí thêm oi bức. Làn gió nhẹ thỉnh thoảng lướt qua đám lau sậy xanh mướt khiến những tán lá lay động rồi cuối cùng khẽ rơi xuống mặt nước tạo nên từng vòng gợn sóng lăn tăn.

Nóng! Tê! Đau!

Đó là phản ứng đầu tiên của Trình Phương Thu sau khi lấy lại ý thức. Cô khẽ rít lên một tiếng, vội vã đưa tay xoa xoa bắp chân đã tê dại vì ngồi quá lâu, lông mày nhíu chặt thành một khối. Mãi đến khi cơ thể dần hồi phục cô mới sững sờ nhận ra mình đang ở giữa một bãi lau sậy, chỉ cách một bước chân là đến một vũng nước sâu không thấy đáy.

Rõ ràng cách đây không lâu cô còn đang ở phim trường bàn bạc kế hoạch chụp hình với một nhà thiết kế cao cấp, sao chỉ chớp mắt một cái lại bị ném tới cái nơi khỉ ho cò gáy này? Thật quá kỳ quặc!

Cô trợn to mắt không dám tin, dè dặt đảo mắt xung quanh, rất nhanh đã phát hiện có một bóng người ở vùng nước nông phía trước bên phải. Đó là người duy nhất xuất hiện gần đây ngoài cô vì thế dù trong lòng hơi sợ cô vẫn tò mò nhìn sang.

Khoảng cách giữa hai người không quá gần, cô không khỏi nheo mắt lại để nhìn cho rõ hơn. Chỉ liếc qua một cái suýt nữa cô đã bị chính nước miếng của mình làm sặc.

Mực nước không quá sâu chỉ ngập đến bụng dưới người đàn ông, phần thân trên lộ rõ vóc dáng tuyệt vời. Làn da màu đồng khỏe mạnh gợi cảm, bờ vai rộng, eo thon, cơ bắp rắn chắc vừa phải trải đều trên cơ thể cường tráng trông đầy sức mạnh – rõ ràng là thân hình luyện tập lâu ngày mới có được.

Anh giơ tay lên lau người, có vẻ muốn nhanh chóng kết thúc việc tắm rửa nên động tác dứt khoát gọn gàng. Thế nhưng chính điều đó lại càng làm nổi bật cơ bắp của anh khiến chúng càng thêm gợi cảm hấp dẫn.

Trình Phương Thu lập tức lấy tay che mắt, miệng lẩm bẩm: “Không được nhìn, không được nhìn!”

Nhưng trong lòng thì lại âm thầm kết luận: Dù chưa thấy rõ mặt nhưng người này chắc chắn là một đại mỹ nam. Đây là kết luận sau bao năm dày dạn kinh nghiệm “soi trai” của cô. Nếu không phải tình huống hiện tại không phù hợp, vì tôn trọng nghề nghiệp của mình cô chắc chắn đã nhào lên hỏi anh có hứng thú làm người mẫu – à không, làm người trong ngành thời trang không!

Tất nhiên trai đẹp không phải điều quan trọng nhất lúc này. Quan trọng là: sao cô lại đột ngột xuất hiện ở đây?!

Ngay lúc đó trước mắt cô bỗng chói trắng, một lượng lớn ký ức không thuộc về cô tràn vào não khiến toàn thân cô mềm nhũn, mất kiểm soát kêu lên một tiếng rồi nghiêng ngả lao thẳng xuống nước.

Tõm! – cô rơi xuống nước, lòng cũng trầm xuống theo.

Tin tốt: Cô – một fashionista hiện đại – cuối cùng cũng bắt kịp “đội ngũ xuyên sách” rồi.

Tin xấu: Cô xuyên vào vai một nữ phụ tai tiếng chỉ để làm nền rồi bị đào thải.

Trong bất cứ cuốn tiểu thuyết nào hành trình trưởng thành của nam nữ chính luôn có sự xuất hiện của một vài “đại nhân vật” trợ giúp. Mà trong cuốn truyện này nhân vật có đất diễn nhiều nhất chính là anh trai ruột của nam chính.

Trên thương trường anh hết lòng bảo vệ hỗ trợ nam chính. Trong tình cảm, anh và nguyên chủ – vợ hợp pháp của anh – lại trở thành “cặp đôi phản chiếu” cho nam nữ chính: họ là nền để tôn vinh hạnh phúc của cặp đôi chính.

Nam nữ chính yêu nhau ngọt ngào hạnh phúc còn họ thì xa cách lạnh nhạt như kẻ thù.
Nam nữ chính cùng nhau tạo dựng sự nghiệp vẻ vang còn họ thì kéo nhau tụt lại phía sau.
Nam nữ chính con cháu đầy đàn quây quần bên gối còn họ – một người cô đơn suốt đời, một người chết thảm.

Tạo nên cục diện đó, nguyên chủ “góp công không nhỏ”, thậm chí cuộc hôn nhân của hai người còn bắt đầu từ một mưu kế bỉ ổi do chính cô ta sắp đặt.

Nam phụ – một kỹ sư kỹ thuật đầy triển vọng của xí nghiệp lớn – trong một lần dẫn đội đi hỗ trợ vùng nông thôn không may lọt vào tầm ngắm của nguyên chủ.

Cô ta chọn đúng thời điểm thừa lúc anh vừa hoàn thành công việc, một mình xuống sông tắm liền lao tới ôm chặt. Hai người trong tình trạng ướt sũng dính lấy nhau đúng lúc bị nhiều người trông thấy.

Cảnh tượng ám muội đó – có miệng cũng khó mà biện minh.

Dù nguyên chủ khóc lóc kể khổ giành được ít nhiều cảm thông và tin tưởng nhưng đối phương đâu phải ngốc – trò bỉ ổi này anh nhìn thấu ngay. Thế nên thà tự hủy tiền đồ chứ quyết không chịu cưới cô ta. Thế nhưng trong thời đại đặc biệt này, một khi danh tiếng bị ảnh hưởng không chỉ mình anh gánh hậu quả. Vì không muốn liên lụy đến gia đình, anh đành cúi đầu chấp nhận.

Sau khi cưới họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Anh chẳng muốn về nhà, ngày ngày chen chúc ở ký túc xá tập thể.

Nguyên chủ thì ngược lại, đạt được giấc mộng sống ở thành phố lớn đầy đủ ăn mặc. Nhưng lòng tham của con người là vô đáy. Thời gian trôi qua, cô ta bắt đầu bất mãn với tình cảnh này, ép buộc chồng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không được liền lén lút dan díu với trai bên ngoài.

Giấy không gói được lửa. Khi bị phát hiện, nam phụ thẳng tay đề nghị ly hôn. Nguyên chủ sợ bị trả thù vội cùng tình nhân trốn về phương Nam. Nào ngờ chưa đến nơi đã bị gã sở khanh kia vứt bỏ, kết cục thê thảm.

Trình Phương Thu đã trở thành "Trình Phương Thu" của những năm 70 nghèo nàn lạc hậu bước vào một cốt truyện gay cấn đến nghẹt thở…

Từng dòng ký ức khiến cô gần như suy sụp. Cô đã làm gì sai để bị đày đến thế giới này chịu khổ?

Chết còn hơn!

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cảm giác nghẹt thở lập tức ập đến toàn thân. Cô theo phản xạ há miệng cầu cứu, nước sông liền tràn vào mũi miệng khiến cô vội vàng nín thở, giãy giụa bơi lên mặt nước.

Muốn chết là thật nhưng không thể thật sự chết.

Ai biết được sau khi chết có quay lại được thế giới cũ hay không? Nhỡ đâu không thể về thì chẳng phải chết oan sao? Cô vẫn còn rất yêu quý cái mạng này!

Nghĩ đến đây, Trình Phương Thu càng cố gắng bơi lên. Cô biết bơi, kỹ năng cũng không tệ nhưng do ngồi quá lâu, đôi chân tê cứng không có sức. Cô vùng vẫy mãi tại chỗ mà chẳng nhích được chút nào. Đúng lúc cô tuyệt vọng thì eo bỗng bị một cánh tay rắn chắc siết lấy.

Cảm giác hoảng loạn khiến cô theo phản xạ vùng vẫy nhưng bàn tay kia lại cứng như thép khóa chặt cô không nhúc nhích được. Trình Phương Thu giãy giụa vài lần không thoát ra nổi, mãi đến khi nhận ra người đó đang cứu mình cô mới thở phào, ngoan ngoãn để anh đưa mình lên mặt nước.

Khi được ngoi lên, cô lập tức hít lấy hít để không khí, lần đầu tiên trong đời cảm nhận sâu sắc cái cảm giác được sống.

“Đồng chí, cô không sao chứ?”

Bên tai vang lên giọng nam trầm ấm đầy quan tâm. Trình Phương Thu vừa lắc đầu vừa đưa tay lau mặt, khi tầm mắt dần rõ ràng thì cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt người kia.

Trong lòng cô không khỏi trào lên một tia kinh ngạc – quả nhiên là trai đẹp! Dáng người lẫn khuôn mặt đều thuộc hàng cực phẩm, lông mày rậm, ánh mắt sắc bén, ngũ quan góc cạnh nhưng không kém phần tinh tế. Mái tóc ngắn ướt sũng nhỏ từng giọt nước lăn theo gò má góc cạnh cuối cùng rơi xuống mặt sông tan vào những gợn sóng.

Khi anh nói chuyện ánh mắt hơi cụp xuống khiến cả gương mặt càng thêm lạnh lùng, xa cách.

Trình Phương Thu nuốt nước bọt, ý thức được mình đã nhìn chằm chằm anh khá lâu, cảm thấy hơi thất lễ nên vội cúi đầu lắp bắp nói: “Cảm... cảm ơn, tôi không sao.”

Nói xong lại bỗng nhận ra tư thế giữa hai người lúc này quá đỗi mờ ám, cô tròn xoe mắt, suýt nữa bị nước bọt sặc lần nữa.

Vì muốn kéo cô lên, anh phải luồn một tay dưới nách cô, khó tránh khỏi va chạm thân mật. Trình Phương Thu thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được hơi nóng từ lồng ngực rắn chắc đang áp sát trước ngực mình. Hàng mi dài run rẩy, ánh mắt cô lướt qua bắp tay căng tràn sức mạnh của anh – cơ bắp và đường gân giao nhau cực kỳ quyến rũ.

Thân thể hai người cách nhau bởi lớp vải mỏng ướt sũng dính chặt vào nhau. Bầu ngực tròn đầy khẽ chạm vào xương quai xanh của anh. Nếu cao thêm chút nữa thì...

Là người từng đọc nhiều tiểu thuyết “màu sắc”, trong đầu Trình Phương Thu không khỏi hiện lên những cảnh tượng không hợp thời điểm, gương mặt lập tức đỏ bừng. Chàng trai trong lòng bỗng trở thành củ khoai nóng phỏng tay. Cô đang định vùng ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói cười từ đằng xa vọng tới:

“Anh Hoài chắc tắm xong rồi nhỉ? Chúng ta cũng nhanh lên đi, tối còn họp nữa.”

“Còn không phải tại anh lề mề sao, không thì đâu có gấp như vậy.”

Anh Hoài?! Cách gọi này sao nghe quen quá vậy?

Trình Phương Thu như bị điện giật ngẩng phắt đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Không lẽ... anh chính là đại nhân vật trong truyện – Chu Ứng Hoài?

Và... bây giờ chính là khoảnh khắc nguyên chủ gài bẫy anh?

Cô lại vô tình thúc đẩy tiến trình cốt truyện rồi ư?! Nếu bị người khác nhìn thấy tư thế của hai người hiện tại thì…

Chỉ cần nghĩ đến kết cục bi thảm của nguyên chủ, Trình Phương Thu liền rùng mình một cái. Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lập tức tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt to tròn vô tội chớp chớp, ánh mắt tràn đầy cầu xin và sợ hãi hạ giọng nói:
“Cầu xin anh nghĩ cách giúp tôi, nếu không lỡ bị người khác nhìn thấy thế này… tôi thật sự không còn mặt mũi sống nữa.”

Nghe vậy, Chu Ứng Hoài nhìn về phía cô gái trước mặt. Toàn thân cô ướt sũng, mái tóc dài rối tung xõa ngang eo, vài sợi tóc trôi lơ lửng trên mặt nước thỉnh thoảng quét nhẹ qua làn da anh mang theo cảm giác tê dại lạ lùng.

Dường như cô rất sợ hãi, đôi mắt sáng như nước phủ một tầng ánh lệ, đôi môi đỏ khẽ run lên, khuôn mặt vốn xinh đẹp rực rỡ giờ phút này lại mang vẻ mềm mại, yếu ớt.

Ở thời đại này, danh dự của nữ giới quan trọng đến mức nào không cần nói cũng biết. Nếu cảnh tượng này bị người khác bắt gặp, dù là ngoài ý muốn cũng rất dễ gây hiểu lầm.

Chỉ là… thời điểm này sao cô lại một mình xuất hiện ở đây rồi còn rơi xuống nước?

Chu Ứng Hoài gạt đi nghi ngờ trong lòng, đảo mắt nhìn xung quanh, vừa định đề nghị cô tạm lánh vào bãi lau sậy thì bỗng cảm thấy trên vai mình bị một đôi tay mềm mại bám lấy. Cơ thể anh khẽ cứng đờ, ánh mắt sâu thẳm chạm vào ánh nhìn của cô nhưng thứ anh thấy chỉ là sự vô tội.

“Tôi bị tê chân…” Nguyên chủ vì muốn bất ngờ hành động nên đã ngồi xổm trong bãi lau rất lâu, chân thực sự bị tê chứ không phải giả vờ. Nếu không bám lấy anh, cô e rằng chẳng thể chống đỡ được bao lâu trên mặt nước.

Trình Phương Thu hơi ngại ngùng mím môi cố gắng giữ khoảng cách với anh nhưng cô không biết rằng càng cử động, dòng nước xung quanh lại càng quấn lấy hai người làm cho khoảng cách giữa họ càng thêm nhạy cảm.

Chu Ứng Hoài hít sâu một hơi, yết hầu chuyển động lên xuống, hạ giọng dứt khoát nói:
“Tôi đưa cô lên bờ, cô hãy trốn vào trong đừng phát ra tiếng.”

Đúng là cô cũng nghĩ như vậy nên lập tức gật đầu lia lịa. Anh biết bơi lại có sức mạnh, gần như chẳng tốn chút sức lực nào đã đưa cô bơi qua bên kia rồi dùng thân mình đẩy cô lên bờ.

Lúc này Trình Phương Thu cũng chẳng màng hình tượng nữa, vội túm lấy đám cỏ dại ở mép bờ, chân tay cùng vận động bò lên.

Vừa ngẩng đầu, thứ đập vào mắt Chu Ứng Hoài chính là cặp mông tròn trịa ẩn hiện sau lớp vải ướt sũng dính sát vào da. Động tác cúi người của cô khiến đường cong lộ rõ càng thêm căng tròn quyến rũ. Dưới là đôi chân dài thẳng tắp, phía trên là vòng eo trắng nõn như phát sáng mảnh mai uốn lượn như cành liễu, mềm mại mê người.

Lâu nay chỉ quanh quẩn trong môi trường toàn đàn ông, Chu Ứng Hoài chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy. Giờ phút này anh như một gã trai trẻ vụng về vội nhắm mắt lại để cố giữ bình tĩnh nhưng hơi thở dần trở nên nặng nề lại bán đứng cảm xúc thật trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play