Trình Phương Thu hoàn toàn không hay biết. Sau khi ổn định thân hình trên bờ, cô nhanh chóng xoay người vẫy tay với anh, gương mặt đầy áy náy nói:
“Anh mau đi đi.”

Nói xong cô khẽ nhíu mày, dường như buột miệng nói tiếp:
“Hôm nay tôi vốn định ra đây giặt đồ, thấy mấy cây kim ngân mọc ở bên bờ nên muốn hái về pha nước uống, ai ngờ không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước.”

“Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều.”

Nghe vậy Chu Ứng Hoài mới mở mắt lần nữa, ánh nhìn quét qua cái gùi đựng quần áo đặt ở không xa rồi đến mấy nhánh hoa kim ngân vắt trên bờ lau, nghi ngờ cuối cùng cũng tan biến. Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, giả vờ lau mặt để che đi nhiệt độ đang tăng lên trong người.

Nhưng sự thật chứng minh — hoàn toàn vô ích.

“Không cần khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Chu Ứng Hoài hít sâu, dặn thêm:
“Chờ bọn tôi đi rồi cô hãy ra ngoài.”

Thấy cô gật đầu anh liền lập tức bơi nhanh về phía thượng nguồn.

Cử động gấp gáp ấy là để tránh bị phát hiện — hay là để thoát khỏi bầu không khí khiến tim đập loạn vừa rồi?

Làn nước lạnh buốt tràn qua đỉnh đầu dập tắt ngọn lửa mơ hồ không tên trong lòng anh.

“Anh Hoài, anh tắm xong rồi à?”

Khi Triệu Chí Cao và nhóm người tới nơi thì thấy Chu Ứng Hoài đang mặc lại áo. Thấy gương mặt anh hơi đỏ, họ tưởng do nóng nên cũng không để ý, cười nói:
“Anh chờ tụi em chút, mình cùng về.”

Nói rồi mấy người đàn ông mặc đồng phục công nhân định cởi đồ. Bầu không khí đang vui vẻ liền bị giọng nói lạnh như băng của Chu Ứng Hoài ngắt quãng:
“Đợi đã!”

Mọi người gần như theo phản xạ mà dừng tay, quay đầu nhìn anh với vẻ mơ màng. Có người áo cởi nửa chừng cũng không dám cử động, nhìn vừa buồn cười vừa tội nghiệp.

“Ra phía trước tắm đi, vừa nãy tôi thấy có con rắn nước ở đây.” Chu Ứng Hoài mặt không đổi sắc nói xong thì lập tức dẫn đầu đi về phía thượng nguồn.

Mọi người còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, hóa ra chỉ là con rắn nước liền nhẹ nhõm hẳn, cười cợt trêu:
“Không ngờ anh Hoài cũng biết quan tâm đến tụi em đấy!”

Đó chính là “đại ma vương” khiến cả xưởng nghe tên đã sợ đấy!

Dù mới vào làm chưa mấy năm nhưng tay nghề và kiến thức đều vững vàng, từ công nhân phổ thông từng bước đi lên, còn trẻ mà đã thành kỹ thuật viên cao cấp. Thường ngày ít nói, mặt lạnh như băng, chỉ cần liếc mắt một cái là đã khiến người ta sợ xanh mặt. Vậy mà giờ lại chủ động nói lời quan tâm như vậy, đúng là khiến người ta sững sờ đến rớt cả cằm, ai nấy đều cảm thán chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng Tây rồi?

Dù bị bất ngờ nhưng trong lòng mọi người lại cảm thấy cảm động ít nhiều.

Một con rắn nước thôi, bọn họ toàn là đàn ông, ai mà sợ? Anh Hoài bảo họ đổi chỗ tắm chắc chắn là do anh tốt bụng!

“Dù sao chúng ta cũng đang ở trong làng, không thể gây phiền phức cho người ta.” Triệu Chí Cao tỏ ra hiểu rõ ý của Chu Ứng Hoài, vừa nói vừa gật đầu mạnh, ánh mắt nhìn bóng lưng cao lớn phía trước tràn đầy kính nể và khâm phục.

Ai mà ngờ nhân vật chính trong lời họ bàn tán lại chẳng nghe lọt tai chữ nào. Trong lòng anh rối bời, nhịn một lúc lâu cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại một hướng.

Nhưng khoảng cách xa quá, cho dù mắt anh có tốt đến đâu cũng không thể thấy rõ.

Dù vậy, chỉ một cái liếc mắt ấy đã khiến cả nhóm đang ríu rít lập tức im bặt.

….

Trình Phương Thu đang trốn trong bãi lau không nghe được cuộc trò chuyện của họ nhưng khi thấy đám người rời đi, trong lòng cô cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào sau đó mới dám đứng dậy xoa xoa đôi chân và cái eo đang nhức mỏi.

Vị trí nguyên chủ chọn đúng là thiên thời địa lợi, xung quanh toàn là lau sậy cao lớn, chỉ cần không phát ra tiếng thì chẳng ai phát hiện ra. Đây là lần duy nhất nguyên chủ làm điều khôn ngoan trong truyện — không chỉ tìm được cái cớ cho sự xuất hiện bất ngờ của mình mà còn thành công bám dính lấy Chu Ứng Hoài.

Cho nên sau đó nguyên chủ liên tục “tự hủy” khiến người đọc cảm thấy IQ bị giảm là vì tác giả cần đẩy nhanh diễn biến mà thôi.

Suy cho cùng những nhân vật phụ như họ chẳng qua chỉ là đá lót đường cho nam nữ chính mà thôi.

Cảm khái một hồi về số phận bi thảm của nguyên chủ và bản thân, Trình Phương Thu đưa mắt nhìn chiếc gùi đựng đầy quần áo bẩn dưới chân. Mới nhìn một cái đầu cô đã bắt đầu đau.

Nhà họ Trình mấy đời là nông dân nghèo, lý lịch sạch sẽ. Ở thời đại này đó là niềm tự hào. Nhưng chữ “nghèo” lại như một ngọn núi đè lên cô — một người đã quen sống sung sướng — khiến cô thở không nổi.

Cô thở dài cúi đầu, vô tình nhìn thấy gương mặt mình in trên mặt nước — xinh đẹp đến mức khiến cô trợn mắt, vội soi kỹ. Gương mặt này có bảy tám phần giống cô, mặt trái xoan cỡ bàn tay, đôi mắt đào hoa mang ba phần phong tình trời sinh, mũi nhỏ cao, môi đỏ tự nhiên — từng đường nét đều rất quen thuộc.

Dù sao thì mặt vẫn còn, sắc vẫn còn, nỗi bức bối trong lòng cô cũng dịu bớt vài phần.

Thật ra điều quan trọng nhất là — ngoài việc chấp nhận hiện thực cô còn có thể làm gì khác?

Chỉ là không biết thế giới hiện thực kia của cô giờ ra sao, có phải hoán đổi với nguyên chủ hay đã chết hẳn rồi…

Dù thế nào đi nữa, ở đâu đi nữa, Trình Phương Thu đều muốn sống – sống cho thật tốt!

Cơn gió oi ả mùa hè thổi qua khiến quần áo ướt sũng dính sát người càng thêm khó chịu. Trình Phương Thu thu lại suy nghĩ, cố nén cảm giác khó chịu, dựa vào trí nhớ lấy ra một bộ đồ cũ của nguyên chủ từ trong gùi mặc vào người rồi sải bước về phía nhà họ Trình.

Giờ cô chỉ muốn gội đầu, tắm sạch sẽ, thay một bộ đồ khô ráo!

Lúc này đa số người đều đã tan ca tránh nắng trong nhà nên suốt quãng đường về chẳng mấy ai gặp cô. Thỉnh thoảng có người thấy dáng vẻ chật vật của cô, Trình Phương Thu liền lấy lý do trượt chân ngã sông để lấp liếm, may mắn là không ai tọc mạch kéo cô lại hỏi han.

Đợi đến khi bước vào sân nhà họ Trình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngôi nhà gỗ nhỏ trước mặt không lớn, vừa đủ dùng. Bước vào là phòng chính, phía sau là phòng ngủ của cha mẹ Trình, bên trái là bếp, bên phải có hai phòng nhỏ là chỗ ở của nguyên chủ và em trai cô. Gần sân sau còn có hai căn nhỏ xây thêm mấy năm gần đây: một là phòng tắm, một là nhà vệ sinh.

Đứng giữa sân đảo mắt một vòng, Trình Phương Thu lại cảm thấy tâm trạng vừa thả lỏng lập tức rơi xuống đáy, suýt muốn bật khóc. Từ một đại đô thị phồn hoa mà bị đẩy về một ngôi làng hẻo lánh thế này, sự chênh lệch đúng là như trời với đất.

May mà dù hoàn cảnh có hơi nghèo nhưng lại rất sạch sẽ, sân vườn gọn gàng ngăn nắp chứng tỏ chủ nhà là người biết giữ gìn.

Trình Phương Thu đặt gùi đồ xuống bên cửa phòng chính rồi theo trí nhớ đi về phòng của nguyên chủ. Căn phòng nhỏ không lớn, một chiếc giường kê sát tường, cạnh cửa sổ có một cái bàn con và chiếc rương gỗ.

Cô lấy một bộ đồ sạch sẽ từ trong rương, cầm theo khăn và xà phòng rồi đi ra ngoài.

Đi ra sau sân phải đi ngang qua nhà bếp. Vừa đến gần cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, bất giác hít sâu mấy hơi.

“Thu Thu, con về rồi à?”

Đúng lúc ấy một giọng nói vang lên khiến Trình Phương Thu giật mình suýt làm rơi đồ. Cô quay đầu nhìn lại liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ sau bếp — người có vài phần giống cô.

Rõ ràng đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng năm tháng dường như chưa từng ghé qua người phụ nữ ấy. Mái tóc ngắn ngang tai gọn gàng không làm giảm đi vẻ đẹp của bà ngược lại còn làm nổi bật ngũ quan tinh xảo khiến người khác không thể rời mắt.

Đó là mẹ ruột của nguyên chủ — Đinh Tịch Mai. Nói đến bà, cuộc đời quả thật có thể xem như một vở kịch đầy trắc trở.

Sinh ra trong một gia đình danh giá ở Thượng Hải, thuở thiếu thời cũng từng là một mỹ nhân nổi danh khắp thành phố. Nhưng cảnh đẹp chẳng dài lâu, nhà họ Đinh bị cuốn vào tai họa, không chỉ tài sản tiêu tan, người thân cũng lần lượt chết chóc, bệnh tật, cuối cùng chỉ còn vài người sống sót lánh nạn đến thôn Bình Nhạc.

Cho đến bây giờ cả gia tộc họ Đinh to lớn chỉ còn lại một mình bà.

Trong hoàn cảnh ấy, nhan sắc và xuất thân cao quý trở thành tấm biển chiêu họa. Không ít lưu manh ở vùng biên liên tục quấy rối cuộc sống của bà, bà tuyệt vọng đến mức muốn tìm đến cái chết may thay lại được cha của nguyên chủ, Trình Bảo Khoan cứu giúp.

Trình Bảo Khoan là một thanh niên hiền lành chính trực không sợ rắc rối cũng chẳng chê xuất thân của bà. Thấy bà gặp khó khăn, ông đề nghị hai người kết hôn, lấy đó làm cách để tránh tai họa.

Sau khi kết hôn hai người sống với nhau khách sáo như khách trọ. Bà từng chứng kiến biết bao công tử phong lưu nơi thành thị sao có thể có tình cảm với một người nông dân thô kệch bình thường như vậy? Chỉ là vì ân nghĩa mà gượng gạo nở nụ cười.

Nhưng lâu ngày thấy rõ lòng người, bà dần bị tấm chân tình ấy lay động. Hai người cùng nhau vượt qua sóng gió sinh được một trai một gái.

Trình Bảo Khoan làm việc siêng năng, gần như năm nào cũng đạt đủ điểm công, cuộc sống gia đình ngày càng khấm khá. Dù chẳng thể gọi là giàu sang nhàn nhã nhưng cũng hạnh phúc viên mãn.

Nhan sắc của nguyên chủ được thừa hưởng từ Đinh Tịch Mai nhưng đáng tiếc tính cách lại chẳng giống cha mẹ chút nào, nếu không thì cũng chẳng đến nỗi có kết cục bi thảm như vậy.

“Có chuyện gì thế này? Sao lại thành ra như vậy?” Ngay khi nhìn thấy Trình Phương Thu bà đã bước ra đón, lông mày cau chặt kéo tay cô xem từ đầu đến chân. Sau khi xác định ngoài việc toàn thân ướt đẫm thì không có vết thương nào khác bà mới nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng ai lại không thích người đẹp, huống hồ Trình Phương Thu lại là một người rất chú trọng ngoại hình. Tuy hai người xem như người xa lạ nhưng cô vẫn có thiện cảm với bà. Đồng thời cô cũng không quên cố gắng bắt chước khẩu khí của nguyên chủ than vãn vài câu về vận xui hôm nay.

“Sau này nhất định phải cẩn thận hơn, mẹ đã bảo đừng đi rồi mà, con bé này cứ cố chấp.” Đinh Tịch Mai vừa đau lòng vừa trách mắng vỗ nhẹ mu bàn tay cô rồi quay người gọi ra sau vườn: “Lão Trình, mau đun một ấm nước nóng.”

Trời tuy nóng nhưng phụ nữ thường không dám tắm nước lạnh như đàn ông, sợ bị ảnh hưởng đến kinh nguyệt.

Nghe tiếng gọi, Trình Bảo Khoan từ sau vườn tất tả chạy vào thậm chí còn chưa kịp đặt rìu xuống. Thấy bộ dạng thảm thương của Trình Phương Thu, ông giật mình la lên, sau khi hỏi rõ nguyên do liền lo lắng đi đun nước, múc nước, bận đến mức chân không chạm đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play