Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trình Phương Thu càng hiểu thêm về gia đình này. Đinh Tịch Mai từng đi học, tiếp xúc với tư tưởng mới, vô cùng khinh thường tư tưởng trọng nam khinh nữ. Từ khi nguyên chủ ra đời bà đã coi cô như bảo bối mà yêu chiều, đến khi em trai Trình Học Tuấn ra đời cũng vẫn đối xử công bằng.

Trình Bảo Khoan thì luôn nghe lời vợ. Bị ảnh hưởng bởi cách sống ấy, ông cũng dần nhận ra nam nữ vốn bình đẳng, không phân biệt đối xử.

Trong thời đại mà bất bình đẳng giới còn rất phổ biến, môi trường lớn lên như vậy với nguyên chủ có thể xem là khá lý tưởng. Nhưng con người luôn có lòng tham, nghe nhiều chuyện các thanh niên tri thức khác trong làng bàn luận về thành phố lớn, cô ta dần sinh lòng khát khao rồi đi lệch khỏi con đường đúng đắn, phạm phải sai lầm.

Nhưng dù nguyên chủ đã phạm nhiều lỗi lầm cha mẹ cô ta vẫn không trách móc, ngược lại còn tự trách mình, ngày đêm khóc lóc đến sinh bệnh.

Cha mẹ trên đời thật đáng thương biết bao...

Nhìn hai người bận rộn lo toan, Trình Phương Thu vô thức nói ra: “Cảm ơn cha mẹ.”

... Xin lỗi.

Câu nói thành lời và câu nói không thành lời ấy là cô nói, cũng thay nguyên chủ mà nói. Từ hôm nay Trình Phương Thu chính là “Trình Phương Thu”.

“Kỳ quặc thật, sao lại nói cảm ơn.” Đinh Tịch Mai lẩm bẩm nhưng gương mặt lại tràn ngập nụ cười, giục cô đi rửa mặt, rửa xong là có thể ăn cơm.

Cánh cửa phòng tắm được đóng lại, Trình Phương Thu trấn định lại tâm trí quan sát căn phòng tắm chật hẹp. Bên trong không có đèn, ánh sáng lờ mờ, không có vòi sen, chỉ có thể làm ướt khăn rồi lau người. Kiểu tắm rửa này khiến cô rất khó chịu nhưng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng nhanh chóng tắm xong.

Thời buổi này chưa có nhiều sản phẩm tắm gội cầu kỳ. Xà phòng là thứ phổ biến và rẻ nhất, một cục lớn nếu tiết kiệm có thể dùng rất lâu nhưng vẫn cần tem phiếu công nghiệp để mua. Với nhà quê, giá xà phòng cũng không phải rẻ nên nhiều gia đình tiết kiệm đến mức cả nhà dùng chung một cục, thậm chí có nhà còn không dùng.

Nhìn cục xà phòng nhỏ trong tay, Trình Phương Thu cảm thấy vô cùng biết ơn Đinh Tịch Mai. Nhờ có bà, trong nhà rất chú trọng vệ sinh, trong khả năng cho phép, mỗi người đều có đồ dùng riêng. Xà phòng được chia thành bốn phần, khăn mặt hai cái xẻ ra thành bốn...

Khi trở lại nhà bếp, cơm canh đã bày sẵn trên bàn.

“Lại đây ăn cơm đi, quần áo để đó lát nữa giặt.”

Trình Phương Thu có chút ngại ngùng ngồi xuống “bàn ăn” — thực ra chỉ là vài tấm ván ghép lại thành một cái bàn ọp ẹp, ghế ngồi cũng lắc lư không vững.

Món ăn thì đạm bạc đến mức không thấy bóng dáng thịt thà đâu. Món chính là bánh bột ngô trộn với rau dại hấp lên kèm theo cà tím xào ớt và cải thảo xào. Nhìn vào thật sự rất đạm bạc.

Nhìn mâm cơm ấy, Trình Phương Thu muốn khóc nhưng còn chưa kịp khóc thì đã bị cơn đói đánh bại. Cô vô thức liếm môi chỉ mong được đưa thức ăn nóng hổi vào miệng. Nhưng cả nhà chưa ngồi đông đủ, chưa thể động đũa.

May thay không lâu sau có một thiếu niên chạy ào vào từ bên ngoài. Cậu giống Trình Bảo Khoan nhiều hơn, chỉ riêng đôi mắt đào hoa là đẹp đặc biệt làm tăng vẻ tuấn tú. Dáng người cao lớn, dù còn trẻ nhưng đã là lao động cừ trong ruộng đồng. Tuy vậy cậu vẫn đang học cấp hai trên huyện, chỉ lúc rảnh rỗi mới về làm việc đồng áng.

“Cha, mẹ, chị, con về rồi!” Trình Học Tuấn đặt chiếc túi đeo xuống ghế, đi rửa tay rồi mới ngồi vào bàn.

Đinh Tịch Mai vừa sắp bát đũa vừa hừ một tiếng: “Con lại chạy đi đâu nữa? Hôm nay sao về trễ vậy?”

Trình Học Tuấn gãi đầu, biết mẹ không thật sự giận cười hì hì nói: “Chỉ là cùng bạn học ra sau núi chơi một vòng.”

Nói rồi mở túi, cẩn thận lấy ra một gói gì đó được bọc trong lá cây. Nhìn kỹ thì ra là một bọc lớn dâu rừng đỏ mọng, từng trái đỏ au mọng nước nằm trên lá xanh trông như phát sáng. Ngay cả Trình Phương Thu cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần.

“Con hái riêng cho mẹ và chị đó.”

Kiếp trước Trình Phương Thu không có anh chị em. Giờ phút này đối diện với ánh mắt chân thành rực rỡ ấy, tim cô như lệch nhịp chẳng biết nên phản ứng thế nào. May mà Đinh Tịch Mai bên cạnh đỡ lời: “Cái thằng này đúng là miệng ngọt, chỉ không biết cha con nghĩ sao thôi.”

Nói rồi còn che miệng cười khẽ hai tiếng.

Mọi người nghe vậy đều quay sang nhìn Trình Bảo Khoan, ông ngồi trên ghế, sắc mặt lập tức khó coi, chỉ vào mũi con trai giả vờ đau lòng than dài: “Cha còn biết nghĩ gì nữa, con trai nhớ mẹ nhớ chị, cha vui còn không kịp.”

“Cha, cha vốn đâu có thích ăn cái này mà…” Trình Học Tuấn ấp a ấp úng, chẳng biết nói lời ngon ngọt khiến Trình Bảo Khoan tức đến đỏ cả mặt.

Đinh Tịch Mai và Trình Phương Thu đều bật cười. Bầu không khí ấm áp nhẹ nhàng khiến cô thấy lòng cũng dịu lại. Dường như ngoài điều kiện sống khổ sở một chút thì mọi thứ nơi đây đều rất tốt.

Vừa nghĩ đến đó, lời nói tiếp theo của Đinh Tịch Mai lập tức khiến nụ cười của cô đông cứng lại.

“Để qua một bên, ăn cơm xong rửa rồi cả nhà cùng ăn. Ăn xong đi ngủ, mai còn phải ra đồng làm việc.”

Ra đồng?!

Cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện lao động rồi! Tuy nguyên chủ học hành giỏi nhưng thời này không thể thi đại học, chỉ có thể được giới thiệu. Mà với thân phận thường dân như cô ta thì chẳng dám mơ tới nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, nguyên chủ đành giống những cô gái quê khác xuống ruộng kiếm điểm công để giảm gánh nặng cho gia đình.

Tuy nhà họ Trình không bắt nguyên chủ làm việc nặng để kiếm đủ điểm nhưng công việc đồng áng thì làm gì có chuyện nhẹ nhàng?

Dù có ký ức của nguyên chủ nhưng cô — một tiểu thư chưa từng động tay động chân — xuống ruộng thì cũng chỉ là gánh nặng mà thôi!

Trình Phương Thu ăn một bữa cơm không yên, đến cả quả dâu ngon ngọt cũng chỉ ăn vài trái đã viện cớ mệt mỏi về phòng nghỉ. Chỉ khi ở một mình cô mới có thời gian nghĩ kỹ về con đường phía trước của mình.

Tìm việc? Thời nay công việc đều là một chỗ cho một người, biên chế nhà nước có thể truyền lại cho con cháu, trừ khi bất đắc dĩ ai lại nhường chỗ cho người ngoài? Việc tuyển dụng lại càng hiếm hoi, trông chờ một cô gái quê kiếm được việc lúc này chẳng khác gì lên trời.

Lấy chồng? Người nông thôn thì khỏi nghĩ, còn chẳng bằng ở lại nhà họ Trình. Người thành phố thì chẳng biết gốc gác, rất dễ tự đẩy mình vào hố lửa.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Trình Phương Thu lại dần hiện lên một bóng người — Chu Ứng Hoài?

Trong sách anh là nhân vật cấp đại lão, năng lực vượt trội, xuất thân hiển hách, tinh thần trách nhiệm cao. Sau khi bị ép cưới nguyên chủ, dù không yêu thích nhưng vẫn đảm bảo đầy đủ về vật chất, cả về tinh thần lẫn thể xác đều chưa từng phản bội, đúng là kiểu đàn ông "giữ mình trong sạch" đích thực.

Nguyên chủ đúng là có mắt nhìn, leo được cành cao chất lượng đến thế, nếu không tự hại mình thì cả đời đã có thể sống an nhàn sung túc.

Hay là cô cứ đi theo tuyến cốt truyện trong sách, làm “bình hoa” bên cạnh Chu Ứng Hoài cũng chẳng tệ? Bị lạnh nhạt còn đỡ hơn cày bừa cực khổ ngoài đồng.

Danh tiếng và thể diện thì đáng bao nhiêu?

Nhưng rồi rất nhanh Trình Phương Thu liền gạt bỏ suy nghĩ này. Nếu đã quyết định “bán thân cầu vinh”, vậy thì vì sao không khiến bản thân sống tốt hơn một chút? Thay vì dùng thủ đoạn bẩn thỉu ép người ta cưới mình chẳng bằng khiến người ta cam tâm tình nguyện.

Bị ép buộc và tự nguyện — hai điều này mang lại lợi ích cho cô đúng là khác nhau một trời một vực. Hơn nữa cho dù không thành công cô vẫn có thể đi lại con đường cũ của nguyên chủ!

Trình Phương Thu trở mình một vòng trên giường, càng nghĩ càng thấy khả thi. Chỉ là…

Trêu chọc người ta sao? Chuyện này cô chưa từng làm nhưng chẳng phải người ta vẫn hay nói chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy rồi đó sao?

Nhưng một người như anh kiểu “đoá hoa cao cao tại thượng” như thế thì sẽ thích kiểu con gái nào? Gợi cảm? Trong sáng? Hay dễ thương?

Dù sao đi nữa bây giờ cô phải tranh thủ thời gian “câu” được người ta trước đã, nếu không để anh rời đi rồi, mọi kế hoạch đều tan thành bong bóng.

Trong lúc nghĩ ngợi, Trình Phương Thu chẳng biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài trời đã bắt đầu hửng sáng, giọng của Đinh Tịch Mai vang lên từ bên ngoài cửa:

“Thu Thu dậy ăn sáng đi con, không là trễ giờ lao động rồi đó!”

Hai chữ “lao động” thành công làm tan biến cơn buồn ngủ còn sót lại của Trình Phương Thu. Cô bật dậy như cá chép nhảy khỏi nước, chiếc giường gỗ dưới người kêu lên kẽo kẹt. Trong đầu cô vẫn còn hơi mơ màng, theo phản xạ đáp lại một tiếng “vâng”, Đinh Tịch Mai lại giục vài câu nữa rồi mới chịu rời đi.

Trình Phương Thu ngồi ngẩn ngơ trên giường vài giây, ôm đầu phát điên trong câm lặng một lúc cuối cùng chỉ có thể nhanh chóng xuống giường. Cô biết mình sẽ phải làm việc dưới trời nắng gắt suốt thời gian dài nên dù rất nóng vẫn cố mặc một bộ đồ dài tay và quần dài mỏng nhẹ để chống nắng.

Trình Học Tuấn đã đi học từ lúc trời chưa sáng. Trường học ở trong huyện, nếu không đi sớm thì không kịp tiết đầu. May mà công xã Tinh Quang có xe kéo (máy kéo), bọn trẻ có thể ngồi xe đến trường. Chứ như mấy công xã khác không có phương tiện, muốn lên huyện học thì chỉ có cách đi bộ mấy tiếng đồng hồ.

Đang rửa mặt trong sân, Trình Phương Thu lần đầu tiên thật sự cảm nhận được sự vất vả của trẻ em vùng núi khi theo đuổi con chữ. Hồi ở thời hiện đại, cô đi học đều có xe đưa xe đón, đến cả đi bộ cũng chẳng cần, mỗi tháng tiêu vặt còn xài không hết…

Thở dài một tiếng đầy cảm khái, cô đi vào bếp.

Trên bàn là ba bát cháo loãng, nước nhiều cơm ít, ăn kèm với một bát đậu đũa muối chua và vài củ khoai lang luộc — thế là xong bữa sáng của cả nhà.

Sắp phải đi làm, Trình Phương Thu cũng không còn tâm trạng ăn uống nhưng để có sức thì vẫn cố gắng ăn vài miếng.

Thấy cô ăn mặc “kín như bưng”, Trình Bảo Khoan hơi ngạc nhiên cắn nửa củ khoai, vừa nhai vừa lẩm bẩm:

“Thu Thu mặc đồ dài tay không thấy nóng à?”

“Con thấy trời nắng to, sợ bị cháy nắng.” — Nếu không chống nắng kỹ thì nào là đen, nào là lão hoá… đủ thứ phiền phức kéo tới. Giờ không có điều kiện dùng kem chống nắng hoá học, đành phải dùng biện pháp vật lý nguyên thuỷ vậy.

Trình Phương Thu vốn dĩ đã xinh đẹp nên càng chú trọng đến ngoại hình. Thà nóng còn hơn xấu.

“Trước đây con đâu có…” — Trình Bảo Khoan còn định nói thêm nhưng bị Đinh Tịch Mai ngắt lời:

“Thu Thu lớn rồi, biết làm đẹp là chuyện bình thường. Ông đừng quản, con bé tự biết chừng mực.”

Được Đinh Tịch Mai giải vây, Trình Phương Thu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Điều cô lo nhất hiện giờ là bị người khác phát hiện ra sự khác biệt giữa cô và nguyên chủ. Nếu bị vạch trần, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào.

Ăn xong, cả nhà vội vã đến điểm tập trung ở đầu thôn. Khi họ tới nơi đã có không ít người đứng đó.

Ngay lập tức Trình Phương Thu liền nhìn thấy một nhóm đàn ông mặc đồng phục công nhân màu chàm giống hệt nhau, ai nấy đều đứng thẳng tắp xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh, hoàn toàn tương phản với sự nhốn nháo của đám dân làng.

Nổi bật nhất trong số đó là người đàn ông cao lớn đứng đầu hàng. Khác với lúc không mặc đồ, giờ đây khoác lên bộ đồng phục lao động anh lại toát ra một khí chất khó tả — như thể có một lớp cấm kỵ mơ hồ bao phủ lấy anh. Ngũ quan tuấn tú, chính khí lẫm liệt khiến người ta không kiềm được phải ngoái nhìn hết lần này đến lần khác.

Ngay khi Trình Phương Thu đang mải ngắm, người kia như có cảm giác bỗng quay đầu nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người xuyên qua đám đông bất ngờ chạm nhau giữa không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play