Bị người ta bắt gặp khi đang nhìn chằm chằm vào người ta, Trình Phương Thu ít nhiều có chút lúng túng. Nhất là ánh mắt của anh lại quá đỗi sắc bén khiến người ta càng thêm chột dạ, không thể không muốn tránh né.
Nhưng vừa dời ánh mắt đi, trong đầu cô lại hiện lên kế hoạch mà tối qua mình đã âm thầm xác định.
Nghĩ đến đây Trình Phương Thu lại nhìn về phía anh. Khác với sự thẹn thùng ban nãy, lần này đôi mắt đào diễm lệ của cô dán thẳng vào anh một cách táo bạo, nóng bỏng, trong ánh mắt dần dần lan ra một thứ tình cảm quyến luyến khó tả.
Tâm tư của cô gái nhỏ dường như đã viết rõ rành rành lên mặt.
Đối mặt với ánh mắt ấy, Chu Ứng Hoài thoáng ngẩn người. Đây không phải là lần đầu anh nhận được ánh nhìn đầy thiện cảm từ người khác giới. Trước giờ anh luôn có thể bình thản ứng phó thậm chí là làm như không thấy. Nhưng lần này có lẽ vì ánh mắt của cô quá mức thẳng thắn, hoàn toàn không có sự e dè và dè dặt thường thấy ở những cô gái khác khiến anh bối rối đến mức lại là người đầu tiên quay mặt đi.
Ngón tay áp vào đường may quần vô thức mân mê lớp vải, anh hít sâu một hơi chỉnh lại cảm xúc. Nhưng khi liếc mắt nhìn về phía cô lần nữa thì đã không còn thấy bóng dáng cô đâu.
Trong lòng anh trào lên một cảm giác không rõ là tiếc nuối hay nhẹ nhõm. Hàng mi rủ xuống, anh thầm nghĩ thì ra cô là người của thôn Bình Nhạc.
Còn bên này Trình Phương Thu đang mải mê nhìn Chu Ứng Hoài thì bị Đinh Tịch Mai kéo đi.
Trước khi rời khỏi cô còn cố tình liếc nhìn Chu Ứng Hoài thêm một cái, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Thời đại này có quá nhiều cô gái sống kín đáo, anh chắc cũng gặp không ít rồi. Nếu cô muốn chiếm được một chỗ trong lòng anh chi bằng đi ngược lại với số đông.
Chỉ là… không biết cách này có hiệu quả không.
“Cha con hỏi đội trưởng rồi, hôm nay ông ấy vẫn theo đội cứu hộ đi khai thông đường, không về ăn trưa được. Mẹ con mình ăn ở nhà rồi mang phần cơm cho ông ấy là được.” — Đinh Tịch Mai vừa nhìn Trình Bảo Khoan đi đến chỗ tập hợp vừa lẩm bẩm vài câu.
Trình Phương Thu thu hồi suy nghĩ, nhìn theo hướng mắt của Đinh Tịch Mai thấy hầu hết những người khỏe mạnh trong làng đều đã tụ tập bên đó.
Mấy hôm trước trời mưa liên tục suốt hơn một tuần khiến nhiều nơi gần đó xảy ra sạt lở núi và lũ bùn đất gây ách tắc giao thông, thậm chí có hơn chục hộ dân bị chôn vùi. Tình hình nghiêm trọng khiến cấp trên phải điều quân đội gần đó tới hỗ trợ.
Ngoài ra còn có đủ loại máy móc và xe tải đến giúp khai thông đường sá đồng thời gia cố lại sườn núi và lắp đặt lưới chắn bảo vệ.
Hiện tại Chu Ứng Hoài là kỹ thuật viên cao cấp của Nhà máy Cơ khí tỉnh. Anh phụ trách điều phối và sửa chữa máy móc cho đợt cứu hộ lần này, tạm thời cùng đồng nghiệp ở lại thôn Bình Nhạc phối hợp làm việc cùng bộ đội và dân làng.
Theo nội dung cốt truyện trong nguyên tác, họ sẽ ở lại đây thêm hơn một tháng nữa. Thời gian gấp rút, nếu đến lúc đó cô vẫn chưa "cưa đổ" được anh thì sau này e là không còn cơ hội nữa.
“Bắt đầu điểm danh rồi, mẹ đi trước đây.”
Mẹ con mỗi người một ngả. Trình Phương Thu dựa theo ký ức đi tìm đội của mình báo danh với một bác gái phụ trách. Sau khi điểm danh đủ, cả nhóm người liền rầm rộ đi ra ngoài thôn. Đội của cô hôm nay phụ trách đi cắt cỏ cho heo, phải đến khu vực gần ao làng.
Khác với con sông lớn nơi cô rơi xuống hôm qua, ao làng có diện tích nhỏ hơn nhưng vì những ngày mưa kéo dài, mực nước dâng cao rõ rệt, xung quanh vẫn còn nhiều bùn lầy chưa khô, nhìn bẩn thỉu không có chỗ đứng vững.
Cỏ heo mọc rất tốt ở ven bờ, chẳng ai biết có con rắn nào hay loài vật kinh dị gì chui ra từ đâu hay không.
Khó chịu nhất là đám côn trùng nhỏ bay khắp nơi, cắn một phát là ngứa cả tuần còn để lại nốt đỏ to trên da, không đỡ nổi nếu không qua mười ngày nửa tháng.
Mặt Trình Phương Thu tối sầm lại, lông mày nhíu chặt không giãn ra nổi.
“Cô đến bên kia, cô đứng chỗ này… Tất cả phải cắt xong trước bữa tối, không thì trừ công điểm đấy!” — Bác gái phụ trách phân công khu vực cho từng người xong, mọi người lập tức tản ra.
Trình Phương Thu cầm liềm và giỏ mây đi đến chỗ của mình, cố chọn một nơi khô ráo để đứng, nhìn quanh một vòng rồi hít mạnh một hơi lạnh — không thể tin nổi một đám cỏ lớn thế này lại giao hết cho một mình cô cắt.
“Trình Phương Thu, đừng lười nữa, mau làm việc đi!” — tiếng quát lớn của bác gái từ phía xa truyền đến khiến cô giật bắn người, vội vàng đáp một tiếng rồi cúi đầu xuống bắt đầu cắt cỏ bằng liềm. Cô làm rất cẩn thận, sợ bất cẩn sẽ cắt trúng tay.
May mà hôm nay cô mặc đồ dài tay và quần dài, nếu không thì đừng nói đến chuyện làm việc, chỉ riêng việc bị côn trùng cắn thôi cũng đủ khiến cô sụp đổ rồi.
Cứ thế mà làm suốt hai ba tiếng đồng hồ. Gần trưa, từ chỗ lóng ngóng ban đầu Trình Phương Thu đã dần dần thành thạo hơn, chỉ là vẫn thua xa người khác.
Trời nắng gắt, cô sớm đã đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Nhìn bãi cỏ còn hơn nửa chưa cắt xong, cô lập tức nản lòng. Trong đầu chỉ còn mong sao mau đến giờ ăn trưa. Không biết có phải lời cầu nguyện có tác dụng hay không, chưa được bao lâu bác gái đã gọi mọi người tập trung về thôn ăn cơm.
Trình Phương Thu uể oải lết về cuối hàng. Đến được nhà, cô liền ngồi phịch xuống ghế như mất hết sức lực.
Lúc Đinh Tịch Mai trở về đã thấy dáng vẻ mệt mỏi ỉu xìu của cô, không khỏi xót xa: “Vào nằm nghỉ một lát đi con, đợi mẹ nấu cơm xong rồi gọi dậy ăn. Ăn xong ngủ tiếp cũng được, cơm của cha con để mẹ đem đi.”
Nghe vậy, Trình Phương Thu định lắc đầu từ chối nhưng chợt nhớ ra điều gì đó liền đổi giọng hỏi: “Mọi người trong đội cứu hộ đều ăn trưa ở đó hả mẹ?”
“Ừ, mấy bữa nay họ gấp rút làm cho kịp tiến độ, buổi trưa đều ăn tại chỗ, ăn xong lại làm tiếp.” — Đinh Tịch Mai vừa nói vừa thở dài, thời buổi này làm người chẳng khác gì làm trâu làm ngựa, không biết còn phải khổ cực tới khi nào. Thời tiết thì nóng nực, nếu không được thêm công điểm ai mà cam tâm chịu khổ như vậy?
Nghe xong mắt Trình Phương Thu lập tức sáng rực. Cô đang lo không có cơ hội tiếp cận Chu Ứng Hoài vậy mà cơ hội lại tự động dâng tới cửa — đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
“Để con đi đưa cơm cho cha, mẹ vừa phải nấu ăn vừa đưa cơm, mệt lắm.”
Nghe con gái nói mấy lời ngọt ngào thế, mắt Đinh Tịch Mai lóe lên một tia cảm động nhưng vẫn hơi lo: “Mặt con nhợt nhạt lắm, chắc là bị nóng quá rồi. Hay là nghỉ ngơi đi?”
“Con không sao! Con làm được mà!” — Trình Phương Thu nhanh chóng cắt ngang lời mẹ, đẩy bà vào bếp rồi quay người bước vào phòng, “Con thay bộ đồ mát mẻ hơn là được!”
“Cái con bé này…” — Đinh Tịch Mai lắc đầu cười rồi xắn tay áo bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Trình Phương Thu ban đầu định ăn mặc chỉn chu một chút nhưng khi mở chiếc rương gỗ đựng quần áo ra thì sững người. Cô quên mất rằng thời đại này vừa mộc mạc lại vừa lạc hậu, kiểu dáng và màu sắc quần áo đều đơn điệu đến mức bình thường. Con gái nông thôn mà có được một chiếc áo làm từ vải hoa nhí đã được coi là rất khá rồi.
Lật qua lật lại cũng chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản là còn tạm coi được, đây là chiếc áo mà nguyên chủ năn nỉ Đinh Tịch Mai mua cho khi thi đỗ trường cấp ba trong huyện.
Điều kiện có hạn, không có mỹ phẩm cũng không có đồ dưỡng da, may mà cô vốn đã xinh đẹp tự nhiên. Trình Phương Thu tỉa lại đôi lông mày rậm loạn một chút sau đó rửa mặt, dùng khăn ướt lau sạch người, lại thoa ít nước xà phòng lên cổ và sau tai để đảm bảo không còn mùi mồ hôi, chỉ còn mùi xà phòng thoang thoảng rồi mới thay áo sơ mi.
Tóc dài được tết thành một bím đuôi sam thả qua một bên ngực, cô cố tình kéo lơi vài lọn tóc mai, soi gương nhỏ kiểm tra tới lui hai ba lần, chắc chắn không có vấn đề gì mới hài lòng bước ra khỏi phòng.
Đinh Tịch Mai đã chuẩn bị xong bữa trưa cho ba người, ngẩng đầu liền thấy Trình Phương Thu diện mạo hoàn toàn khác biệt, ánh mắt bất giác sáng lên. Cô vốn đã xinh đẹp, chỉ cần ăn mặc gọn gàng một chút là liền giống như hoa sen mới nở khiến người ta không thể rời mắt.
Nghĩ đến chuyện vài hôm trước bác gái hàng xóm nhắc đến, Đinh Tịch Mai khẽ khép mắt, có lẽ cũng nên bắt đầu tìm người mai mối cho Thu Thu rồi.
Ăn cơm xong, Trình Phương Thu cẩn thận nhận lấy túi đựng cơm sải bước rời khỏi sân.
Nơi Trình Bảo Khoan làm việc nằm ngoài làng, phải đi theo con đường lớn ra ngoài một đoạn mới tới. Đi được nửa đường, Trình Phương Thu bắt đầu hối hận. Nắng lớn như thế, chưa tới nơi mà mái tóc và mùi hương cô chuẩn bị kỹ lưỡng đã sắp bị mồ hôi phá hỏng hết.
Cuối cùng cũng nhìn thấy đám đông lố nhố phía trước, cô thở phào nhẹ nhõm, quay người chỉnh lại tóc mái trước trán, hít sâu một hơi rồi tiếp tục bước về phía trước. Còn chưa đi tới nơi thì không biết ai đó hô to một tiếng, lập tức mọi người đều quay đầu nhìn cô.
“Chú hai Trình, em gái Phương Thu tới đưa cơm cho chú kìa!”
Trình Bảo Khoan đứng thứ hai trong anh em nhà họ Trình, lớp trẻ trong làng đều gọi ông là chú hai Trình.
Nơi này đất cát ngổn ngang, bùn đất lẫn đá vụn, máy xúc và xe tải đang hoạt động ầm ầm. Người làm vốn đã nhiều cộng thêm người nhà mang cơm tới nên càng thêm ồn ào. Nhưng tiếng hô của chàng trai kia lại vang dội vô cùng xen lẫn cả sự kích động, muốn không nghe cũng khó.
Mọi người theo tiếng nhìn lại liền thấy một bóng dáng trắng trẻo đứng bên đường, một tay cô che trước trán để chắn ánh nắng gay gắt. Dù khoảng cách khá xa cũng có thể nhận ra vóc dáng yêu kiều của cô.
Có lẽ đã tìm được người mình muốn gặp, cô mỉm cười từ từ bước tới, ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp tinh tế của cô, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ, hoàn toàn không hòa hợp với khung cảnh xung quanh.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái máy xúc nhìn chăm chú bóng dáng đang dần tiến lại gần, tim như bỏ lỡ một nhịp. Như bị điều khiển bởi điều gì đó, anh vô thức nhấn nút tạm dừng rồi đứng dậy, tay nắm lấy khung cửa, chân giẫm lên bậc thang nhảy xuống. Chiều cao nửa người với đôi chân dài của anh thì chỉ một bước đã đáp xuống đất nhẹ nhàng.
Triệu Chí Cao đang ngồi ăn cơm bên cạnh ban nãy còn đang chăm chú nhìn nữ đồng chí xinh đẹp kia. Nghe thấy động tĩnh bên cạnh thì giật mình, quay đầu lại thấy là Chu Ứng Hoài không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh Hoài, sao anh lại xuống rồi?”
Không phải đã bàn là ban ngày cố gắng không nghỉ để đẩy nhanh tiến độ sao? Anh ta còn chưa ăn xong mà sao anh Hoài lại thay ca rồi?
“Có người tìm tôi.”
Vừa nói xong, Chu Ứng Hoài vừa định bước tới thì thấy bóng dáng yểu điệu kia dừng lại trước một người đàn ông trung niên, hai người cười nói vui vẻ cùng đi về phía một khoảng đất trống.
Thấy vậy anh bỗng đứng khựng lại, tiến lên cũng không được lùi lại cũng không xong, cuối cùng chỉ thấy bản thân buồn cười vì ý nghĩ ngớ ngẩn vừa rồi.
“Ai tìm anh vậy?” Triệu Chí Cao không hiểu, nhìn theo ánh mắt của Chu Ứng Hoài về phía trước nhưng chỉ thấy đám người hỗn độn, chẳng thấy gì khác.
Chu Ứng Hoài mím môi không trả lời, liếc hộp cơm vẫn còn hơn một nửa của Triệu Chí Cao lạnh giọng nói: “Ăn nhanh lên.”