“Ồ.”

Triệu Chí Cao hơi khó hiểu liếc nhìn Chu Ứng Hoài, vội vàng ăn liền hai miếng nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà dõi theo về phía trước. Không thấy người đâu liền giật bắn cả mình, may mà đảo mắt một vòng lại thấy bóng dáng quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thêm một lúc, không nhịn được cảm thán: “Giá mà em cũng có một cô vợ xinh đẹp như vậy mang cơm tới thì có động lực làm việc biết bao!”

Chu Ứng Hoài không cần đoán cũng biết cậu ta đang nói ai, nghe vậy thì nhìn về khuôn mặt tươi cười như hoa kia, bỗng cau mày, giọng không giấu được kinh ngạc: “Họ là vợ chồng à?”

Tuổi tác có phải chênh lệch quá rồi không? Hơn nữa nhìn cô đâu giống người đã kết hôn?

“Không phải, anh nghĩ đi đâu vậy, họ là cha con đấy. Anh không nghe thấy người kia gọi thế à?” Triệu Chí Cao lén trợn mắt với Chu Ứng Hoài rồi lặp lại lời vừa nãy.

Cha con? Cô ấy tới đưa cơm cho cha mình?

Thì ra anh không nghe thấy câu hô ban nãy, tiếng máy xúc quá lớn, ngồi trên buồng lái thì gần như không thể nghe được âm thanh bên ngoài, nếu không cũng chẳng hiểu lầm to thế này.

Không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay vui mừng khi biết sự thật, tóm lại khóe môi Chu Ứng Hoài khẽ cong lên một đường nhưng nhanh chóng thu lại, lạnh lùng liếc Triệu Chí Cao: “Cậu nói năng cho cẩn thận, lần sau chú ý.”

“Thì em đâu thể nói là muốn có cô con gái xinh đẹp như vậy tới đưa cơm cho mình được?” Triệu Chí Cao bĩu môi đầy ấm ức. Cậu mới hơn hai mươi, còn chưa nghĩ tới chuyện làm cha đâu.

Chu Ứng Hoài im lặng hai giây, không nói gì thêm, tiện tay ngồi xuống bên cạnh Triệu Chí Cao mở hộp cơm bên cạnh ra ăn một cách hùng hục nhưng ánh mắt thì như bao người đàn ông khác thỉnh thoảng lại lén lút liếc về một nơi nào đó.

Lúc anh nhìn Trình Phương Thu thì Trình Phương Thu cũng đang lén tìm kiếm bóng dáng của anh. Nhưng người đông quá, thanh niên trẻ lại càng nhiều, cô tìm mãi mới thấy anh đang đứng trên đống đất nhỏ cạnh máy xúc.

Có lẽ vì trời quá nóng, chiếc áo xanh thẫm anh mặc sáng nay đã không cánh mà bay, trên người chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ đen để lộ toàn bộ cơ bắp săn chắc, mồ hôi chảy dọc theo làn da thêm vài phần hoang dã mạnh mẽ.

Mới nhìn được mấy giây, ánh mắt hai người đã va vào nhau. Không biết là trùng hợp hay anh nhạy cảm đến thế, hễ cô nhìn là sẽ bị anh bắt gặp.

Trình Phương Thu chột dạ vén tóc mai, khẽ mỉm cười với anh.

Còn chưa kịp đưa thêm chút “tình ý” về phía Chu Ứng Hoài thì một bóng râm lớn bất ngờ che khuất trước mắt. Trình Phương Thu ngơ ngác ngẩng đầu liền bắt gặp một khuôn mặt cười toe toét. Cô lục tìm trong trí nhớ mãi mới nhớ ra tên người này.

Nguyên chủ trước đây vốn xinh đẹp, vóc dáng khỏi chê, ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông, có thể nói là gái đẹp nổi bật nhất vùng, tên tuổi vang xa khắp mười dặm tám làng, trai trẻ yêu thích cô không đếm xuể.

Những người tranh thủ cơ hội lấy lòng như thế này thì lại càng nhiều, ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt người đẹp, hy vọng khi đến tuổi cưới hỏi sẽ có cơ hội hơn người khác.

Nếu cưới được Trình Phương Thu thì đúng là nở mày nở mặt, phúc phận lớn, cả đời có thể ngẩng cao đầu khiến người khác ghen tỵ đến nghiến răng!

Người kia thấy cô nhìn sang, gương mặt rám nắng dần ửng đỏ lên.

“Thu Thu, mẹ anh mang tới một quả dưa hấu lớn, ăn không hết, anh mang hai miếng cho em với chú hai Trình.”

Lúc này Trình Phương Thu mới chú ý trong tay anh ta là hai miếng dưa hấu đỏ mọng, vừa từ giếng mang lên vẫn còn lạnh, giữa mùa hè nóng bức như này thì ai mà chẳng thèm.

Nhưng không thể nhận thứ không công. Nhà họ Trình với nhà anh ta không thân quen, nhận dưa trước mặt bao người không biết sẽ có lời ra tiếng vào gì nữa. Hơn nữa Chu Ứng Hoài còn đang ở gần đó nhìn, cô nhận đồ người khác thì ra thể thống gì!

Trình Phương Thu mím môi, không nỡ liếc miếng dưa lần cuối rồi cắn răng từ chối: “Anh Kiến Bình, không cần đâu, anh để dành ăn buổi chiều đi.”

“Không sao, nhà anh còn nhiều lắm, em ăn đi, trời nóng vậy mà, anh thấy em cũng đổ mồ hôi rồi.” Thấy cô không nhận, Lý Kiến Bình có phần sốt ruột lại bổ sung thêm: “Ngọt lắm đó!”

Ngọt đến đâu cô cũng không thể nhận!

“Cảm ơn anh nhưng dạo này tôi không ăn đồ lạnh được.” Trong lúc cấp bách, Trình Phương Thu chau mày khó xử che bụng ra vẻ ngại ngùng.

Thấy vậy Lý Kiến Bình dường như hiểu ra điều gì, gương mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp nửa ngày mới nhét miếng dưa vào tay Trình Bảo Khoan, “Vậy chú hai ăn một mình vậy, cháu còn phải làm việc, cháu đi trước ạ.”

“Tôi không thích mấy thứ này, cậu đem về ăn đi.” Trình Bảo Khoan hừ lạnh, thái độ lạnh nhạt hẳn so với sự nhiệt tình của Lý Kiến Bình.

Thật nực cười, có người dám “gài bẫy” con gái cưng của ông ngay trước mặt, ông chưa mắng cho một trận là đã nể rồi! Còn đòi ông cười niềm nở? Mơ giữa ban ngày.

Lý Kiến Bình bị từ chối thẳng thừng, gương mặt thoáng chút lúng túng nhưng cũng không nản, chào hai cha con xong rồi bỏ đi.

“Đám thanh niên này dẻo miệng lắm, Thu Thu con đừng mắc lừa.” Trình Bảo Khoan dặn dò con gái bằng giọng đầy nghiêm túc.

Trình Phương Thu bất lực lắc đầu: “Con đâu có ngốc.”

Ngược lại cô vừa khôn ngoan vừa ích kỷ, giờ còn đang tính tìm cách “lừa” con trai nhà người ta thì có.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trình Phương Thu lại nhìn về phía máy xúc, mắt đảo một vòng rồi giả vờ tò mò hỏi: “Cha, cái kia là gì thế ạ?”

Nghe con hỏi, Trình Bảo Khoan nhìn theo ánh mắt cô liền thấy “con quái vật” to lớn kia. Sống ở nông thôn nhiều năm, rất nhiều người chưa từng thấy máy xúc bao giờ, ông cũng là lần đầu tham gia công trình làm đường mới biết được nó dùng để làm gì.

Khó khăn lắm mới có cơ hội khoe “kiến thức” trước mặt con gái, Trình Bảo Khoan lập tức ưỡn thẳng lưng đem những điều mình nghe từ người khác ra nói một hơi, “Cái này gọi là máy xúc, cái xẻng lớn phía trước dùng để đào đất, người bình thường đào cả ngày không xong, nó chỉ cần mấy nhát là xong rồi.”

“Thần kỳ vậy sao?” Trình Phương Thu giả vờ kinh ngạc rồi thăm dò hỏi: “Con có thể tới xem một chút không?”

“Dĩ nhiên là được.” Thấy con gái có hứng thú, Trình Bảo Khoan ăn nốt phần cơm còn lại thật nhanh rồi gói bát lại, dẫn Trình Phương Thu đi về phía máy xúc.

Sự xuất hiện của hai người thu hút không ít ánh mắt, nhất là đám thanh niên vừa ăn xong, ai nấy đều không nghỉ ngơi nữa, vội vã cầm lấy công cụ bắt đầu làm việc, ai cũng muốn mỹ nhân chú ý đến sự siêng năng và rắn rỏi của mình.

Những người được chọn đi sửa đường đều là lao động hàng đầu trong thôn, nhất thời cơ bắp đủ loại không ngừng lay động trước mắt, trông rất đã mắt, chỉ là trong không khí nồng nặc mùi mồ hôi khiến mũi chịu không nổi.

Trình Phương Thu âm thầm điều chỉnh hơi thở, lấy tay che mũi miệng, mãi đến khi đến gần máy xúc mới dễ chịu hơn chút. Ở khu vực này ít người hơn, phần lớn đều là kỹ thuật viên từ tỉnh thành đến hoặc quân nhân, việc ăn uống nghỉ ngơi đều rất có trật tự khiến nơi này trông như vùng đất thanh tịnh.

“Đồng chí Tiểu Triệu, con gái tôi nói muốn xem máy xúc, tôi đưa nó đến xem một chút rồi đi.”

Ở đây Trình Bảo Khoan chỉ quen biết với Triệu Chí Cao, người này tính cách hoạt bát cởi mở, không kiêu căng như những kỹ thuật viên khác nên dân làng đều thích giao thiệp với anh ta.

Triệu Chí Cao vừa ăn cơm xong đã nhìn thấy họ từ xa, vội đặt bát xuống, nghe Trình Bảo Khoan nói chuyện liền sáng mắt, nhanh chóng đứng dậy. Hành động bất ngờ này suýt chút nữa va vào Trình Phương Thu, anh ta hơi ngượng ngùng lùi lại một bước rồi cười gượng: “Xin lỗi nhé.”

“Không sao ạ.” Trình Phương Thu cũng bước sang bên một bước, vạt áo vừa hay lướt qua cánh tay của ai đó, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị thu hẹp, chỉ cần cô hơi nghiêng về phía anh thêm chút nữa là có thể ngã vào lòng anh một cách dễ dàng.

Chu Ứng Hoài liếc nhìn tà áo trắng bên cạnh bằng khóe mắt, cử động cánh tay tránh xa mảnh vải khơi gợi ấy.

“Loại máy xúc này trong toàn tỉnh chỉ có mấy cái, hay là để tôi giới thiệu cho hai người một chút nhé?” Nhắc đến chuyên môn, Triệu Chí Cao có vẻ khá hào hứng, chỉ vào cỗ máy to lớn chủ động đề nghị.

“Thật vậy sao?” Trình Phương Thu cười ngạc nhiên sau đó lại hạ giọng đầy khó xử: “Hay thôi ạ, kẻo làm chậm trễ công việc của mấy anh. Tôi chỉ nhìn qua một chút là được rồi, dù sao tôi cũng chẳng hiểu gì cả.”

Vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra chút thất vọng vừa phải.

“Không sao đâu, chỉ vài phút thôi, chẳng ảnh hưởng gì cả.” Triệu Chí Cao nào từng gặp chiêu này, không chống đỡ nổi vội vàng xua tay. Nhưng sau đó lại như chợt nhớ ra lãnh đạo còn đang ngồi gần đó liền chột dạ liếc sang Chu Ứng Hoài.

Đối phương hất mí mắt liếc Trình Phương Thu một cái rồi lại trừng Triệu Chí Cao một cái. Mọi người ăn xong đều đi làm việc rồi, chỉ có anh ta còn ở đó làm hướng dẫn viên cho con gái nhà người ta, không phải quá lố sao?

Vừa định mở miệng từ chối thì không ngờ Triệu Chí Cao lại hiểu sai ý, cười toe toét nói: “Để anh Hoài của bọn tôi giới thiệu cho cô đi, anh ấy là kỹ thuật viên giỏi nhất nhà máy bọn tôi, chuyên nghiệp hơn tôi nhiều. Hơn nữa đáng ra bây giờ anh ấy đang nghỉ, cô lên máy xúc thao tác, như vậy sẽ nhìn trực quan hơn.”

“Thế thì tốt quá, cảm ơn đồng chí Tiểu Triệu, cảm ơn….” Từ mất mát chuyển sang vui mừng, đôi mắt của cô gái tràn ngập ánh sao, chỉ là lời cảm ơn đến cuối lại đột ngột khựng lại, do dự hai giây cuối cùng vẫn học theo Triệu Chí Cao gọi hai tiếng “anh Hoài”.

Một cách xưng hô bình thường nhưng phát ra từ miệng cô lại mang một hương vị khác. Giọng nói mềm mại ngọt ngào hạ thấp một chút nghe như đang làm nũng khiến người ta không thể từ chối.

Chu Ứng Hoài đặt tay lên đầu gối bỗng siết lại, không hiểu sao cảm thấy tai mình hơi ngứa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play