Trình Phương Thu giật mình mở mắt, đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc.
Không còn vẻ bình thản thường ngày, lúc này hàng mày kiếm của anh nhíu chặt rít lên một hơi lạnh, nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai và cánh tay.
Khi đó cô sợ hãi quá mức, dùng toàn lực vung gùi tre vào người anh. May mà anh phản ứng nhanh dùng tay đỡ được một phần, nếu không có lẽ đầu anh đã trúng đòn nặng rồi.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, có một con rắn đang đuổi theo tôi...”
Trình Phương Thu biết mình lỡ tay làm anh bị thương, gương mặt thoáng hiện vẻ áy náy vội bước tới kiểm tra vết thương trên tay anh, vừa xin lỗi vừa đảo mắt nhìn xung quanh, sợ con rắn to kia bất ngờ nhảy ra cắn cô.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cô liền sợ đến mức hồn vía lên mây — trong bụi cỏ không xa là một con rắn lớn với thân mình màu nâu đen xen vàng đang bị chém làm đôi, máu me bê bết khiến cô trừng to mắt kinh hãi.
Con rắn chưa chết hẳn, phần đầu vẫn đang ngo ngoe bò về phía cô, chỉ cách chưa tới nửa mét.
Trình Phương Thu chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, lập tức hét toáng lên, chim rừng bị kinh động bay loạn tứ tung. Cô sợ đến mất vía, theo phản xạ túm lấy cổ áo người trước mặt nhào vào lòng anh.
“Vẫn còn sống! Nó còn sống!”
Hơi thở ấm nóng của cô phả lên xương quai xanh thêm hai luồng mềm mại không ngừng cọ xát trước ngực ma sát từng chút một khiến tai Chu Ứng Hoài đỏ bừng dù anh cố kìm chế đến mấy.
Chu Ứng Hoài không ngờ cô phản ứng lớn như vậy. Anh chau mày nhưng nghĩ đến việc cô chỉ là một cô gái nhỏ nên đành nén lại dịu giọng nói: “Nó chết rồi.”
Nói xong anh lại bổ sung: “Rắn hoa cỏ, không có độc.”
Giọng người đàn ông không biết từ khi nào đã trầm khàn hơn, âm điệu dịu dàng mà cuốn hút. Nếu là lúc bình thường Trình Phương Thu với bản tính “giọng khống” nhất định sẽ thích thú thưởng thức nhưng hiện giờ cô sợ đến phát run, còn đâu tâm trí mà nghe?
Phải biết thứ cô sợ nhất đời chính là mấy con vật máu lạnh như rắn — trơn tuột, toàn thân đầy vảy…
“Tôi sợ...” Đôi mắt đào long lanh nhìn thẳng vào anh như muốn nhìn xuyên vào lòng người, vẻ mặt đáng thương khiến anh chẳng thể nào nổi giận nổi.
Chu Ứng Hoài mím môi cúi đầu nhìn giọt nước mắt đang chực trào nơi khoé mắt cô, kéo cô tránh xa “hiện trường vụ án”, liếc nhìn con rắn đã ngừng động đậy, an ủi: “Không sao nữa rồi, bây giờ nó chết thật rồi.”
Trình Phương Thu không còn dám nhìn sang nữa nhưng cô vẫn tin lời anh — anh không có lý do gì để lừa cô. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, lý trí cũng dần quay lại. Đến lúc này cô mới nhận ra hai người đứng gần nhau đến mức nào — gần như dính sát vào nhau.
Cô vốn định lên núi để xuất hiện trước mặt Chu Ứng Hoài, tranh thủ tăng chút độ thiện cảm. Ai ngờ lại để anh chứng kiến cảnh cô yếu đuối thảm hại thế này, thật sự mất mặt chết được.
Nhưng nghĩ lại thì cũng có chút "họa phúc khôn lường", ít nhất đã tạo được cơ hội tiếp xúc gần gũi.
Ánh mắt Trình Phương Thu khẽ lướt qua tai và cổ anh đang đỏ bừng, khoé môi khẽ cong, cô biết điều buông tay lùi lại một bước, miệng vẫn không quên giải thích: “Lúc nhỏ tôi suýt bị rắn cắn một lần nên từ đó rất sợ rắn…”
Cô cắn môi dưới, dường như đang do dự điều gì cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Anh có thấy tôi làm quá không? Lớn thế này rồi mà chẳng chững chạc gì cả…”
Nói xong cô xoắn tay, thỉnh thoảng lén liếc anh như thể rất để ý đến suy nghĩ của anh.
Chu Ứng Hoài nhìn thấu hết mọi biểu cảm của cô. Thật ra anh không nghĩ cô cần quan tâm ánh nhìn của người khác — anh nghĩ gì thì có gì quan trọng? Nhưng đến khi mở miệng lời ra khỏi miệng lại thành: “Ai cũng có thứ mình sợ, rất bình thường.”
Một câu trả lời rất chuẩn mực nhưng lại khiến cô gái trước mặt nhẹ nhõm hẳn, khuôn mặt trắng trẻo thoáng hiện nét cười nhưng ngay sau đó nụ cười ấy liền biến mất.
“Anh đang chảy máu!”
Vừa nãy cô bị con rắn làm cho hoảng loạn đến mức quên mất chuyện mình đã làm anh bị thương.
Trình Phương Thu lập tức đập vào trán mình đầy hối hận — sao cô lại chỉ mải mê “thả thính” mà quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ? Thật là vô tâm quá đi mất!
Áy náy, hổ thẹn, biết ơn — đủ loại cảm xúc cuộn trào, cô chẳng kịp nghĩ nhiều vội đưa tay kéo tay anh lại để xem xét. Nhưng vì Chu Ứng Hoài quá cao, cô đành phải kiễng chân mới nhìn rõ được vết thương ở phần trên cánh tay gần vai.
Khoảng cách giữa hai người vô thức càng lúc càng gần.
“Đau không?”
Giọng cô nhẹ nhàng như cơn gió mát giữa mùa hè lướt qua tai khiến người ta dễ chịu mà khó quên. Chu Ứng Hoài vô thức day nhẹ ngón tay cái vì quá bất ngờ nên lúc ấy không kịp tránh khỏi.
Nhưng phản ứng lại chậm hơn lời nói, câu “Không đau” đã bật ra khỏi miệng từ lúc nào.
“Sao lại không đau được?” Cô nhíu mày, giọng trách nhẹ kèm theo cái liếc mắt đầy quyến rũ.
Cái gùi tre có những mảnh tre nhọn hoắt đã làm xước da tay anh, máu đỏ lấm tấm rơi xuống đất như những đoá hoa đỏ thắm nở trên mặt đất ẩm. May mà vai và cổ anh không bị thương, chỉ hơi sưng đỏ một mảng nhưng nhìn vẫn thấy xót.
Đây là lần đầu tiên cô làm bị thương người khác, nói không sợ hãi không hoảng loạn thì chắc chắn là giả. Trong lúc hoang mang bối rối, đầu óc cô trở nên hỗn loạn, luống cuống mãi mới nhớ ra trong túi có khăn tay sạch có thể dùng để cầm máu. Vì vậy cô vội vàng lấy khăn tay ra định giúp anh lau vết máu. Nào ngờ vừa mới chạm vào thì đã bị anh né tránh. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ không hiểu.
“Không sao đâu, tôi… tôi tự làm được.”
Làm việc trong nhà máy cơ khí, bị thương bởi máy móc là chuyện thường ngày, vết thương nặng hơn anh cũng từng chịu qua cho nên chuyện này chẳng là gì cả, chỉ là chảy chút máu thôi, nhìn thì đáng sợ thế chứ thực ra không nghiêm trọng. Hơn nữa cô cũng không cố ý, một cô gái gặp phải rắn lớn trên núi bị dọa đến ngây người là điều hoàn toàn bình thường.
Anh căn bản không trách cô cũng không để tâm đến chuyện đó.
Thật ra điều khiến anh bối rối và lúng túng hơn chính là sự tiếp cận và va chạm vô tình của cô. Trên người cô có mùi thơm dịu nhẹ của xà phòng xen lẫn với hương thảo dược thoang thoảng. Lọn tóc bị gió thổi nhẹ nhàng lướt qua, mỗi lần chạm vào cổ anh đều mang theo cảm giác ngứa ngáy mơ hồ và không rõ ràng.
Anh khẽ ngẩng mắt lên, vô tình bắt gặp đôi mắt đẹp đầy hoang mang và lo lắng của cô. Màu nâu nhạt như có móc câu dễ dàng làm rối loạn lòng người. Lông mày anh lập tức nhíu chặt lại, nghiêng người tránh đi lại phát hiện cánh tay của mình vẫn còn nằm trong lòng bàn tay cô.
Cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay cô truyền tới như đang đốt cháy thần kinh của anh khiến anh không thể giữ được sự tỉnh táo và lý trí thường ngày. Hàng mi anh khẽ run lên, sự bất an lan ra trên khuôn mặt. Anh lặng lẽ rút tay ra khỏi tay cô, nhận lấy chiếc khăn tay, theo bản năng lùi lại nửa bước kéo giãn khoảng cách gần như sát nhau giữa hai người.
Chỉ là vừa kịp thở ra một hơi cô lại tiến lên gần: “Vẫn là để tôi làm đi, anh tự làm sẽ bất tiện.”
Vết thương ở vị trí khá khó xử lý, anh thử một chút, đúng là lau không tiện, vốn định lau qua loa rồi về nhà xử lý sau nhưng cô thì không chịu: “Đều là tại tôi anh mới bị thương, xin anh đừng khách sáo với tôi.”
Dứt lời cô liền giật lại chiếc khăn trong tay anh, nhanh nhẹn lau máu rồi băng bó, động tác liền mạch không cho anh kịp phản ứng.
Ở thời hiện đại cô thỉnh thoảng sẽ buộc khăn lụa lên túi xách làm phụ kiện nên rất rành các kiểu thắt nơ. Giờ giúp anh băng bó cũng tiện tay buộc luôn một cái nơ bướm.
Làn da màu đồng khỏe khoắn của anh và chiếc nơ bướm màu nhạt xinh xắn tạo nên sự tương phản rõ rệt khiến Chu Ứng Hoài không nhịn được nhìn thêm vài lần sau đó mới mở miệng nói: “Cảm ơn.”
“Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng, nếu không tôi đã bị rắn cắn rồi.” Trình Phương Thu vỗ vỗ ngực, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. Dù con rắn đã chết từ lâu nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh nó ngẩng đầu lè lưỡi lao về phía mình cô vẫn rợn tóc gáy.
Cô cắn môi dưới, hít sâu vài lần mới ổn định lại cảm xúc, trong đầu lại hiện lên một chuyện khác.
“Sao anh lại ở đây? Trùng hợp thật.”
Tuy cô lên núi là để tìm anh nhưng có thể gặp đúng lúc như vậy thì đúng là cô không ngờ tới.
“Cùng đại đội trưởng và mấy người nữa lên núi chọn gỗ, máy móc hỏng nên phải đổi giá đỡ.” Chu Ứng Hoài thành thật trả lời, ngừng một lát rồi bổ sung thêm: “Vừa rồi ở bên kia nghe thấy tiếng cô gọi nên tôi qua xem.”
Ban đầu gỗ đã chọn xong, anh chuẩn bị giúp đốn cây nhưng lờ mờ nghe thấy có giọng nữ quen thuộc anh liền dừng tay. Càng nghe càng thấy không ổn liền chào mọi người rồi lần theo tiếng mà tìm tới.
Không ngờ lại thật sự là cô.
“Sao cô lại một mình lên núi?” Nói đến đây Chu Ứng Hoài không khỏi cau mày. Trên núi nguy hiểm trùng trùng, đàn ông còn chẳng dám lên một mình huống chi là một cô gái. Anh không biết nên nói cô gan lớn hay là không có đầu óc.
“Không, không, không phải, tôi đi với em trai và bạn nó, chỉ là không cẩn thận bị lạc nhau.” Trình Phương Thu sợ để lại ấn tượng xấu trong lòng anh là người không biết suy nghĩ, vội vàng xua tay phủ nhận.
Nghe vậy Chu Ứng Hoài nhớ lại vừa nãy đúng là cô có gọi tên ai đó liền gật đầu rồi đề nghị cô đi cùng anh gặp đại đội trưởng trước sau đó nhờ mọi người cùng đi tìm em trai cô.
“Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Từ miệng cô hai chữ “cảm ơn” anh đã nghe không biết bao nhiêu lần, Chu Ứng Hoài cũng gần như miễn dịch, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người bước đi trước.
Trên đường đi cô nói chuyện không ngừng, líu lo suốt cả đoạn.
“…”
“À đúng rồi anh Hoài, anh xuất sắc như vậy chắc chắn đã kết hôn hoặc có người yêu rồi nhỉ?”
Sau vài câu chuyện vặt vãnh, cô đột nhiên đổi chủ đề hỏi một câu khiến người ta không kịp trở tay.
Đây là đề tài nhạy cảm, Chu Ứng Hoài lập tức nhận ra điểm bất thường, lặng lẽ nghiêng đầu liếc cô một cái. Từ góc độ của anh chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt nghiêng của cô, vành tai ẩn dưới mái tóc đã đỏ ửng lộ rõ tâm trạng không yên.
Sự thẹn thùng của thiếu nữ hiện rõ mồn một trước mắt anh không thể trốn tránh.