“Không được chạy lên núi, con đi nói với bạn học một tiếng rồi về nhà đọc sách nhiều vào, chỉ còn một hai tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ rồi, đúng lúc tĩnh tâm lại đi.”
Đinh Tịch Mai quyết đoán cắt đứt ý định của Trình Học Tuấn.
“Hả?” Trình Học Tuấn cụp mắt, mặt mũi đầy vẻ thất vọng, khuôn mặt thanh tú cũng vì thế mà xị xuống. Cậu đứng tại chỗ lưu luyến nhìn chiếc giỏ tre và lưỡi hái, hồi lâu cũng chưa nỡ cất chúng đi.
Thấy vậy Trình Phương Thu hơi mềm lòng, do dự hai giây rồi vẫn lên tiếng giúp: “Con thấy nếu chỉ đi loanh quanh gần làng, không vào sâu trong núi thì cũng không sao. Học Tuấn bình thường cũng rất chăm học, thiếu một hai ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hơn nữa em ấy đã hẹn với bạn từ trước rồi, giờ tự dưng huỷ thì cũng không hay.”
Lời của Trình Phương Thu cũng có lý, Đinh Tịch Mai nghe xong thì cũng dao động. Bà quay đầu nhìn gương mặt đáng thương của Trình Học Tuấn, trong lòng bắt đầu do dự.
“Mẹ, trước đây vào sâu trong núi đều có anh Điền Ngưu đi cùng, giờ chỉ có mấy đứa học sinh tụi con, ai dám vào đó chứ.” Trình Học Tuấn trước tiên cảm kích liếc nhìn Trình Phương Thu một cái sau đó chạy đến bên cạnh Đinh Tịch Mai vừa năn nỉ vừa làm nũng, “Con xin mẹ đấy, con đảm bảo chỉ lần này thôi, một lần duy nhất thôi mà.”
Điền Ngưu là đứa nghịch nhất trong làng, học hết tiểu học là nghỉ, từ trước tới nay luôn là người cầm đầu nhóm con trai gây rối, ai cũng bó tay với cậu ta.
Một tháng trước huyện mở đợt tuyển lính, nhà cậu ta với tâm lý "còn nước còn tát" đăng ký cho cậu, ai ngờ lại trúng tuyển thật. Từ đó trong làng mất đi một “quỷ nhỏ” chuyên gây loạn khiến bao người thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng ghen tị với vận may của cậu ta!
Đúng là “chim sẻ hoá phượng hoàng”, mới chớp mắt mà đứa ai cũng ghét đã trở thành bộ đội ăn cơm nhà nước rồi!
Hai đứa con một lòng nói giúp, Đinh Tịch Mai càng dao động hơn. Nếu không phải hôm nay cả bà và Trình Bảo Khoan đều có việc gấp, chắc chắn bà sẽ đi cùng bọn trẻ lên núi rồi.
Nghĩ vậy bà không khỏi liếc sang Trình Phương Thu, người đối diện vừa chạm mắt liền đoán được ý đồ, vội lắc đầu: “Con không đi đâu!”
Cô còn đang nghĩ cách để tiếp cận Chu Ứng Hoài, sao có thể chạy lên núi được.
“Một mình con đi cũng được, chị đi theo cũng chẳng giúp được gì.”
Thằng nhóc này nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì mà “chị đi theo cũng chẳng giúp được gì”? Cô vừa mới giúp nói đỡ đấy nhé, giờ lại bị chê bai, Trình Phương Thu tức đến nỗi suýt nghẹn, vừa định mở miệng phá hỏng chuyện thì nghe Trình Học Tuấn tiếp tục nói: “Hôm nay trên núi náo nhiệt lắm, nhóm kỹ thuật viên từ thành phố cũng lên đó, nghe nói có cái máy bị hỏng, phải đi chọn gỗ sửa chữa.”
Vừa nghe đến ba chữ “kỹ thuật viên”, mắt Trình Phương Thu liền sáng rỡ.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, thằng nhóc này con sẽ trông chừng giúp mẹ, tuyệt đối không cho nó vào sâu trong núi.” Cô vỗ ngực cam đoan, dáng vẻ chính nghĩa hoàn toàn khác hẳn khi nãy.
Dù hơi ngạc nhiên vì sự thay đổi đột ngột của Trình Phương Thu nhưng nghe cô đồng ý, Đinh Tịch Mai cũng yên tâm phần nào, “Được, có con đi cùng thì mẹ yên tâm rồi. Trên đường phải chú ý an toàn, nhất định phải về trước khi trời tối.”
Đinh Tịch Mai dặn dò vài câu, sau khi tiễn hai đứa nhỏ rời nhà không bao lâu, bà cũng ra cửa đi thẳng đến nhà dì Hai Lý ở đầu làng. Dì Hai Lý tên thật là Lý Lệ Phân, nổi tiếng khéo léo trong làng, mười dặm tám làng không ai không biết bà, nhà nào muốn mai mối tìm bà là đúng bài!
….
Mấy ngọn núi gần làng không cao cũng không thấp nối tiếp nhau, người không quen thuộc địa hình rất dễ bị lạc, ngay cả dân địa phương cũng không dám đi sâu vào trong nên phần lớn chỉ loanh quanh ở mấy quả đồi gần đó.
Vừa bước vào rừng, ánh nắng gay gắt cũng yếu đi nhiều, cỏ dại ven đường thỉnh thoảng cọ vào ống quần để lại một vệt ướt sũng, càng đi vào trong cây cối xung quanh càng thẳng và to.
Mặc kệ ban đầu Trình Học Tuấn và đám bạn định làm gì, từ lúc Trình Phương Thu tham gia, mục tiêu chuyến đi này chỉ còn lại một: tìm dâu rừng.
Trình Phương Thu sợ bị côn trùng cắn, áo dài quần dài không thiếu món nào, bên hông còn đeo một túi vải nhỏ chứa đủ loại thảo dược đuổi côn trùng. Cái túi này là do cô tự làm sau khi hỏi ý kiến thầy thuốc trong làng, đường may xiêu vẹo méo mó, nhìn thì xấu tệ nhưng chỉ cần hiệu quả là được.
“Sao chị cậu cũng đi theo vậy?” Diêu Tiên Tiến đi phía sau cùng Trình Học Tuấn nhìn về phía trước thấy Trình Phương Thu đang dùng gậy gỗ dọn cỏ dại với vẻ mặt tập trung liền tranh thủ hạ giọng hỏi.
Nghe vậy Trình Học Tuấn đành kể lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng thở dài não nề: “Hôm nay không bắt được gà rừng rồi.”
Hai người nhìn nhau cùng thở dài.
Cảnh này vừa hay lọt vào mắt Trình Phương Thu, cô nhướng mày: “Thì thầm cái gì thế hả?”
“Không có gì, không có gì.” Đối với người chị hơn mình mấy tuổi này, hai cậu nhóc đâu dám làm càn, vội vàng cười gượng xua tay nhắc lại mấy lần như muốn chứng minh mình vô tội.
Trình Phương Thu nghi ngờ liếc cả hai mấy lần rồi mới thu ánh mắt lại tiếp tục đi lên trước. Đường núi gồ ghề khó đi, mỗi bước cô đều bước rất chắc chắn, chỉ sợ trượt chân ngã xuống thì thật không đùa được.
Thời buổi này nhà nào có điều kiện mới ăn được trái cây đàng hoàng nên mấy loại quả dại trở thành món ăn vặt hiếm hoi của đám trẻ và cả người lớn trong làng. Những ngọn đồi gần làng đã bị hái sạch từ lâu, phải đi sâu hơn một chút, gặp may thì mới tìm được thứ ăn được.
Nhưng hiện tại Trình Phương Thu không mấy quan tâm đến ăn uống, cô chỉ để ý hôm nay có thể gặp được Chu Ứng Hoài trong núi hay không.
Thế mà chưa bao lâu cô đã tự vả mặt mình.
“Nấm thông!”
Mấy người đi qua một khu rừng thông, mắt Trình Phương Thu tinh tường lập tức phát hiện một chiếc ô vàng nhỏ lộ nửa thân dưới lớp lá thông. Cô chạy lên dùng gậy gỗ gạt lá xung quanh, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, xác nhận đó chính là nấm thông thơm đến mức khiến người ta chảy nước miếng!
Lúc vừa trưởng thành cô từng bị bạn bè kéo đi cắm trại tại một hẻm núi nổi tiếng trong vùng. Trong lịch trình có một hoạt động là hướng dẫn viên địa phương dẫn đi hái nấm và quả dại, nhờ thế mà cô mới nhận ra loại nấm này.
Dù đã rất lâu rồi cô vẫn nhớ rõ hương vị đậm đà lưu luyến nơi đầu lưỡi của món canh nấm thông. Không chỉ ngon mà còn bổ dưỡng, quan trọng hơn cả là bình thường chẳng có cơ hội được ăn — một món lạ hiếm thấy.
Mấy ngày liền chỉ ăn đi ăn lại những món quen thuộc, miệng Trình Phương Thu gần như đã nhạt đến mức mọc cỏ rồi. Lúc này cô cũng chẳng màng đến việc đất cát trên nấm thông làm bẩn tay, vội vã nhanh tay hái lấy, thầm quyết tâm: tối nay nhất định phải bồi bổ một bữa, cải thiện khẩu phần ăn cho bản thân!
Cô lại nhớ hướng dẫn viên từng nói, chỉ cần phát hiện một cây nấm thông thì xung quanh kiểu gì cũng sẽ có cây thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Trình Phương Thu liền chăm chú tìm kiếm xung quanh, chỉ vài giây sau đã thấy một đám nấm thông không xa, lớn có nhỏ có như cả gia đình tụ tập ở đó, mũ nấm tròn trĩnh căng mọng, nhìn thôi cũng biết chắc chắn rất ngon.
Cô hăng hái hái nấm, còn gọi hai người kia lại cùng hái, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu đến đây.
“Chị ơi, nấm thông này phải hầm với thịt mới thơm, em với Tiên Tiến đi đặt cái bẫy xem có bắt được gà rừng hay thỏ rừng gì không nhé?” Trình Học Tuấn vừa hái được vài cây nấm đã bắt đầu tính toán, bàn bạc với Diêu Tiên Tiến rồi quay sang đề xuất với Trình Phương Thu.
Gọi là đề xuất nhưng thực chất nên gọi là dụ dỗ thì đúng hơn.
Dù sao thì... ai lại có thể từ chối niềm vui được ăn thịt cơ chứ!
Trình Phương Thu do dự một lát, thấy việc đặt bẫy cũng chẳng nguy hiểm gì bèn gật đầu đồng ý. Nhưng nhớ đến lời dặn của Đinh Tịch Mai, cô không quên cảnh cáo: “Chỉ được loanh quanh gần đây thôi đấy, nếu chị gọi mà không trả lời thì đừng trách chị mách mẹ.”
“Chị yên tâm đi, bọn em biết chừng mực mà.” Trình Học Tuấn và Diêu Tiên Tiến như những chú chim sổ lồng, loáng một cái đã biến mất tăm. May mà Trình Phương Thu gọi một tiếng họ cũng chịu đáp lại, chứng tỏ chưa đi xa.
Trình Phương Thu bật cười lắc đầu — làm sao mà cô không hiểu tâm lý của bọn nhóc này chứ. Chúng không phải muốn làm chuyện nguy hiểm thật, chỉ là muốn thử cảm giác kích thích, thể hiện bản lĩnh và chút nổi loạn tuổi mới lớn. Ai mà ngốc đến mức liều mạng thật sự đâu?
Chẳng qua bình thường bị kìm kẹp quá, giờ muốn ra ngoài giải toả, làm gì cũng được miễn là không phải ở nhà.
Nhất là cái tuổi này, bản tính ham chơi còn lớn hơn trời, một ngày không được nghịch ngợm là thấy ngứa ngáy khó chịu.
Thu lại ánh mắt, Trình Phương Thu tiếp tục “chiến đấu” với nấm thông. Chỉ cần nghĩ đến mấy cái nấm nhỏ vàng óng này sắp biến thành món ngon mê ly, cô liền tràn đầy năng lượng, càng hái càng hăng, chẳng bao lâu đã đầy nửa cái gùi sau lưng.
Chỉ là... đến khi nhớ ra phải kiểm tra đám nhóc thì cô đã không biết mình đang ở chỗ nào rồi.
Nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, Trình Phương Thu ngẩn người. Rừng thông không lớn cũng chẳng nhỏ, vì mải mê hái nấm mà cô vô thức đi khá xa. Cô thử gọi tên Trình Học Tuấn và Diêu Tiên Tiến mấy lần nhưng không có tiếng đáp lại nào.
Cây cối rậm rạp khiến tiếng gọi của cô bị nuốt chửng giữa những tán cây cao vút, dù có vọng lại cũng chỉ là tiếng vang yếu ớt. Chính lúc này Trình Phương Thu mới nhận ra — âm thanh của cô căn bản không thể truyền xa nổi.
Cô bắt đầu hoảng, nâng cao giọng gọi thêm vài lần nhưng vẫn là một khoảng lặng chết chóc.
Không quen thuộc với rừng thông khiến cô không dám chạy loạn, lỡ chạy sai hướng mà vào sâu trong núi thì tiêu đời. Nghĩ đến đây Trình Phương Thu hít sâu một hơi, vừa thầm mắng mình bất cẩn vừa cố trấn tĩnh lại. Trong tình huống này điều quan trọng nhất chính là giữ bình tĩnh.
Nhưng... ngồi yên chờ chết cũng không phải tính cách của cô.
Cô xách gùi lên, bắt đầu suy luận hợp lý. Đảo mắt nhìn quanh, cô phát hiện mặt đất khá mềm, chỗ cô đi qua đều có lưu lại dấu chân và cỏ dại bị giẫm bẹp, có thể suy đoán đại khái hướng mình đến từ đâu. Cứ vừa lần theo vừa gọi, khả năng cao sẽ tìm lại được hai đứa nhỏ.
Nghĩ vậy cô lập tức quay lại đường cũ. Chưa đi được bao xa, từ sườn dốc phía trên liền truyền đến một vài tiếng động.
“Trình Học Tuấn, em…”
Câu gọi đầy vui mừng còn chưa nói xong giọng Trình Phương Thu đã nghẹn lại trong cổ họng, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, vô thức lùi về sau một bước. Đúng lúc đó dưới chân vang lên tiếng cành cây khô gãy, bóng dáng kia như phát hiện ra điều gì ngay sau đó liền lao về phía cô.
Cô hoảng loạn quay đầu bỏ chạy, toàn thân lạnh buốt run rẩy, hai chân mềm nhũn. Nếu không nhờ nỗi sợ hãi khủng khiếp đẩy cô tiến về phía trước, có lẽ cô đã ngã quỵ từ lâu.
Bóng dáng phía sau càng lúc càng gần, Trình Phương Thu cắn răng, nhắm mắt giơ cái gùi ra sau ném thật mạnh — nhưng cảnh tượng cô tưởng tượng lại không xảy ra. Thay vào đó bên tai vang lên một tiếng rên đau đớn.