Bức ảnh trắng đen rơi trên nền đất bùn vốn chẳng mấy nổi bật vậy mà lúc này lại thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Trình Phương Thu thầm kêu không ổn, vừa định cúi xuống nhặt thì một bàn tay với những đốt ngón rõ ràng, thon dài đã nhanh hơn một bước nhặt lấy tấm ảnh. Đầu ngón tay kẹp ở mép, ép đến mức có phần bạc trắng.
“Trả cho cô.”
Giọng nói trầm thấp mang theo chút lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu. Trình Phương Thu chỉ cảm thấy da đầu tê rần, nuốt nước bọt vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải của tôi.”
Lời nói thốt ra nhanh và gấp gáp trong lúc này lại càng lộ vẻ chột dạ.
Chu Ứng Hoài nhìn chằm chằm vào phần cằm trắng ngần lộ ra của cô, gương mặt vốn điềm đạm như mây gió bỗng thoáng cau mày, đường viền hàm căng cứng. Trái tim anh như bị một ngọn lửa ghen tuông không rõ từ đâu đâm xuyên qua để lại vô số lỗ nhỏ li ti.
Anh nhìn cô hai giây, cuối cùng vẫn là người đầu tiên dời ánh mắt, xoay tay đưa tấm ảnh cho Lý Lệ Phân bên cạnh.
“Dì, của dì à?”
Bà ấy vội đưa tay nhận lấy, không hề nhận ra bầu không khí khác lạ còn tươi cười nói: “Của tôi, cảm ơn đồng chí Chu. Mọi người chắc sắp nghỉ ăn cơm rồi phải không? Vậy tôi không làm phiền nữa.”
Nói xong còn nháy mắt với Trình Phương Thu và Đinh Tịch Mai: “Lát nữa tôi lại qua nhà hai người nói chuyện kỹ hơn, đảm bảo hai người sẽ hài lòng.”
“Được.” Đinh Tịch Mai không ngờ Lý Lệ Phân nhanh như vậy đã tìm được một đối tượng nghe qua điều kiện rất khá, bà nôn nóng muốn biết thêm thông tin. Nhưng vì còn có người ngoài nên không tiện hỏi nhiều, đành tạm kìm nén sự phấn khích.
Nhìn thấy nhóm kỹ sư đang xếp hàng chờ nhận cơm, Đinh Tịch Mai biết mình không nên ở lại lâu liền dặn Trình Phương Thu về nhà sớm một chút, chào Chu Ứng Hoài rồi cùng Lý Lệ Phân rời đi.
Chớp mắt tại chỗ chỉ còn lại Trình Phương Thu và nhóm kỹ sư.
Trình Phương Thu không kịp giải thích điều gì liền bị thúc giục phân cơm cho mọi người. Đối mặt với cả đám người, cô buộc phải thu lại tâm trạng, nở nụ cười ứng đối nhưng trong lòng thì rối loạn vô cùng.
Không biết Chu Ứng Hoài đã nghe được bao nhiêu rồi, chẳng lẽ... nghe hết rồi sao?
Không hiểu vì sao Trình Phương Thu cứ cảm thấy toàn thân khó chịu, thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Theo lý mà nói sau chuyện xảy ra buổi sáng, cô hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu mà sống, người nên thấy lúng túng phải là Chu Ứng Hoài mới đúng, vậy mà giờ tình thế lại hoàn toàn ngược lại?
Xét cho cùng cũng là do dì Hai Lý đột nhiên ra mặt giới thiệu đối tượng khiến rối tung cả lên. Xem chừng mẹ cô là người biết chuyện nhưng tại sao chính cô – người trong cuộc – lại không hề hay biết?
Trình Phương Thu nghiến chặt răng sau, chỉ có thể đợi về nhà hỏi kỹ Đinh Tịch Mai mới biết được đầu đuôi sự việc.
Nhưng bây giờ phải làm sao? Mọi kế hoạch của cô đều bị phá hỏng, đối mặt với Chu Ứng Hoài trở thành một vấn đề nan giải. Chỉ cần nhớ lại ánh mắt u ám lạnh lẽo khi nãy của anh, cả sống lưng cô liền lạnh buốt.
Ánh mắt đó như thể cô đã làm điều gì đó có lỗi với anh vậy.
Suy đi nghĩ lại, con ngươi Trình Phương Thu đột nhiên giãn ra—lẽ nào Chu Ứng Hoài đang... ghen?
Thử đổi góc độ suy nghĩ, nếu là cô, nếu một người đàn ông mỗi lần gặp đều bày tỏ sự yêu thích và quan tâm vậy mà ngay sau đó lại để người khác giới thiệu đối tượng cho mình, nếu cô không có tình cảm gì thì cùng lắm cũng chỉ thấy nhẹ nhõm, hoàn toàn chẳng để tâm.
Nhưng nếu cô cũng thích đối phương vậy mới thấy giận, thấy khó chịu.
Chu Ứng Hoài quả nhiên có ý với cô! Có ý nên mới biết ghen!
Suy đoán này khiến Trình Phương Thu không khỏi vui mừng nhưng đồng thời cũng hoảng loạn. Chết rồi, anh có khi nào vì chuyện này mà nảy sinh ác cảm với cô, cho rằng cô là loại người “ăn trong bát, nhìn trong nồi” không?
Bắt cá hai tay, ong bướm đa tình, tìm người dự bị...
Nếu bị dán mấy cái mác đó lên người chẳng phải con đường trèo cao của cô coi như chấm dứt?
Không được, cô phải tranh thủ thời gian giải thích rõ ràng với Chu Ứng Hoài, không thể để một chuyện cô hoàn toàn không biết trước phá hỏng hết kế hoạch.
Nhưng rõ ràng trước đó cô còn tự nhủ phải khiến Chu Ứng Hoài là người chủ động đến tìm mình, sao giờ lại thành cô phải chủ động tìm anh?
Nghĩ đến đây, đầu Trình Phương Thu đau nhói, cô hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Ứng Hoài trong hàng. Anh đang cầm hộp cơm nói chuyện với Triệu Chí Cao về tình hình vận hành máy móc, dáng vẻ điềm tĩnh, hoàn toàn không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Cô mím môi nhìn chiếc thùng sắt đựng canh cà chua trứng nóng hổi, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ—không bỏ con thì không bắt được sói, cô phải làm gì đó thôi.
Chẳng bao lâu sau đến lượt Chu Ứng Hoài và Triệu Chí Cao xếp hàng lấy cơm.
Trình Phương Thu nhanh nhẹn gọn gàng chẳng mấy chốc đã múc xong phần cơm canh cho Triệu Chí Cao. Người sau bưng bát khóe mắt liếc thấy món gì đó trong một thùng khác không nhịn được mà lên tiếng khen:
“Hôm nay còn có cả chè đậu xanh nữa, đồng chí Trình chu đáo thật đấy.”
Trình Phương Thu khẽ mỉm cười: “Giải nhiệt thanh lọc cơ thể, ăn cơm xong là có thể đến múc.”
“Được.”
Nói xong Trình Phương Thu quay sang nhìn Chu Ứng Hoài, hai người nhìn nhau không nói, bầu không khí vốn thoải mái bỗng trở nên gượng gạo. Anh cụp mi, chỉ chờ cô chia cơm xong để qua một bên ăn.
Chỉ là giây tiếp theo bất ngờ lại xảy ra. Khi Trình Phương Thu đang múc canh cho anh, tay khẽ run một chút khiến canh nóng hổi đổ hết lên mu bàn tay cô. Trong chớp mắt làn da trắng nõn đã đỏ bừng cả mảng.
“Hí...”
Cô đau đến mức hít mạnh một hơi lạnh, còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị ai đó nắm lấy. Ngay sau đó người kia vội vàng mở bình nước mang theo dùng nước lạnh để xối lên vết bỏng cho cô.
Trên mặt Chu Ứng Hoài là vẻ hoảng loạn hiếm thấy, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Chân có sao không?”
Cô mang đôi giày vải đen thường thấy ở nông thôn, nước canh có chút bắn lên nhưng vì có lớp giày ngăn cách nên chẳng nhìn rõ tình trạng bên trong.
“Không sao.” Trình Phương Thu lắc đầu, theo phản xạ rụt chân lại, đôi mắt đỏ hoe, nhìn là biết đau không nhẹ.
Thấy vậy Chu Ứng Hoài nhíu mày, lấy hộp cơm cô còn cầm trong tay đặt xuống đất rồi dặn Triệu Chí Cao – người vẫn còn đang đứng ngây ra bên cạnh:
“Tôi đưa đồng chí Trình đến trạm xá.”
“Nhưng mà…” Trình Phương Thu liếc nhìn mấy kỹ thuật viên vẫn đang xếp hàng chờ lấy cơm, có chút do dự.
Chu Ứng Hoài cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Đến nước này rồi mà cô còn lo mấy chuyện đó làm gì. Họ là người lớn cả rồi, chẳng lẽ không biết tự đi lấy cơm? Anh bực bội kéo Triệu Chí Cao lại:
“Cậu giúp lấy cơm, lát nữa mang về giúp.”
“Ờ, ờ được!” Triệu Chí Cao hoàn hồn, vội vã vỗ ngực cam đoan:
“Cứ giao chỗ này cho em, anh Hoài cứ yên tâm đưa đồng chí Trình đi trạm xá đi!”
Trình Phương Thu hé môi định nói gì đó nhưng đã bị Chu Ứng Hoài kéo tay rời đi. Dọc đường thu hút không ít ánh nhìn nhưng anh như chẳng để ý gì, chỉ cúi đầu bước nhanh.
Gần đến đầu thôn anh mới sực nhớ ra đây không phải là thành phố, chẳng có trạm xá hay bệnh viện khắp nơi. Trong thôn chỉ có một thầy thuốc dân gian biết sơ y thuật còn trạm xá gần nhất nằm gần công xã.
Bỏng có thể nặng có thể nhẹ, Chu Ứng Hoài không yên tâm giao cô cho thầy lang trong thôn bèn mượn tạm một chiếc xe đạp của đội chuẩn bị đạp xe đưa cô đi trạm xá.
Đường quê gồ ghề khó đi, dù kỹ thuật lái xe của Chu Ứng Hoài có giỏi đến đâu cũng không tránh khỏi xóc nảy. Mấy lần Trình Phương Thu suýt ngã khỏi xe, sợ đến mức lặng lẽ nắm lấy vạt áo anh, thấy anh không có phản ứng lại mạnh dạn vòng tay ôm nhẹ lấy eo anh.
Quá đáng thêm chút cũng không sao.
Cơ thể đàn ông do rèn luyện nhiều năm nên rắn chắc, khi tay cô chạm vào liền cảm nhận được cơ bụng rắn rỏi. Đầu ngón tay còn không kìm được mà khẽ vuốt nhẹ rồi âm thầm cảm thán: Cảm giác tay cũng... tốt thật.
Khoảng cách hai người rất gần, hơi thở quyện vào nhau lặng lẽ tạo nên một tầng mờ mịt ám muội và mông lung. Đến cả Trình Phương Thu cũng đỏ bừng vành tai vì ngượng.
Thật ra chỗ bị bỏng đã không còn đau từ lâu, chỉ là nhìn thì đáng sợ thôi. Cô da trắng nên càng nổi bật. Mà nước canh đó cô đã thử trước rồi, không phải nước sôi thực sự nên mới dám đổ lên tay.
Khổ nhục kế tuy cũ nhưng hữu hiệu.
Vẻ lo lắng vừa rồi của Chu Ứng Hoài là thật khiến cô càng thêm tự tin hơn vài phần. Đôi mắt đen lấp lánh đảo qua, cô áp mặt lên lưng anh khiến khoảng cách hai người lại rút ngắn thêm chút nữa.
Người đàn ông vốn đã cứng ngắc cả người lập tức như hóa đá. Chiếc xe cũng chao đảo một chút, anh hít sâu một hơi, ổn định lại tay lái tiếp tục tiến lên.
Ánh nắng rực rỡ, bầu trời trong xanh như ngọc, mây trắng bồng bềnh, núi non trùng điệp tạo thành khung cảnh như tranh. Gió nhẹ thổi mang theo cảm giác mát lạnh làm tóc cô tung bay về phía trước.
Chu Ứng Hoài theo cảm giác ngứa nơi tay nhìn sang liền thấy một lọn tóc đen vương bên cạnh. Anh nhích đầu ngón tay định giữ lấy nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị gió cuốn đi mất khiến người ta tiếc nuối.
Nhưng thứ khiến anh khó bình tĩnh nhất chính là đôi tay đang ôm nơi eo mình như giam chặt anh lại không thể nhúc nhích. Cảm giác tê dại như điện giật cứ chạy khắp toàn thân.
Khổ nỗi người gây họa dường như chẳng nhận ra gì, còn vô tư tựa đầu vào lưng anh.
“Chậm chút.”
Từ thôn đến công xã không gần, vì vội nên Chu Ứng Hoài đạp khá nhanh, gió thổi vút qua mặt khiến Trình Phương Thu thấy rát, cố chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.
Anh luôn để ý tình hình phía sau, gần như vừa nghe xong liền giảm tốc. Cùng lúc đó không khí xung quanh cũng trở nên... ngượng ngập một cách kỳ lạ.
Anh siết chặt tay lái, do dự một lát rồi chủ động phá vỡ im lặng:
“Tay còn đau không?”
Trình Phương Thu theo phản xạ liếc nhìn mu bàn tay vẫn đỏ, thật ra chẳng còn cảm giác gì nữa nhưng cô vẫn khẽ giọng nũng nịu:
“Còn đau, anh xem này…”
Cô như một con mèo nhỏ, giọng nói mềm mại êm tai, vừa nói vừa khẽ giơ tay lên trước ngực anh muốn anh nhìn rõ sự đau đớn của mình. Giọng điệu tội nghiệp phối hợp với hành động nhỏ này khiến ai nhìn cũng khó mà làm ngơ.
“Gần đến rồi, ngoan, cố chịu chút nhé.”
Dường như không quen dỗ dành ai, giọng nói nghiêm túc cứng nhắc của Chu Ứng Hoài lúc thốt ra câu đó khiến Trình Phương Thu suýt bật cười, vội áp mặt vào lưng anh giấu đi nụ cười bên môi, khe khẽ đáp:
“Tôi tin anh.”
Chỉ ba chữ thôi khiến lực tay anh siết trên ghi-đông xe càng chặt hơn, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng ở nhà họ Trình hôm trước, cổ họng đột nhiên nghẹn lại.
Anh đột nhiên không muốn để mọi chuyện cứ hiểu lầm như thế mãi.
Chu Ứng Hoài hít sâu chậm rãi nói:
“Chuyện sáng nay... tôi xin lỗi. Là tôi suy nghĩ không chu đáo, không để ý đến cảm xúc của cô. Nhưng tôi thật sự không cố ý làm tổn thương cô, tôi chỉ nghĩ... có lẽ làm vậy là tốt cho cả hai bên...”
“Tôi đã báo với bí thư thôn đưa Tôn Gia Dương về nhà máy rồi, sẽ có người xử lý tiếp.”
“Tôi không đứng về phía cậu ta cũng không coi thường cô. Trong lòng tôi, cô rất tốt.”
Người xưa nay luôn lý trí, ăn nói trôi chảy lúc này lại trở nên lắp bắp. Nhưng điều cần nói đều đã nói ra, còn lại tùy thuộc vào người kia nghĩ thế nào.
Trình Phương Thu im lặng khiến tim anh như treo lơ lửng giữa không trung. May mà không lâu sau cô khẽ nói:
“Tôi nói rồi mà, tôi tin anh.”
Nghe vậy Chu Ứng Hoài mới nhẹ nhàng thở phào, khóe môi nở nụ cười nhạt.
“Lúc đó tôi cũng đang giận, tôi biết anh không có ý đó nhưng tôi không kìm được nên mới nói những lời như vậy. Anh Hoài, anh sẽ không giận tôi chứ?”
Cô thò đầu ra từ phía sau, giọng điệu dịu dàng hỏi. Chu Ứng Hoài vội lắc đầu:
“Sao tôi có thể giận cô được?”
Nói xong anh lại lo lắng hỏi ngược lại:
“Còn cô thì sao?”
“Lúc đó có hơi giận anh một chút.” Lời vừa ra Chu Ứng Hoài lập tức căng thẳng, định mở miệng giải thích thì cô lại lắc đầu:
“Nhưng bây giờ thì không nữa rồi.”
Sự thay đổi đột ngột đó khiến anh như chơi tàu lượn nhưng cuối cùng cũng được thả lỏng, môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ.
Không khí trở nên thoải mái hơn sau khi giãi bày xong. Chẳng mấy chốc họ đã đến trạm xá. Nơi này không lớn, hai người nhanh chóng tìm được bác sĩ để trình bày tình hình.
Bác sĩ xem tay Trình Phương Thu vài giây liền nói:
“Chậm vài phút nữa là tự khỏi rồi.”
Cả hai lập tức đỏ mặt vì lời trêu chọc của bác sĩ, đứng ngẩn ra vài giây rồi mới định thần lại. Trình Phương Thu chỉ muốn tìm cái hố chui xuống. Cô cứ tưởng ít nhất cũng sẽ hơi nghiêm trọng ai ngờ nhẹ đến mức không cần thuốc.
Chu Ứng Hoài cũng hơi ngượng nhưng vẫn do dự hỏi:
“Bác sĩ xem kỹ lại giúp? Tay cô ấy vẫn đỏ lắm.”
Nghe vậy bác sĩ lại nhìn tay cô lần nữa:
“Hiện tượng bình thường, lát nữa là lặn. Nếu người nhà lo thì có thể mua ít thuốc mỡ về bôi.”
Người nhà? Cụm từ này khiến hai người càng lúng túng định mở miệng giải thích thì bác sĩ đã cắt lời:
“Không có gì nữa thì vợ chồng trẻ ra ngoài đi, còn nhiều người đang chờ.”
Vợ chồng trẻ? Cả hai nhìn nhau, đều thấy vẻ thẹn thùng trên mặt đối phương. Mỗi người gãi đầu một cái, mãi sau Chu Ứng Hoài mới dời mắt đi, thấy bác sĩ vội xem bệnh cho người kế tiếp, anh cũng không giải thích nữa, chỉ nói:
“Vậy bác sĩ kê cho chúng tôi ít thuốc mỡ đi.”
“Không cần đâu…” Trình Phương Thu còn chưa nói hết câu thì Chu Ứng Hoài đã bắt đầu bàn với bác sĩ nên dùng loại nào. Cô vội kéo tay áo anh nhỏ giọng nói:
“Tôi không mang tiền.”
Nhắc đến chuyện này gương mặt cô thoáng vẻ lúng túng. Không phải là không mang tiền mà là thật sự không có. Tài sản nhà họ Trình đều do Đinh Tịch Mai quản, chi tiêu của cả nhà đều trong tay bà, mỗi đầu tháng mới phát chút tiền tiêu vặt cho hai chị em.
Mà nguyên chủ lại tiêu xài phung phí, tháng này đã tiêu sạch từ sớm.
Gần như vừa nghe cô nói xong Chu Ứng Hoài đã hiểu ngay cô đang bận tâm điều gì. Anh nhẹ giọng nói chỉ đủ hai người nghe:
“Tôi trả. Cô bị bỏng cũng vì tôi, tôi phải có trách nhiệm.”
“Thật ra không cần đâu, bác sĩ nói không nghiêm trọng.” Sống ở nông thôn lâu Trình Phương Thu cũng dần tập được thói quen tiết kiệm. Hơn nữa chuyện này vốn không thể trách anh, khi quyết định làm vậy cô đã dự đoán trước hậu quả nên cũng chẳng định tốn tiền mua thuốc.