Buổi sáng trôi qua trong chớp mắt, sau khi tiễn Chu Ứng Hoài và mọi người rời đi không bao lâu, Trình Phương Thu liền phát hiện đã gần đến giờ phải tới điểm tập trung của thanh niên trí thức để nấu cơm. Cô dùng khăn ướt lau đi vệt ửng đỏ nơi khóe mắt rồi soi gương ngắm nghía thật kỹ dáng vẻ mang đậm hương vị “trà xanh yếu đuối khiến người ta không nỡ rời mắt”.
Chậc chậc, đúng là con gái xinh thì làm gì cũng có lợi, nhất là trong chuyện quyến rũ người khác.
Trình Phương Thu đâu có ngốc, hiện tại cô và Chu Ứng Hoài vừa mới bắt đầu tiếp xúc, đúng lúc còn đang "ấm nóng", làm sao cô lại ngu ngốc đến mức không có mục đích gì mà tự mình tạo ra rạn nứt giữa hai người?
Những việc cô làm ở nhà họ Trình hôm nay, những lời cô nói tất cả đều là có chủ ý. Suy cho cùng vẫn là để khiến Chu Ứng Hoài cảm thấy áy náy, đau lòng.
Mà một khi người đàn ông đã sinh ra cảm giác áy náy và xót xa với một người phụ nữ thì việc chinh phục trái tim anh ta cũng chẳng còn xa nữa.
Ban đầu đúng là cô thực sự tức giận với những lời Tôn Gia Dương nói ra nhưng sau cơn giận, cô lập tức nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời. Nếu biết cách lợi dụng, hoàn toàn có thể đẩy nhanh mối quan hệ giữa cô và Chu Ứng Hoài tiến thêm một bước.
Ban đầu cô còn đang lo không biết tìm cách nào để lấy lại hình tượng “bông hoa trắng ngây thơ” trong lòng Chu Ứng Hoài, ai ngờ anh lại chủ động dẫn Tôn Gia Dương đến tận cửa.
Đã vậy thì cô cũng chẳng cần khách sáo nữa.
Huống chi ngay từ đầu cô đã vào vai một cô gái trẻ “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với ân nhân cứu mạng, cái gọi là thích – cô chưa bao giờ che giấu. Biểu hiện của cô rõ rành rành như thế, với trí thông minh của Chu Ứng Hoài thì chắc chắn sớm đã nhận ra cô có “ý” với anh.
Thế nhưng anh không từ chối cũng không phản kháng, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là cho dù chưa yêu cô thì anh ít nhất cũng có thiện cảm. Ít nhất thì giữa hai người vẫn có hy vọng, có cơ hội!
Bây giờ chính là lúc phải khiến Chu Ứng Hoài đối diện với nội tâm của mình, để anh chủ động đến tìm cô. Việc chủ động và bị động đổi vị trí quan trọng vô cùng, thậm chí có thể nói là mấu chốt then chốt trong kế hoạch “lấy chồng” của cô.
Trình Phương Thu nhanh chóng thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của mình, vội vàng chỉnh trang lại bản thân, đội nón rơm rồi đi thẳng tới điểm tập trung của thanh niên trí thức. Khi cô đến nơi, Hà Sinh Huệ vẫn chưa đến, những người khác đều đi sửa đường cả rồi, cả khu vực yên ắng không nghe thấy chút âm thanh nào.
Theo như đã bàn sáng nay với Hà Sinh Huệ, cô bắt đầu sơ chế nguyên liệu trước. Vừa mới rửa xong một rổ khoai tây thì Hà Sinh Huệ chống gậy đến nơi. Gọi là “gậy” nhưng thực ra chỉ là một khúc cây to đẽo từ trên núi xuống, ở quê không cầu kỳ, dùng được là được.
“Đến sớm thế?” – Hà Sinh Huệ cứ tưởng mình đến là sớm lắm rồi không ngờ Trình Phương Thu còn đến trước, không khỏi ngạc nhiên nhướng mày.
Trình Phương Thu vừa đỡ bà ngồi xuống ghế vừa cười đáp: “Cháu cũng mới đến thôi.”
Câu này Hà Sinh Huệ không tin nhưng cũng không vạch trần, chỉ vui vẻ cười hai tiếng. Cả hai đều ăn ý không nhắc đến chuyện xảy ra buổi sáng, chỉ lặng lẽ làm công việc trong tay.
Trời rất nóng, Trình Phương Thu thấy trong tủ có một túi đậu xanh bèn nấu canh đậu xanh sau đó ngâm vào giếng nước cho mát, lát nữa đem cho các kỹ thuật viên thì đúng là “vị cứu tinh giữa hè”.
Sau khi nấu cơm xong, Trình Phương Thu đẩy xe kéo nhỏ mang cơm đến công trường.
Lúc cô đến nơi, ai nấy đều bận rộn hết công suất, bụi đất mù mịt. Cô chọn một góc đứng chờ, đảo mắt tìm người quen trong đám đông một lúc mới thấy được một người. Cô lập tức gọi: “Đồng chí Triệu!”
Triệu Chí Cao đang chỉ huy máy xúc làm việc nghe có người gọi tên mình thì theo phản xạ quay lại liền thấy Trình Phương Thu đang đẩy xe kéo, vội chạy đến giúp cô đẩy xe tới khu để cơm như mọi khi.
“Bọn tôi đang bận lắm, chắc chưa ăn ngay đâu. Đồng chí Trình cứ đợi ở đây một chút.”
Nói xong Triệu Chí Cao liền rời đi.
Trình Phương Thu tìm một hòn đá sạch ngồi xuống đợi nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai đến ăn cơm lại thấy người đến đầu tiên là Đinh Tịch Mai đang mang cơm đến. Từ xa đã thấy bà đi cùng một người phụ nữ trung niên trông quen mặt, vừa đi vừa trò chuyện cười nói trông có vẻ định đi chỗ khác. Trình Phương Thu liền đứng dậy gọi:
“Mẹ!”
Nghe tiếng gọi, Đinh Tịch Mai nhìn theo âm thanh liền thấy Trình Phương Thu đang đứng dưới tán cây, mồ hôi nhễ nhại chẳng biết đã đợi bao lâu. Thấy vậy bà vội vàng lấy khăn tay đưa cho cô, xót xa kéo cô ngồi xuống lại.
“Ôi trời, lau mồ hôi đi con.”
Chiếc khăn tay của Trình Phương Thu vẫn còn ở chỗ Chu Ứng Hoài chưa kịp lấy về, muốn lau mồ hôi cũng không có gì để lau. Đinh Tịch Mai rõ ràng đã giải cứu cô kịp thời. Hai mẹ con nói với nhau vài câu rồi mới sực nhớ bên cạnh còn có một người phụ nữ.
“Đây là dì Hai Lý của con, mẹ gặp trên đường nên đi cùng luôn.”
Hai người chào hỏi nhau, Trình Phương Thu cũng nói vừa nãy thấy bà trông quen lắm, thì ra là dì Hai Lý. Nhắc đến người này, trong đầu Trình Phương Thu liền tự động bật lên thông tin về bà.
Người nổi tiếng trong làng với biệt danh ‘’bà mối'', rất thích se duyên cho người khác.
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra đã thấy Lý Lệ Phân cười tươi nói: “Trùng hợp thật đấy, con gái bà lại đang ở đây. Vậy thì để nó tự xem xem có ưng không?”
Vừa nói bà ta vừa lôi từ trong người ra một tấm ảnh, không nói không rằng liền nhét vào tay Trình Phương Thu. Cô còn chưa kịp phản ứng gì đã bị ép cầm lấy.
Tấm ảnh đen trắng trong tay đã cũ, có thể thấy là đã chụp từ lâu, các nếp gấp in hằn. Trong ảnh là một người đàn ông trẻ mặc quân phục, mặt chữ điền, lông mày rậm mắt to, vẻ ngoài chính trực rất hợp với hình tượng “bộ đội” trong lòng số đông.
“Người này vừa mới xuất ngũ năm ngoái, được nhận một đống trợ cấp. Bây giờ đang làm việc ở công xã, cha mẹ đều là nông dân, trong nhà còn có hai em trai và hai em gái.”
“Chỉ là hơi xa làng mình một chút, ở công xã bên cạnh nhưng giờ đi lại tiện mà, ngồi xe nửa tiếng là tới.”
Bao nhiêu thông tin dồn dập đổ xuống khiến đầu óc Trình Phương Thu như choáng váng. Cô còn chưa tiêu hóa kịp thì đã nghe thấy Đinh Tịch Mai và Lý Lệ Phân bắt đầu trò chuyện ngay trước mặt cô.
“Nghe thì cũng được đấy, chẳng biết tuổi tác thế nào?”
“Hơn con gái bà năm tuổi, hơn chút thì mới biết thương người! Ba mẹ người ta muốn con trai lấy vợ gần nhà nên không cho cưới trong quân đội, cứ kéo đến giờ.”
Đến đây thì Trình Phương Thu đã hoàn toàn hiểu ra – đây là đang giới thiệu đối tượng xem mặt cho cô!
“Khoan đã…”
Còn chưa kịp nói xong đã bị giọng oang oang của Lý Lệ Phân cắt ngang: “Cháu mau nhìn đi xem sao? Dì vất vả lắm mới tìm được cho cháu đấy, người khác dì còn chẳng thèm giới thiệu đâu!”
Nhưng mà cô đâu có cần! Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn nghĩ đến chuyện làm sao chinh phục Chu Ứng Hoài, mấy anh bộ đội gì đó – cô chẳng có hứng thú chút nào!
Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, đúng lúc ấy Lý Lệ Phân liếc thấy gì đó bằng khóe mắt liền tươi cười nói: “Đồng chí Chu, các cậu làm xong rồi à?”
Ba chữ ấy khiến Trình Phương Thu giật nảy mình, tấm ảnh trong tay không giữ vững thuận theo gió nhẹ nhàng rơi ngay xuống trước chân người vừa tới.