Câu chất vấn đầy nghiêm khắc ấy lập tức khiến Tôn Gia Dương nhớ lại cảnh tượng xấu hổ hồi sáng, nụ cười gượng gạo trên mặt suýt chút nữa không giữ nổi. Nhưng khi liếc thấy ánh mắt cảnh cáo từ Chu Ứng Hoài đứng bên cạnh, anh ta vẫn cố gắng gượng mở miệng nói:
“Đồng chí Trình, lần này tôi đến là để đặc biệt xin lỗi và bày tỏ sự hối hận.”
Nghe vậy Trình Phương Thu mới chú ý đến đống túi lớn túi nhỏ mà Tôn Gia Dương đang xách theo – vừa nhìn đã biết là mua vội ở hợp tác xã, bao bì còn mới nguyên, đặc biệt là quả dưa hấu xanh mướt cực kỳ nổi bật, sọc rõ ràng, chưa cần nếm cũng biết là dưa ngọt!
Đã lâu không được nếm vị trái cây “tử tế” là như thế nào, Trình Phương Thu theo bản năng nuốt nước bọt một cái nhưng rất nhanh đã thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tôn Gia Dương lạnh nhạt nói:
“Buổi sáng anh đã xin lỗi rồi, chấp nhận hay không là chuyện của tôi. Anh không cần phải xin lỗi nhiều lần, cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Chuyện đó thì…”
Tôn Gia Dương không ngờ Trình Phương Thu lại phản ứng như vậy, thoáng lúng túng nhưng nhớ ra điều gì, anh ta lập tức trấn tĩnh lại mở lời:
“Là tôi sai hoàn toàn, lời nói không đúng mực. Sau khi về tôi sẽ chủ động xin được học tập tư tưởng, chắc chắn sẽ nghiêm túc tự kiểm điểm nhận thức sai lệch và lạc hậu của mình.”
“Tôi biết tổn thương mà tôi gây ra cho cô là điều đã xảy ra, cho dù tôi có xin lỗi bao nhiêu lần thì cũng không thể vãn hồi được.”
“Mấy thứ này là một chút lòng thành của tôi. Cho dù đồng chí Trình không tha thứ cho tôi thì cũng xin hãy nhận lấy. Có thể bù đắp được phần nào, dù chỉ một chút cũng là tốt rồi.”
Nghe những lời đó, Trình Phương Thu không hề dao động chút nào, cô nheo mắt, ánh mắt nghi ngờ lướt qua lại giữa Tôn Gia Dương và Chu Ứng Hoài. Thực ra biểu hiện của Tôn Gia Dương rất bình thường, không dễ tìm ra sơ hở.
Thế nhưng kiếp trước cô đã ở trong ngành này quá nhiều năm, gặp đủ mọi loại diễn viên, từ những người chỉ đóng vai quần chúng đến cả những ảnh đế ảnh hậu từng đoạt vô số giải thưởng. Mấy chiêu trò nhỏ nhặt thế này sao có thể qua mắt cô?
Huống hồ cô không tin một người có thể thay đổi nhanh chóng đến vậy trong thời gian ngắn như thế. Hiện giờ anh ta có thể nói ra những lời đầy lý trí thế kia rõ ràng là có người đứng sau chỉ điểm. Mà người đó...
Ánh mắt Trình Phương Thu dừng lại trên người Chu Ứng Hoài. Sắc mặt anh thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình, đứng một bên làm một "người gỗ" đủ tiêu chuẩn, cứ như chỉ đơn giản đến để hộ tống Tôn Gia Dương.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với đồng chí Chu.”
“À, hả?” Tôn Gia Dương vốn tưởng rằng những lời vừa tình cảm vừa lý trí kia nói ra ai nghe cũng phải xúc động, anh ta còn chuẩn bị sẵn tâm lý để bắt tay giảng hòa với Trình Phương Thu. Ai ngờ cô lại đột ngột đề nghị muốn nói chuyện riêng với Chu Ứng Hoài?
Chuyện gì thế này?
Không chỉ anh ta, ngay cả Chu Ứng Hoài cũng bất ngờ liếc nhìn Trình Phương Thu. Khi thấy trong mắt cô ánh lên sự thấu suốt như nhìn thấu mọi thứ, tim anh chợt siết lại nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai người một trước một sau bước vào sảnh chính. Sau khi vào phòng, Trình Phương Thu dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy cửa, không khép kín hẳn nhưng đủ để che khuất tầm nhìn của Tôn Gia Dương khiến anh ta không thể thấy rõ tình hình bên trong.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ gỗ rải đều khắp căn phòng. Những hạt bụi li ti lơ lửng xoay tròn trong không khí không chốn dừng chân, sự yên tĩnh của buổi trưa khiến tiếng ve càng vang vọng rõ ràng.
Sảnh chính nhà họ Trình không lớn, chỉ đặt vài món đồ linh tinh cùng bàn ghế. Nam nữ độc thân đứng chung một phòng lại đối diện nhau, không khí lập tức trở nên mập mờ.
Chu Ứng Hoài siết chặt lòng bàn tay, vừa định mở lời phá vỡ bầu không khí thì thấy Trình Phương Thu đột nhiên bước đến gần. Sự tiếp cận bất ngờ khiến anh theo phản xạ lùi lại hai bước, bắp chân va vào ghế gỗ phát ra tiếng động chói tai.
“Cẩn thận.” Cô dường như cũng bị hành động đột ngột của anh làm giật mình, vội vàng đưa tay nắm lấy tay anh.
Tay của Chu Ứng Hoài không giống vẻ ngoài ôn hòa trái lại đầy vết chai, chỉ cần chạm nhẹ là cảm nhận được lớp da sần sùi – dấu tích của việc thường xuyên tiếp xúc với máy móc suốt bao năm.
Còn tay của cô thì hoàn toàn khác biệt, những ngón tay trắng trẻo mềm mại như thể chạm vào là vỡ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa dễ thương chẳng khác gì gốm sứ mỹ nghệ.
Một bên đen một bên trắng, một lớn một nhỏ, sự tương phản rõ rệt khiến chỗ tiếp xúc trở nên nóng rực. Chu Ứng Hoài khựng lại trong hơi thở, luống cuống ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của cô, bất chợt anh nhớ đến đôi mắt ngái ngủ không lâu trước đó.
Hình ảnh không đúng lúc ấy lại ập về khiến anh hoàn toàn rối loạn, chỉ có thể lúng túng rút tay về tránh ánh mắt của cô, giọng khàn khàn: “Tôi không sao, cảm ơn.”
Bàn tay to giấu sau lưng, ngón tay cái và trỏ cứ cọ xát vào nhau, không rõ là muốn xua tan cảm giác mềm mại còn vương lại hay đang hồi tưởng.
“Không sao là tốt rồi.” Trình Phương Thu chẳng mảy may nhận ra điều gì, nhìn dáng vẻ anh như thế lại hơi nghi hoặc chớp mắt.
Chỉ nắm tay một chút thôi mà, cần gì phản ứng lớn đến vậy?
Nhưng ngay sau đó nghĩ đến sự bảo thủ của thời đại này, Trình Phương Thu khẽ ho một tiếng, có phần chột dạ gãi gãi trán. Cô chỉ muốn nhân cơ hội tạo chút tiếp xúc thân thể để rút ngắn khoảng cách, ai ngờ anh lại thuần khiết đến thế?
Cô giấu tay ra sau lưng chuyển sang chủ đề chính: “Là anh bảo anh ta ta đến? Những lời kia cũng là anh dạy?”
Tuy là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Chu Ứng Hoài ngẩng đầu nhìn cô đầy kinh ngạc, sau khi suy nghĩ vài giây liền gật đầu, “Sao cô biết là tôi...”
“Dù sao tôi cũng biết.” Trình Phương Thu cắn môi dưới, giả vờ giận dỗi nhưng trong mắt lại là vẻ ấm ức khó che giấu, giọng cuối còn lẫn chút nghẹn ngào, “Anh... sao có thể như vậy?”
Sự thay đổi đột ngột này khiến Chu Ứng Hoài sững người. Trước khi đến đây anh đã nghĩ đến hàng loạt phản ứng của cô nhưng chưa từng tưởng tượng ra tình cảnh trước mắt. Ngẩn người hai giây, anh nhanh chóng nhận ra mình thông minh mà lại bị thông minh hại.
Việc anh làm chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.
“Xin lỗi, tôi chỉ là...”
Là người dẫn đầu nhiệm vụ lần này của xưởng cơ khí, anh để Tôn Gia Dương đến xin lỗi nhằm kịp thời dừng tổn thất, hàn gắn mối quan hệ ngăn chặn mọi khả năng ảnh hưởng đến danh tiếng của xưởng – cách làm này vốn không sai. Nhưng khi đối diện với đôi mắt đỏ hoe của cô gái ấy, anh bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình.
“Tôi không cần lời xin lỗi giả tạo của anh ta. Cho dù miệng anh ta nói thế, trong lòng chắc chắn vẫn nghĩ như cũ. Anh ta coi thường tôi, coi thường người nông thôn, định kiến ăn sâu trong xương sao có thể biến mất nhanh vậy?”
“Chẳng lẽ anh không biết dẫn anh ta đến chỉ khiến tôi càng khó chịu hơn sao?”
Nói đến đây, đôi mắt đào yêu kiều của cô đỏ ửng lên, giọt lệ lấp lánh đọng trên hàng mi như thể sắp rơi xuống nhìn anh với vẻ tội nghiệp khiến tim người ta cũng nhấp nhô theo như sắp tan vỡ.
Chu Ứng Hoài không sao giải thích được cảm xúc trong lòng, anh nhíu mày, trong khoảnh khắc không biết phải nói gì cho đúng.
Lúc này im lặng chẳng khác nào thừa nhận. Trình Phương Thu cụp mắt xuống, vẻ mặt không giấu được thất vọng thì thào hỏi: “Anh cũng coi thường tôi phải không?”
Anh chợt ngẩng phắt đầu lên, không suy nghĩ liền ngắt lời cô: “Không phải!”
Hai chữ bật thốt ra khiến cô lập tức mở to mắt, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Nhận ra mình lỡ lời, ánh mắt Chu Ứng Hoài trầm xuống, tim đập nhanh hơn, anh hít sâu một hơi, cố gắng giữ sự bình tĩnh thường ngày: “Chúng ta đều là nhân dân của quốc gia, không có gì khác biệt...”
“Tôi hiểu rồi.” Trình Phương Thu ngắt lời anh, cô cụp mi nhẹ giọng nói: “Các anh là đồng nghiệp, đứng về phía nhau là chuyện đương nhiên, tôi thì tính là gì chứ?”
“Các anh về đi, tôi sẽ không nói linh tinh bên ngoài đâu.”
Thấy vậy, Chu Ứng Hoài còn muốn nói gì đó nhưng đến miệng lại nuốt trở vào. Anh đẩy cửa bước ra, ánh nắng rọi vào khiến anh không thể mở mắt, phải chậm một chút mới tiếp tục đi về phía trước.
Chu Ứng Hoài biết chuyện này là do anh suy nghĩ chưa thấu đáo. Nhưng ban đầu anh chỉ muốn vẹn cả đôi đường – vừa bảo vệ danh tiếng xưởng cơ khí vừa lấy việc xin lỗi làm cách bù đắp cho cô cả về tinh thần lẫn vật chất.
Ngay từ đầu anh không hề có ý rắc muối lên vết thương của cô.
Thế mà cô lại hiểu lầm, giờ trong lòng cô anh chắc chắn là một kẻ ti tiện, vô liêm sỉ, ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân!
Sớm biết mọi chuyện thành ra thế này anh thà không xen vào còn hơn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt vốn đã khó coi của Chu Ứng Hoài lại càng đen hơn, cả người như ác quỷ từ địa ngục bò lên khiến người ta chẳng dám lại gần. Mà Tôn Gia Dương – kẻ khơi mào mọi chuyện – chỉ biết cố thu nhỏ sự tồn tại của mình sợ bị lôi ra làm nơi trút giận.
Ngay từ lúc Chu Ứng Hoài đen mặt bước ra khỏi nhà họ Trình, Tôn Gia Dương đã biết chuyện này hỏng rồi, mà còn là hỏng triệt để.
Hoảng hốt lo sợ, dù sợ hãi nhưng anh ta vẫn không nhịn được lên tiếng cầu cứu: “Anh Hoài, bây giờ em phải làm sao đây? Trình Phương Thu sẽ không thêm mắm dặm muối rồi đi rêu rao khắp nơi chứ?”
“Im miệng!” Nhìn thấy Tôn Gia Dương đến giờ vẫn chỉ nghĩ cho bản thân, gọi tên người khác thẳng thừng, nghĩ xấu cho người khác, Chu Ứng Hoài không khỏi nổi giận cau chặt mày.
Loại người như vậy giữ lại trong đội chỉ gây chuyện. Hơn nữa để anh ta ở đây, sau này Trình Phương Thu gặp lại cũng khó chịu, chi bằng đưa về tỉnh thành để xưởng giải quyết.
Nghĩ thông suốt, Chu Ứng Hoài đưa Tôn Gia Dương đến đội sản xuất tìm bí thư chi bộ và đại đội trưởng kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong buổi sáng đồng thời thay mặt xưởng cơ khí bày tỏ thái độ xử lý tích cực.
Vấn đề phân biệt giữa thành thị và nông thôn xưa nay vẫn là cái gai giữa hai bên. Nghe xong chuyện, hai người vừa phẫn nộ vừa khó chịu nhưng vì thân phận của đối phương nên không tiện nói nhiều. Thấy Chu Ứng Hoài chủ động xử lý Tôn Gia Dương, họ đều giơ hai tay tán thành, lập tức mở hồ sơ để anh đưa Tôn Gia Dương về tỉnh.
Ra khỏi đội sản xuất, Chu Ứng Hoài nghiêng đầu lạnh giọng bảo: “Về thu dọn đồ đạc đi, cậu quay lại xưởng, tôi sẽ xin điều người khác tới thay.”
Tôn Gia Dương mặt xám như tro, cố gắng mở miệng cầu xin nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Chu Ứng Hoài đầy tức giận và mệt mỏi, anh ta không dám nói gì nữa.
Tuy nhiên trong lòng lại thầm an ủi: So với việc lo ngay ngáy ở quê, về xưởng rồi tính tiếp vẫn tốt hơn. Bình thường mình làm việc không tệ, chẳng lẽ chỉ vì vài câu nói mà bị đánh giá tư tưởng và tác phong có vấn đề rồi bị đuổi à?
Hơn nữa về lại xưởng cùng lắm thì tìm chỗ dựa, chứ ở lại quê mới thực sự là chờ chết.
Mắt đảo qua lại, Tôn Gia Dương cũng không còn phản đối chuyện quay lại xưởng nữa. Anh ta nhanh chóng thu dọn hành lý, leo lên xe kéo về huyện vội vàng quay về tỉnh thành.