Những lời cô nói khiến tất cả mọi người đều sững sờ, càng khiến người bị mắng mặt đỏ tai tía hồi lâu không thốt nên lời. Nhưng thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, nhất thời anh ta cũng không chịu cúi đầu nhận sai, ngược lại vì bị một người phụ nữ quê mùa mắng cho mất hết thể diện mà tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Nếu chuyện này mà truyền về nhà máy, anh ta còn mặt mũi nào làm người nữa?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tôn Gia Dương vẫn nghiến răng giận dữ cãi cố:
“Tôi hoàn toàn không có ý đó! Đồng chí sao lại chuyện bé xé ra to vu oan cho người khác thế?”

“Có vu oan hay không trong lòng anh tự biết rõ! Người nông thôn chúng tôi cũng không dễ bị bắt nạt vậy đâu. Nếu anh không xin lỗi, tôi sẽ đi tìm bí thư và đại đội trưởng đến hỏi rõ xem lãnh đạo các anh dạy dỗ tư tưởng kiểu gì cho cấp dưới!”

Nói xong Trình Phương Thu ném giẻ rửa chén trong tay xuống xoay người định bước ra ngoài.

Không ngờ cô trông dịu dàng dễ gần là thế đến lúc có chuyện lại là kiểu người cứng rắn không chịu lép vế, chẳng dễ bị dắt mũi chút nào. Tôn Gia Dương hoảng hốt, theo bản năng liếc nhìn cấp trên của mình là Chu Ứng Hoài, chỉ thấy đối phương mặt mày âm trầm nghiêm giọng quát:

“Cậu vừa rồi nói gì mười mấy đôi tai ở đây đều nghe rõ rành rành, còn không mau xin lỗi đồng chí Trình!”

Thời nay vấn đề tư tưởng chính trị là chuyện hệ trọng hàng đầu. Nếu để sự việc ầm ĩ lên chắc chắn anh ta không gánh nổi hậu quả.

Huống hồ Chu Ứng Hoài xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc công minh, đợi đến khi quay về tỉnh thành thể nào anh cũng sẽ báo cáo sự việc đầy đủ với cấp trên. Bị kiểm điểm tư tưởng hay phê bình giáo dục còn là chuyện nhỏ, chứ nếu mất đi vị trí mới được chuyển chính thức không lâu này thì đúng là lỗ nặng.

Nghĩ tới đây mặt Tôn Gia Dương lập tức trắng bệch, không màng đến thể diện nữa lắp bắp gọi Trình Phương Thu lại, không còn chút nào dáng vẻ ngang ngược vừa rồi:
“Đồng chí Trình, xin lỗi, là tôi diễn đạt không rõ ràng, mong cô rộng lượng bỏ qua tha thứ cho tôi được không?”

Trình Phương Thu lạnh lùng liếc anh ta một cái, không nói lời nào nhưng cũng dừng bước quay lại bếp tiếp tục công việc của mình.

Cục diện bỗng chốc rơi vào một khoảng im lặng kỳ quái, Tôn Gia Dương đứng chết trân tại chỗ không biết mọi chuyện coi như đã xong hay chỉ là sự yên lặng trước cơn bão.

Cái tình cảnh bị bày ra trước mắt bao người, tiến thoái lưỡng nan thế này thực sự quá mức ngượng ngùng, quá mức dằn vặt. Mãi đến giờ phút này anh ta mới hối hận vì sao lúc nãy lại buông lời châm chọc tùy tiện phán xét người khác.

“Lát nữa đến gặp tôi một mình.” Chu Ứng Hoài thu ánh mắt từ bóng lưng của Trình Phương Thu lại, đôi mắt sắc lạnh như dao găm nhìn chằm chằm vào Tôn Gia Dương tỏa ra một luồng khí lạnh cuồn cuộn.

“Vâng.”
Tôn Gia Dương đáp lại một cách ngượng ngập, cúi đầu không dám ngẩng lên, ăn vội vài miếng cơm rồi vội vàng rời bàn.

Một bữa cơm từ náo nhiệt rôm rả chuyển thành lạnh nhạt ảm đạm, trong lòng ai nấy đều thấy khó chịu, nhất là nếu chuyện này mà lan ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của dân làng đối với nhóm kỹ thuật viên bọn họ.

Vốn dĩ về nông thôn công tác là việc tốt, tuy vất vả nhưng được nhận trợ cấp lại có thêm danh tiếng tốt. Vậy mà ai ngờ Tôn Gia Dương lại buông lời không đúng mực còn bị chính đương sự nghe thấy.

Giờ thì chẳng biết việc tốt có biến thành việc xấu không.

Điều đáng lo nhất là họ còn phải ở lại làng thêm hơn một tháng nữa. Nếu có dân làng vì chuyện này mà gây khó dễ thì...

Nghĩ đến đây mọi người không khỏi bắt đầu oán trách Tôn Gia Dương, vừa lầm bầm vừa định mang bát đũa bỏ vào chậu gỗ như thường ngày thì thấy dì Hà - người luôn hiền hòa dễ mến - lại thẳng tay giành lấy chậu trừng mắt với họ không chút khách khí.

“Bát của ai thì người đó rửa.” Dứt lời bà còn lẩm bẩm rất nhỏ tiếng, “Ôi trời ơi, mấy người thành phố cũng mặt dày thật đấy, còn bắt một bà dì quê mùa què chân như tôi rửa bát hộ, hừ!”

Một câu nói khiến mặt mấy chàng trai đỏ ửng lên như bị tát, thật sự là oan uổng mà, rõ ràng là bị vạ lây nhưng nhìn dáng vẻ dì Hà đang nổi giận, bọn họ chỉ đành ỉu xìu xếp hàng đi rửa bát bên giếng.

Dì Hà chỉ phụ trách nấu nướng, không phụ trách rửa bát hay dọn dẹp, lúc đầu là bà tốt bụng nên mới giúp họ rửa bát. Ai ngờ người ta lại nói xấu sau lưng coi thường những “người quê mùa” như bà!

Dì Hà tức đến mức ném mạnh chậu xuống đất, những lời vừa rồi bà cũng nghe thấy cả. Đặt bản thân vào vị trí bất kỳ người phụ nữ nào khác nghe người khác bình luận như thế, thử hỏi ai mà không thấy khó chịu, huống chi đó lại là người trong cuộc.

Bà cũng có con gái trạc tuổi như vậy vì thế nhìn Trình Phương Thu lúc này trong lòng không khỏi dâng lên một tia thương xót. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, thành kiến ban đầu của bà đối với cô cũng đã tan biến.

“Thu dọn xong thì về sớm nghỉ ngơi đi, trưa quay lại là được rồi. Mấy lời đó đừng để trong lòng.”

Nghe vậy Trình Phương Thu quay đầu lại, miễn cưỡng cong khóe môi, đáp: “Vâng.”

Cô thu dọn xong bếp, rửa tay sạch sẽ, mặt không biểu cảm gật đầu chào những người khác sau đó rời khỏi điểm tập trung của thanh niên trí thức. Dáng vẻ điềm nhiên khoan thai ấy lại càng khiến người khác thấy bản thân mình thật nhỏ nhen.

Ai nấy đều tưởng cô sẽ vì chuyện này mà giận lây sang họ, ai dè hoàn toàn ngược lại, cô thậm chí còn mỉm cười với họ!

Trời mùa hè vẫn oi ả như cũ, Trình Phương Thu chỉnh lại chiếc nón lá đội trên đầu, cố gắng đi dưới bóng cây để tránh ánh nắng gay gắt. Cô cắn môi, trong đầu cứ lặp lại những lời mình vừa nói khi nãy. Hành động của cô hôm nay hoàn toàn khác với hình tượng mềm mỏng yếu đuối trước giờ, liệu Chu Ứng Hoài – một người thông minh như vậy – có nhận ra trước đây cô toàn giả vờ không?

Nhưng người kia nói chuyện quá đáng như thế, cô không hề hối hận vì đã phản kích.

Thôi kệ, thay vì suy nghĩ lung tung không ngớt chi bằng trực tiếp đi tìm người trong cuộc để hỏi cho rõ. Nghĩ vậy tâm trạng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn, nhất là bây giờ không phải làm việc có thể về nhà ngủ bù một giấc, trưa lại dậy nấu bữa cơm rồi nghỉ cả buổi chiều. So với những ngày bận rộn đi cắt cỏ heo trước đây thì bây giờ đúng là sống như tiên.

Về đến nhà, những người khác đều đi học, đi làm, chỉ còn mỗi mình cô, yên tĩnh thoải mái rất hợp để ngủ!

Chỉ là cô mới chợp mắt được một lúc, ngoài sân đã vang lên tiếng gọi.

“Đồng chí Trình, cô có nhà không?”

Đang ngủ say, Trình Phương Thu lờ mờ nghe thấy ai đó gọi mình, không khỏi nhíu mày bực bội trở mình, vùi mặt vào gối muốn trốn tránh hiện thực. Thế nhưng người bên ngoài không nghe thấy phản hồi, lại thử gọi thêm một tiếng.

“Đồng chí Trình?”

Giọng nam rõ ràng rơi vào tai, Trình Phương Thu bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, ngẫm lại một hồi, cô lập tức mở bừng mắt ngồi bật dậy rồi mở cửa phòng ra liền thấy ngoài cổng sân có hai bóng người, người đi đầu không ai khác chính là Chu Ứng Hoài.

Cô còn chưa kịp đi tìm anh, sao anh lại chủ động tìm đến?

“Chu Ứng Hoài?”

Tiếng “cót két” của cánh cửa gỗ khiến anh chú ý, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau giữa không trung, anh lại lập tức dời mắt đi rồi nhanh chóng đẩy người phía sau một cái.

“Gì... gì thế?”

Tôn Gia Dương ngơ ngác bị đẩy xoay người một cách bất ngờ, theo phản xạ định quay đầu lại nhưng bị Chu Ứng Hoài đè chặt, anh quá mạnh, anh ta thử quay người mấy lần vẫn không nhúc nhích được đành bỏ cuộc. Nghĩ đến mục đích đến đây, Tôn Gia Dương lập tức trở nên ngoan ngoãn, Chu Ứng Hoài nói gì anh ta cũng gật, không dám phản kháng.

“Đừng động đậy.”

Chu Ứng Hoài hít sâu một hơi, dường như phải cố gắng kiềm chế lắm mới giữ được nhịp thở ổn định. Bàn tay thon dài siết chặt thành nắm đấm vì quá sức mà hơi run lên. Dù vậy trước mắt anh vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa lỡ nhìn thấy.

Trắng trắng, tròn tròn…

Và một đôi chân dài quyến rũ khó quên, dưới lớp vải mỏng manh là nơi anh chưa từng thấy qua.

Chắc cô đang ngủ, trong nhà không có ai, trời lại nóng nên ăn mặc có phần tùy tiện. Quần dài không thấy đâu, thân trên chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng rộng thùng thình, không mặc áo lót, mấy chiếc nút áo còn cởi bung vài cái chẳng che được gì.

Cứ thế mà ngái ngủ, chẳng chút đề phòng mà mở cửa gọi tên anh một cách ngọt ngào.

Từ “đồng chí Chu” và “anh Hoài” ngày thường đã bị thay bằng họ tên đầy đủ, vậy mà chẳng thấy xa cách, ngược lại còn mang theo vài phần thân mật mơ hồ khó tả.

Dây thần kinh kìm nén trong đầu như sắp đứt phựt, trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Ứng Hoài dần hiện lên một tia đỏ thẫm khiến mặt hồ tĩnh lặng trong lòng anh dậy sóng dữ dội, nảy sinh ham muốn chiếm đoạt, sở hữu, ghen tuông...

Những cảm xúc khó gọi tên ấy như muốn bức anh đến điên dại, lực tay anh siết Tôn Gia Dương càng lúc càng mạnh, giọng khàn khàn như từ kẽ răng rít ra: “Cậu... thấy rồi?”

“Cái gì? Thấy cái gì cơ?” Tôn Gia Dương chớp mắt khó hiểu, không biết Chu Ứng Hoài bị gì. Lực trên vai lớn đến mức như muốn bóp nát xương anh ta, đau đến mức anh ta phải nhăn mặt r*n rỉ: “Anh Hoài, em biết em sai rồi, chẳng phải em đến để xin lỗi đây sao?”

Ý là: Làm ơn buông tay ra đi được không?

Tiếc là Chu Ứng Hoài hoàn toàn chẳng để tâm đến anh ta. Nghe xong câu đầu tiên liền chắc chắn anh ta chẳng thấy gì cả, thở phào nhẹ nhõm định dẫn người rời đi thì sau lưng vang lên giọng nói mềm mại quen thuộc.

“Đồng chí Chu?”

Có lẽ vì bị “chấn thương” lần trước nên lần này Chu Ứng Hoài quyết không dám quay đầu, sợ lại thấy cảnh tượng dễ khiến người ta mất lý trí kia. Anh nuốt nước bọt, còn đang lo không biết ứng đối ra sao thì cảm thấy có người nhẹ nhàng vỗ lên vai mình sau đó một gương mặt xinh đẹp như hoa hiện ra từ phía trước.

Cô đã mặc chỉnh tề, mái tóc rối được buộc gọn thành đuôi ngựa thấp thả sau lưng.

Trình Phương Thu chớp hàng mi dài, đôi mắt đào nhìn anh mấy giây rồi như sực nhớ gì đó, ngượng ngùng cúi đầu, hai má ửng đỏ. Cô khẽ ho, nhẹ giọng nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao? Hay là... vào nhà nói đi?”

“Có chuyện thật.” Chu Ứng Hoài nuốt nước bọt, cuối cùng cũng buông tay khỏi Tôn Gia Dương, đứng thẳng người ngay ngắn, ánh mắt không dám liếc nhìn cô lại cảm thấy nói chuyện mà không nhìn vào mắt đối phương thì bất lịch sự, hai luồng suy nghĩ giằng co khiến anh trông vô cùng ngốc nghếch.

Dáng vẻ ấy khiến Trình Phương Thu bật cười, cô cắn môi nén cười, mân mê ngón tay, lại mời: “Vào trong nói chuyện đi? Ngoài này nóng lắm.”

Hai người đều hiểu rõ điểm ngại ngùng của đối phương nhưng không ai nói toạc ra. Một bầu không khí mập mờ khó tả từ từ lan tỏa lên men trong không gian.

Tôn Gia Dương đứng bên, tay xách đống đồ nặng trĩu nhìn Chu Ứng Hoài rồi lại nhìn Trình Phương Thu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Ờm…”

Anh ta chưa kịp dứt câu đã thấy Trình Phương Thu – vừa rồi còn như một đóa hoa xinh đẹp – lập tức sa sầm nét mặt như vừa mới nhận ra sự có mặt của anh ta, giọng lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play