Sáng hôm sau, ánh bình minh vừa le lói Trình Phương Thu đã bị gọi dậy. Cô nhanh chóng rửa mặt chải đầu, ăn vội bữa sáng rồi vội vàng đến đội sản xuất để báo danh. Vì trời còn sớm nên suốt dọc đường hầu như chẳng gặp mấy ai.

Trụ sở làm việc trong thôn là một dãy nhà cấp bốn chia thành nhiều phòng nhỏ làm văn phòng cho các cán bộ thôn. Trên tường được sơn nổi bật bằng sơn đỏ mấy chữ lớn "Phục vụ nhân dân", khí thế thời đại tràn ngập khiến Trình Phương Thu không khỏi đưa mắt nhìn thêm vài lần.

Văn phòng của đại đội trưởng nằm ở gian trong cùng. Cô lễ phép gõ cửa gọi: “Đại đội trưởng ạ!”

Mạnh Tín Phi cũng vừa mới đến không lâu. Nghe thấy tiếng gọi, ông theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy Trình Phương Thu đến đúng giờ thì không khỏi hài lòng gật đầu, đặt bút xuống, chụp lấy chiếc mũ màu xanh quân đội trên bàn rồi vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đi thôi.”

“Vâng ạ.”

Hai người trước tiên đến gặp người ghi công điểm và kế toán để báo cáo tình hình sau đó đi thẳng đến điểm tập trung của thanh niên trí thức.

Ban đầu điểm tập trung này không có người chuyên nấu ăn, mọi bữa ăn đều do các thanh niên trí thức tự túc. Lần này là do cấp trên đặc biệt sắp xếp nhằm chăm lo cho các kỹ thuật viên xuống nông thôn hỗ trợ. Các nhu yếu phẩm như lương thực, củi đốt đều do công xã cung cấp.

So với việc ra đồng lao động, nấu ăn trong bếp vừa nhẹ nhàng lại dễ dàng hơn nhiều, không bị ai quản lý, chỉ cần lo ba bữa ăn mỗi ngày cho các kỹ thuật viên là xong, thời gian còn lại muốn làm gì cũng được. Quan trọng nhất là trong thời gian này vẫn được tính công điểm đầy đủ, đúng là một chuyện tốt hiếm có.

Khi ấy để tranh giành vị trí này, phụ nữ trong thôn suýt nữa đánh nhau to. Cuối cùng vẫn là bí thư chi bộ thôn và đại đội trưởng cùng nhau quyết định chọn Hà Sinh Huệ, người có kinh nghiệm đảm nhận trọng trách. Trước đây bà ấy từng phụ trách nấu cơm tập thể, trong việc này không ai có thể vượt qua bà, những lời dị nghị cũng vì thế mà dần lắng xuống.

Thế nhưng nấu cơm chưa được mấy ngày Hà Sinh Huệ lại bất ngờ trượt ngã gãy chân, bất đắc dĩ phải chọn thêm một người khác vào bếp phụ giúp. Dù sao cũng không thể để các kỹ thuật viên phải nhịn đói được đúng không?

Chỉ là không ai ngờ được cơ hội hiếm hoi này lại bị Trình Phương Thu chộp được!

Khi bọn họ đến nơi các kỹ thuật viên còn chưa thức dậy, trong bếp chỉ có một mình Hà Sinh Huệ đang tập tễnh bận rộn, chân phải của bà bị thương còn quấn nẹp gỗ, đi lại rất bất tiện trông cực kỳ cồng kềnh.

Trình Phương Thu lập tức bước tới giúp đổ cả rổ khoai tây vào chậu nước, mỉm cười nói:
“Dì để cháu làm cho.”

Nghe vậy Hà Sinh Huệ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt trắng trẻo xinh xắn, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước vẫn không khỏi trợn to mắt. Bà không ngờ đại đội trưởng thật sự để Trình Phương Thu tới giúp – kiểu dáng vẻ yếu đuối, yểu điệu này nhìn thế nào cũng không giống người biết nấu ăn. Thật ra so với nấu ăn thì trông cô càng không giống người biết làm việc nặng.

Theo suy nghĩ của Hà Sinh Huệ, loại phụ nữ xinh đẹp kiều diễm như thế này chẳng khác gì tiểu thư con nhà tư sản hồi xưa, cái gì cũng không biết làm, chỉ hợp để nuôi trong nhung lụa. Tiếc là sinh không đúng chỗ, vào một vùng quê nghèo khó như họ thì có đẹp đến mấy cũng không thoát được số phận phải lao động.

Trong lòng nghĩ ngợi lung tung một lúc lâu, Hà Sinh Huệ mím môi miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Vậy thì cảm ơn đồng chí Trình nhé.”

Nói xong ánh mắt bà lại lượn mấy vòng trên khuôn mặt Trình Phương Thu, cuối cùng âm thầm thở dài trong bụng: Cầu trời đừng kéo chân sau là được rồi!

Trình Phương Thu tất nhiên không phải giun trong bụng người ta, không biết bà ấy đang nghĩ gì nhưng chỉ nhìn nét mặt cũng đoán được đôi phần, cô khẽ bĩu môi trong lòng nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề suy giảm.

“Không cần khách sáo, đây là việc cháu nên làm.”

Mạnh Tín Phi thấy bầu không khí giữa hai người họ khá hòa hợp, hài lòng gật đầu nhưng vẫn không quên dặn dò:
“Thời gian này hai người giúp đỡ nhau nhé, có chuyện gì thì cứ đến đội tìm tôi. Tôi còn phải ra đồng, có việc cần làm, tôi đi trước đây.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau đồng loạt gật đầu đáp lại. Sau khi tiễn Mạnh Tín Phi rời đi, bầu không khí bỗng trở nên có chút gượng gạo và căng thẳng. May mà còn nhiều việc cần làm, không đến mức phải đứng nhìn nhau ngại ngùng, họ nhanh chóng bàn bạc phân công công việc rồi bắt đầu làm.

Vì Hà Sinh Huệ đi lại khó khăn nên bà đảm nhận việc ngồi rửa rau và nhóm bếp còn Trình Phương Thu phụ trách đứng cắt rau và nấu ăn.

Tuy là lần đầu phối hợp nhưng lại rất ăn ý, hiệu suất cao hơn bình thường rất nhiều. Chẳng bao lâu sau họ đã nấu xong phần cơm cho hơn chục người.

Suất ăn chuẩn bị cho các kỹ thuật viên trong làng không thể gọi là tệ nhưng cũng chẳng phải quá ngon, ít nhất thì cũng tốt hơn so với bữa cơm của dân làng. Thực đơn hôm nay gồm một nồi lớn canh cà chua trứng, một chậu khoai tây xào, một chậu cà tím xào ớt và bánh ngô.

Toàn là món ăn dân dã nhưng Trình Phương Thu rất chăm chút khi bày biện. Nước canh văng ra quanh nồi đều được lau sạch bóng, bánh ngô cũng được xếp ngay ngắn, đặt lên bàn trông vừa sạch sẽ vừa hấp dẫn, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.

Đặc biệt là món canh cà chua trứng, sắc đỏ và vàng phối hợp hài hòa đẹp mắt. Hà Sinh Huệ không nhịn được liếc nhìn mấy lần. Trong làng hầu hết mọi người đều tiếc trứng vì có thể mang ra hợp tác xã đổi lấy tiền. Nhà bà cũng vậy nên lúc này ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của trứng gà, bà không kìm được nuốt nước miếng, trong lòng cũng bắt đầu nhìn Trình Phương Thu bằng con mắt khác.

Nói thật ban đầu để Trình Phương Thu đứng bếp, bà có ý muốn xem trò cười, mong thấy cô lúng túng rồi tiện thể đề nghị đại đội trưởng đổi người giúp đỡ có năng lực hơn.

Ai dè người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Trình Phương Thu thật sự có thể một mình làm hết ngần ấy món mà còn đủ sắc hương vị. Còn về hương vị ra sao phải chờ đám kỹ thuật viên kén ăn kia đánh giá.

Nói Tào Tháo Tào Tháo tới, cửa bếp vang lên tiếng bước chân lộn xộn, một đám đàn ông ngáp ngắn ngáp dài bước vào, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy. Người đi đầu còn đang lau mồ hôi trên trán, hơi thở gấp gáp.

“Anh Hoài, sao anh không gọi em chạy cùng vậy?” – Triệu Chí Cao nhăn mặt nhăn mũi nhìn Chu Ứng Hoài đầy vẻ oán trách.

Đối phương lạnh nhạt liếc anh ta:
“Ngủ như con heo chết, gọi ba lần còn không tỉnh.”

Triệu Chí Cao vừa định cãi lại thì chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ ngọt ngào vang lên phía trước, theo âm thanh nhìn tới liền thấy Trình Phương Thu đang đứng, tay che miệng cười, mắt cong cong như trăng non khiến căn bếp vốn yên ắng bỗng chốc bừng sáng.

“Đồng… đồng chí Trình?” – Triệu Chí Cao lập tức đỏ bừng mặt, biết cô đang cười mình.

Tiếng gọi ấy cũng khiến đám đồng chí nam còn đang mơ màng tỉnh táo hẳn, ai nấy thẳng lưng rướn cổ nhìn về phía Trình Phương Thu đang mỉm cười bên bàn ăn.

Dù là trong khung cảnh giản dị, cô vẫn nổi bật rạng rỡ. Mặc áo hoa trắng xanh nhỏ cùng quần dài đen, mái tóc dài đen mượt được tết thành bím buông trước ngực, gió khẽ thổi qua bên tai làm vài sợi tóc rối bay bay khiến ngũ quan sắc sảo vốn mang tính công kích trở nên dịu dàng dễ gần hơn.

Sao bọn họ lại quên mất hôm nay chính là ngày đồng chí Trình đến nấu cơm cho họ cơ chứ!

Một cô gái xinh đẹp thế này nấu cơm cho mình, nghĩ thôi đã thấy sướng, khóe miệng ai nấy đều bất giác cong lên, trong lòng cũng càng thêm mong chờ tài nghệ của cô.

“Mau ăn cơm đi, tôi vừa nấu xong còn nóng hổi đấy.” – Trình Phương Thu nhìn thẳng vào Chu Ứng Hoài, giọng nói vừa thẳng thắn vừa nhiệt tình, đôi mắt to cong cong như trăng lưỡi liềm, cô không ngờ người nhìn như tiên giáng trần như anh cũng biết đùa cợt người khác.

Sự đối lập này khiến anh không còn xa cách nữa mà lại tăng thêm vài phần quyến rũ.

Chu Ứng Hoài bị cô bắt gặp mình trêu ghẹo Triệu Chí Cao, tai bất giác ửng đỏ, nhìn thấy ánh cười trong mắt cô sắp tràn ra, anh khẽ ho một tiếng, vội vàng cụp mắt, giống như trốn chạy mà đi lấy hộp cơm rồi ngồi vào bàn.

Bàn tròn lớn kín chỗ, mọi người lập tức chú ý đến chén đũa không còn lộn xộn như trước, mặt bàn cũng sạch bóng không còn dầu mỡ, nhìn là biết có người dọn dẹp cẩn thận.

Món ăn cũng khác hẳn. Họ không nói được cụ thể khác chỗ nào nhưng trước kia nhìn là đã hết muốn ăn còn bây giờ thì vừa nhìn đã muốn nuốt nước miếng.

Ai cũng nghĩ tới Trình Phương Thu, ánh mắt sáng rực không chờ nổi mà gắp thử.

So với họ, Chu Ứng Hoài vẫn giữ được bình tĩnh bởi hôm qua anh đã nếm qua món súp nấm thông độc nhất vô nhị cô nấu.

“Ngon thật! Khoai tây xào vừa vặn, không mềm không cứng!”

“Cà tím mới ngon nè! Ăn với bánh ngô thơm hết chỗ chê! Không ngờ tay nghề đồng chí Trình lại giỏi thế, sao không để cô ấy đến nấu từ sớm nhỉ? Tôi nói thật, lấy vợ phải lấy kiểu như đồng chí Trình, vừa đẹp vừa đảm đang.”

“Đồng chí Trình thì tốt đấy nhưng cách chỗ tụi mình xa quá...”

Câu này nói khéo, “xa” ở đây không chỉ là khoảng cách địa lý mà còn là thân phận.

Người kia tiếp tục nhỏ giọng cảm thán:
“Haizz, giá mà đồng chí Trình không phải là cô gái quê thì tốt biết mấy. Xinh đẹp, đảm đang cũng chẳng bằng đầu thai tốt. Người quê cuối cùng vẫn chẳng lên được mặt bàn.”

Lời vừa dứt, Chu Ứng Hoài bỗng cau mày ném đũa xuống, sắc mặt lạnh tanh:
“Câm miệng!”

Nói xong theo phản xạ anh nhìn về phía dáng người đang đứng cạnh bếp. Cô dường như đang rửa nồi nhưng thực tế động tác tay đã dừng từ lâu, rõ ràng đã nghe hết những lời họ nói.

Chu Ứng Hoài siết chặt tay, định nói gì đó thì thấy dáng người mảnh mai kia đột ngột xoay người lại, quay mặt về phía họ lớn tiếng tuyên bố:

“Gái quê thì sao? Ăn gạo nhà anh à?”

“Chủ tịch đã nói mọi người đều bình đẳng, thành thị hay nông thôn đều không phân biệt đối xử, sao đến miệng anh lại có đẳng cấp?”

“Tôi là người nông thôn, tôi tự hào. Chín phần mười dân số nước ta đều là người nông thôn. Nếu không có nông dân thì làm gì có cuộc sống sung túc bây giờ?”

“Anh còn đang ăn gạo do nông dân trồng mà dám mở miệng nói mấy lời như vậy, thật là không biết xấu hổ!”

“Tư tưởng của anh quá lạc hậu, có vấn đề!”

Người con gái tưởng chừng yếu đuối ấy đối mặt với một người đàn ông to cao hơn mình vẫn không hề sợ hãi, thậm chí dũng cảm phản kích, từng câu rõ ràng mạnh mẽ.

Cả người cô như đang phát sáng khiến Chu Ứng Hoài không thể rời mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play