“Anh Hoài, đồng chí Trình đến tìm anh có chuyện gì thế? Sao em ngửi thấy mùi canh gà đâu đây.”
“Anh Hoài nhà mình đúng là có sức hút ghê gớm, ở nhà máy thì bao nữ đồng chí tranh nhau lấy lòng còn chưa đủ, đến tận nông thôn rồi mà vẫn có người theo đuổi.”
Một đám thanh niên ríu rít trêu chọc làm cả sân náo nhiệt hẳn lên.
Thế nhưng Chu Ứng Hoài lại không hề tỏ ra đắc ý như những người đàn ông khác, trái lại sắc mặt dần trầm xuống. Anh lạnh lùng liếc qua từng người một, không cần nói gì thêm, chỉ chốc lát sau trong sân lập tức yên tĩnh trở lại.
Cuộc sống thoải mái tự do nơi nông thôn khiến bọn họ suýt nữa quên mất rằng người đàn ông trước mặt chính là “Diêm Vương mặt lạnh” nổi tiếng ở nhà máy—ngoài lạnh trong nóng là thật nhưng một khi nghiêm túc thì cũng đáng sợ không kém.
Với vị lãnh đạo này, mọi người vừa sợ vừa phục.
“Đồng chí Trình đến cảm ơn vì chuyện trên núi hôm nay. Các cậu ở đây đồn đoán linh tinh về nữ đồng chí như vậy thấy có thích hợp không?”
“Không thích hợp!” Triệu Chí Cao là người đầu tiên nhảy ra hưởng ứng. Vừa nãy anh ta cũng chỉ là bị kích động nên mới cùng người khác đùa giỡn, giờ thì vừa hối hận vừa sợ hãi, lập tức đứng ra hô hào mọi người tiếp tục làm việc.
Những người khác cũng ý thức được bản thân đã đùa quá trớn, ai nấy đều im thin thít cắm đầu làm việc.
Chu Ứng Hoài thu ánh mắt lại xoay người bước vào nhà bếp. Trên bàn ăn là một bát canh gà còn nóng hổi, nước canh vàng óng ánh tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, từng miếng thịt gà và nấm thông đều được nước dùng đậm đà bao phủ.
Anh ngồi xuống cầm thìa hớp một ngụm canh trôi từ cổ họng xuống dạ dày, cảm giác ấy chỉ có người từng nếm mới hiểu được. Trong mắt Chu Ứng Hoài thoáng hiện lên chút ngỡ ngàng sau đó không kìm được mà gắp một miếng thịt gà—mềm tan, thơm ngậy, vừa vào miệng đã bùng nổ vị ngon khó tả.
Còn cả nấm thông mang một mùi thơm tươi đặc trưng, là món quà quý giá mà thiên nhiên ban tặng.
Chu Ứng Hoài rũ mi mắt xuống, trong đôi mắt dần dần dâng lên một nụ cười nhàn nhạt.
….
Trình Phương Thu ôm hộp cơm và hộp thiếc tung tăng nhảy chân sáo trở về nhà. Chỉ cần nghĩ tới phản ứng của Chu Ứng Hoài lúc nãy cô đã thấy vui không tả nổi, khóe môi cứ cong lên mãi không chịu hạ xuống.
“Mẹ ơi, con về rồi!” Vừa bước qua cổng Trình Phương Thu đã cao giọng gọi. Nghe thấy tiếng đáp lại từ trong bếp, cô liền vội mang hộp cơm vào trước. Đinh Tịch Mai vươn tay nhận lấy, thấy con gái vui vẻ như vậy cũng bị nụ cười rạng rỡ ấy lây sang, khẽ nhếch môi hỏi: “Đưa được rồi à?”
Vừa dứt lời, thấy Trình Phương Thu gật đầu, tảng đá trong lòng bà mới tạm yên xuống. Nhưng ánh mắt bà lập tức bị thu hút bởi chiếc hộp thiếc to trong tay con gái, ngạc nhiên hỏi: “Thu Thu, cái này ở đâu ra thế?”
“Đồng chí Chu cho con đó.” Trình Phương Thu đặt hộp thiếc lên bàn, vẻ ngoài tinh xảo của nó hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh đơn sơ quanh phòng.
“Cái này làm sao mà nhận được, mau mang trả lại cho người ta.” Đinh Tịch Mai nghĩ chắc con mình còn nhỏ, chưa từng thấy qua đồ quý giá, tưởng là món đồ bình thường nên mới nhận bừa. Nhưng bà thì khác—hồi nhỏ từng có thời gian sống trong điều kiện khá giả nên chỉ liếc qua một cái đã biết đây tuyệt đối không phải món đồ rẻ tiền.
Trình Phương Thu đã sớm đoán được Đinh Tịch Mai sẽ có thái độ như vậy, cô uống một ngụm nước rồi mới chậm rãi thuật lại nguyên văn lời của Chu Ứng Hoài.
“Anh ấy nói mấy thứ đó chẳng đáng bao nhiêu, còn không bằng canh gà con nấu.”
“Cái này…”
Nghe con gái nói vậy, Đinh Tịch Mai không nhịn được đỡ trán nhưng cũng hiểu rõ ý của Chu Ứng Hoài.
Anh thanh niên này đúng là khách sáo quá mức, đến một chút lợi nhỏ cũng không muốn nhận. Nhưng mục đích ban đầu của họ khi mang canh gà đến là để cảm ơn anh đã cứu giúp, hoàn toàn không có ý gì khác. Kết quả không ngờ đối phương lại còn gửi quà đáp lễ, giờ thì đúng là càng lúc càng khó xử lý rồi.
Đinh Tịch Mai khẽ thở dài nhìn chiếc hộp thiếc trên bàn, chỉ cảm thấy nó giống như củ khoai nóng bỏng tay. Có thể đối với đồng chí Chu mà nói món quà này chẳng đáng nhắc đến nhưng với gia đình họ thì lại là thứ hiếm có khó tìm.
“Mẹ ơi, cái gì vậy? Đồ ăn hả?”
Lúc này Trình Học Tuấn từ ngoài chạy vào, ánh mắt cứ dán chặt vào cái hộp thiếc, nhìn qua nhìn lại cũng không hiểu nổi những dòng chữ loằng ngoằng kia viết gì.
Nghe cậu hỏi vậy, Đinh Tịch Mai vừa bực vừa buồn cười, trừng mắt nhìn con một cái nhưng vẫn trả lời: “Sô-cô-la.”
Nghe vậy, Trình Phương Thu đang uống nước thì đặt ly xuống ngạc nhiên nhìn Đinh Tịch Mai. Cô biết xuất thân của bà nhưng không ngờ bà còn biết cả tiếng nước ngoài. Phát hiện này khiến cô lập tức ghé lại gần bà giả vờ ngây thơ hỏi: “Sô-cô-la là gì vậy ạ?”
Trình Học Tuấn và Trình Bảo Khoan cũng tò mò chen vào.
Thấy cả nhà đều đang thắc mắc, Đinh Tịch Mai bật cười, trong đầu cũng chợt nhớ lại những chuyện của nhiều năm trước. Khi đó bà bị cha ép học tiếng nước ngoài, ông nói nếu có cơ hội sẽ gửi bà ra nước ngoài mở mang tầm mắt. Nhưng cuối cùng mọi thứ đều tan thành mây khói.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đinh Tịch Mai chợt tối lại sau đó mới chậm rãi nói: “Cũng giống kẹo các con ăn dịp Tết nhưng mà lại không giống.”
Nói tới đây bà cũng không biết phải giải thích sao cho rõ. Đúng lúc ấy Trình Phương Thu đã đưa tay mở nắp hộp thiếc lấy ra một miếng sô-cô-la, xé bao rồi bẻ một miếng nhỏ đút vào miệng Trình Học Tuấn. Hành động quá nhanh khiến Đinh Tịch Mai muốn ngăn cản cũng không kịp.
“Nếm thử là biết mùi vị thế nào thôi mà.”
Câu nói chẳng sai chút nào, chỉ là bà vốn định lấy cớ gì đó để gửi trả lại món quà cho đồng chí Chu, giờ thì…
Thôi vậy, người ta đã tặng rồi, nếu cứ gửi trả lại thì không tiện lắm. Nghĩ cách khác để trả món nợ ân tình này vậy.
Ngay lúc Đinh Tịch Mai còn đang buồn phiền thì môi bà cũng bị nhét vào một miếng sô-cô-la nhỏ. Bà ngạc nhiên ngẩng đầu liền thấy Trình Phương Thu đang cười rạng rỡ nhìn mình.
“Mẹ biết nhiều thứ thật đấy, mau nếm thử xem có phải sô-cô-la không, ba cũng ăn thử đi.”
Trình Phương Thu bẻ miếng sô-cô-la thành từng phần nhỏ chia cho mọi người, không quên giữ lại một phần cho mình. Sô-cô-la thời nay không có hóa chất hay kỹ thuật gì đặc biệt, cho vào miệng liền ngập tràn hương thơm, cô khẽ mím môi chậm rãi cảm nhận hương vị ấy.
Bên kia Trình Học Tuấn hào hứng ăn miếng sô-cô-la nhưng lại phát hiện vị không ngọt như tưởng tượng mà còn có vị đắng chưa từng ăn bao giờ. Cậu nhóc lập tức nhăn mặt như bánh bao kêu lên: “Mẹ, không phải mẹ nói giống kẹo à? Sao cái này đắng thế?”
Cách nói và biểu cảm của cậu nhóc khiến cả nhà đều bật cười.
“Đồ nước ngoài, tôi ăn mãi vẫn không quen.” Trình Bảo Khoan cũng nhíu mày, miễn cưỡng ăn hết một miếng nhỏ rồi giục cả nhà ngồi xuống ăn cơm. Ông đã nghe Đinh Tịch Mai kể chuyện xảy ra hôm nay, vừa ngồi xuống đã bắt đầu nhắc nhở hai chị em phải chú ý an toàn. Ngay cả món nấm thông và thịt gà thơm lừng cũng không thể khiến ông ngừng nói.
Trình Phương Thu và Trình Học Tuấn vừa ứng phó vừa ăn lấy ăn để, miệng bóng nhẫy mỡ.
Cuối cùng vẫn là Đinh Tịch Mai không chịu nổi nữa phải ngăn Trình Bảo Khoan lại, cả nhà hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm. Cơm nước xong trời cũng đã tối, vì sáng hôm sau còn phải đi làm, ai nấy đều rửa ráy rồi về phòng đi ngủ.
Trình Bảo Khoan nằm trên giường đang định ngủ thì chợt nhớ ra gì đó, lập tức mở to mắt bật dậy hỏi: “Bà chẳng phải hôm nay đi tìm Lý Lệ Phân à? Bà ấy nói sao?”
Nhắc đến chuyện này, Đinh Tịch Mai đang ngái ngủ cũng bừng tỉnh. Bà vốn định kể sớm nhưng vì chuyện trên núi chen ngang nên tạm quên mất, giờ kể cũng chưa muộn.
“Bà ấy đồng ý rồi, nói nếu có cậu trai nào phù hợp sẽ báo tôi ngay.” Nói xong Đinh Tịch Mai trở mình nhìn Trình Bảo Khoan trong bóng tối, giữa chân mày lộ rõ vẻ lo lắng. “Lúc đó tôi thấy sắc mặt bà ấy không được tốt lắm…”
Câu chưa dứt thì bị Trình Bảo Khoan ngắt lời: “Con gái mình xinh đẹp thế còn sợ không có ai muốn à? Bình thường trong làng đã có khối trai trẻ chạy theo rồi, giờ mà nói chuyện cưới gả thì chắc chắn càng có nhiều người đến, mình chỉ cần ngồi chọn thôi.”
Ông chẳng mảy may lo lắng ngược lại còn rất tự tin, ánh mắt đầy đắc ý.
Người cha già nhìn con gái thì càng nhìn càng hài lòng. Tuy trong lòng Đinh Tịch Mai cũng nghĩ vậy nhưng lúc này vẫn phải nhìn nhận vấn đề một cách khách quan.
Mấy tật xấu của Trình Phương Thu—nũng nịu, kén chọn, lười biếng, không chịu thiệt, tính khí nóng nảy…
Bất kỳ điểm nào cũng sẽ khiến nhà trai chê ỏng chê eo khi mai mối.
Hơn nữa xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt. Những người đến gần đều là trai làng không ra hồn, toàn là những kẻ thấy sắc nổi lòng tham. Đến khi hết mới mẻ chưa biết sẽ biến thành người thế nào nữa.
Huống hồ lấy sắc thờ người liệu được bao lâu?
Đinh Tịch Mai từng có trải nghiệm bị kẻ xấu nhắm đến chỉ vì ngoại hình nên bà hiểu rất rõ: đẹp cũng là con dao hai lưỡi, có lợi có hại.
“Làm gì có chuyện dễ như ông nói.” Bà trừng mắt lườm ông một cái rồi chậm rãi nói: “Hoàn cảnh nhà mình như vậy, không nói là trèo cao nhưng ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối chứ?”
Những người có điều kiện còn kém hơn nhà bà thì bà chẳng muốn cân nhắc chút nào. Làm mẹ ai lại nỡ để con gái mình chịu khổ? Thế nên phạm vi chọn rể bị thu hẹp rất nhiều. Lại thêm việc họ không muốn gả Trình Phương Thu ra ngoài làng thì số người có thể chọn lại càng ít.
Thật ra nói cho cùng thì trong làng chẳng có cậu trai nào lọt vào mắt bà, nếu không thì bà đã chẳng đi nhờ Lý Lệ Phân giúp đỡ.
“Ừm” Trình Bảo Khoan đồng tình gãi gãi đầu. Im lặng một lúc lâu, ông cảm thán: “Giá như tôi giỏi giang hơn, năm đó thi đậu làm công nhân chính thức ở nhà máy thịt thì tốt. Khi đó con mình chẳng nói đến lấy con cán bộ, cưới được một anh công nhân cũng là chuyện trong tầm tay.”
Vài năm trước nhà máy thịt có xuống vùng quê tuyển công nhân mổ heo, Trình Bảo Khoan suýt chút nữa được chọn nhưng cuối cùng vẫn rớt.
Đó đúng là cơ hội vàng, người được chọn năm ấy giờ đã dọn cả nhà lên thành phố sống, nghe đâu ngày nào cũng được ăn thịt. Con gái lớn nhà đó cũng gả cho một công nhân nhà máy thịt, cả nhà sống sung túc, là hình mẫu mà cả làng ngưỡng mộ.
“Nói chuyện này làm gì?” Đinh Tịch Mai vỗ tay ông nhẹ nhàng an ủi: “Giờ nhà mình sống cũng ổn mà.”
Trình Bảo Khoan cũng chỉ than một câu rồi thôi, thấy không khí trầm xuống thì liền đùa: “Nếu không tính tới hoàn cảnh, tôi thật sự thích đồng chí Triệu. Cậu trai đó tính tình tốt, nhìn là biết người thương vợ. Nếu làm con rể mình, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh.”
“Ông đúng là mơ đẹp, người ta ở tận tỉnh thành kia kìa.” Đinh Tịch Mai cũng bật cười theo, không coi là thật nhưng lại nhớ tới bóng dáng cao lớn kia. Bà thuận miệng nói tiếp: “Tôi còn thích đồng chí Chu hơn ấy chứ. Cao ráo, đẹp trai, nhân hậu chính trực lại còn cứu con gái mình nữa.”
Càng nói bà lại càng hài lòng.
Chỉ tiếc thực tế chênh lệch quá lớn, chỉ có thể nghĩ vậy thôi. Nếu Trình Phương Thu có thể lấy được người đàn ông thật thà, thông minh, tiến thủ và thương vợ là bà mãn nguyện lắm rồi.
“Chuyện này tôi vẫn phải nói chuyện với con bé, dù sao thì cũng phải là người nó thích mới được.”
“Chuyện đó để mẹ con bà quyết, ngày mai nó phải đi tìm đại đội trưởng báo danh, tôi sẽ gọi nó dậy sớm, ngủ đi, không dậy nổi là hỏng việc đấy.”
“Ừ, ngủ thôi.”